Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Chương 41: Anh đã thực sự yêu em



Khi Tiêu Hàn dẫn theo Tiêu Vũ Xuyên đến nơi mà anh và Tống Hương Ngưng đã hẹn trước, Tống Hương Ngưng đã sớm ngồi ở đó đợi. Tiêu Hàn nhìn đồng hồ trên tay một chút, biết mình không có tới trễ, mà chỉ là Tống Hương Ngưng đến sớm, mới dắt theo Tiêu Vũ Xuyên vội vàng đi về phía cô.

- Tới sớm như vậy sao? - Tiêu Hàn cố tỏ ra thoải mái khi hỏi, sau đó anh xoay người lại hỏi Tiêu Vũ Xuyên - Tiểu Xuyên, con nhận ra cô ấy không?

- Con biết ạ - Tiêu Vũ Xuyên cười đến rất vui vẻ - Mấy hôm trước dì đã cùng con chơi banh ạ.

Lúc trước khi không biết bé là con trai của mình, Tống Hương Ngưng cảm thấy bé gọi cô một tiếng “dì” đã làm cô rất vui vẻ, nhưng bây giờ biết bé chính là con trai của mình, lại nghe tiếng gọi “dì” kia, lòng cô chẳng có chút cảm xúc nào. Chỉ là cô vẫn cười nắm tay của Tiêu Vũ Xuyên, nói: 

- Tiểu Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hiển nhiên Tiêu Vũ Xuyên cho là Tiêu Hàn bé ra ngoài chơi, lại vô tình gặp dì nên muốn mời dì chơi chung

- Dì, chúng ta cùng chơi được không, nhưng chơi cái gì bây giờ? Con không có mang theo banh ạ. . . . . . – bé vẫn còn trong sự phiền não vì đi gấp quá không có mang theo gì để chơi cả.

- Tiểu Xuyên - Tiêu Hàn nói – hôm nay ba không dẫn con đến đây chơi.

Vừa nghe đến không thể chơi, Tiêu Vũ Xuyên liền bĩu môi

- Ba, tại sao không thể chơi ạ? Ở nhà ba mới nói dẫn con ra ngoài chơi mà? Hiện tại lại có dì ở đây, thì ba bảo không có con chơi là sao? – Bé càng nói càng mất hứng, cuối cùng chuyển sang Tống Hương Ngưng – Dì, dì có muốn chơi cùng Tiểu Xuyên không?

- Dì . . . . . - Tống Hương Ngưng nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Tiêu Vũ Xuyên, thật sự không biết nên nói gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Hàn, cầu cứu anh.

- Tiểu Xuyên! - Tiêu Hàn ít khi nghiêm khắc với Tiêu Vũ Xuyên - Ba nói rồi, lần này không phải ra ngoài chơi, mà có chuyện quan trọng hơn cần nói với con.

- Anh đừng nói lung tung gì với con cả. - Tống Hương Ngưng vội vàng lên tiếng nói.

Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, không nói gì.

- Có chuyện gì ạ? - Tiêu Vũ Xuyên nghe đến mình không được chơi vì có chuyện quan trọng hơn, liền cảm thấy hứng thú hỏi, mặc dù chính bé cũng không biết là chuyện gì – Dì ơi! Dì có biết chuyện gì không?

- Tiểu Xuyên, từ nay không được gọi là dì nữa - Tiêu Hàn nói rõ – Phải gọi là mẹ.

Tống Hương Ngưng vốn muốn ngăn cản Tiêu Hàn nói ra, nhưng tất cả đều xảy ra được đột ngột, cho tới cô cũng không kịp phản ứng. Cô vốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Vũ Xuyên trước, đợi đến khi thời cơ chính muồi rồi mới nói, nhưng bây giờ, đã không kịp rồi.

- Mẹ? - Tiêu Vũ Xuyên đối với cái danh từ này hết sức xa lạ, đến phát âm còn không chính xác – Dì là mẹ con?

Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên, thật lâu sau mới gật đầu một cái, coi như là thừa nhận.

Tiêu Hàn thấy chuyện đã giải quyết xong rồi, cái gì cũng không cần che giấu nữa:

- Cho nên, từ bây giờ Tiểu Xuyên có thể thoải mái chơi với cô, chỉ là không thể gọi cô là dì nữa mà phải gọi cô là mẹ.

Tiêu Vũ Xuyên rất ít thấy gương mặt nghiêm túc của Tiêu Hàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

- Vậy. . . . . . Tiểu Xuyên, con bây giờ gọi một tiếng mẹ được không? - Tống Hương Ngưng tràn đầy mong đợi hỏi.

Dù sao Tiêu Vũ Xuyên vẫn chỉ là đứa bé, Tống Hương Ngưng vừa nói, bé liền nghe theo

- Mẹ! 

Thậm chí khi bé gọi còn kèm theo một nụ cười sảng khoái.

Tống Hương Ngưng nghe được, nước mắt lập tức chảy ra

- Tốt, tốt! Tiểu Xuyên, gọi một tiếng nữa đi.

- Mẹ!

- Gọi một tiếng nữa được không?

- Mẹ!

- Gọi nữa đi.

- Mẹ . . . . .  mẹ . . . . . . mẹ . .. . . . . .

. . . . . .

Có lẽ là ý thức được mình có phần điểm luống cuống, cuối cùng Tống Hương Ngưng không bảo cho Tiêu Vũ Xuyên gọi nữa, mà kích nhìn Tiêu Hàn

- Tiêu Hàn, cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em nhìn lại Tiểu Xuyên

Tiêu Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Hương Ngưng, đau lòng nói

- Không có việc gì, Tiểu Xuyên vốn chính là con trai của em, huống chi anh nhớ lúc đó đã nói sẽ để cho em nhận lại Tiểu Xuyên, cho nên, em không cần phải thấy mang ơn anh.

Tống Hương Ngưng biết nói cái gì đi nữa cũng là uổng công, không thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ nhìn Tiêu Hàn cười một cái.

- Mẹ, mẹ có thể chơi với con không? – Tiêu Vũ Xuyên ngồi bên cạnh không quen với cái không khí vừa nặng nề vừa buồn chán như thế này, liền mở miệng hỏi.

Tống Hương Ngưng cưng chiều nhìn bé:

- Đương nhiên có thể, Tiểu Xuyên muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi.

- Được ạ - Tiêu Vũ Xuyên đối với câu trả lời của Tống Hương Ngưng rất là hài lòng - Bình thường ba cũng không có thời gian chơi với con, bà nội và dì lại không chơi với con, con buồn lắm.

- Tiểu Xuyên, dì ấy không đối xử tốt với con sao? - Tống Hương Ngưng đột nhiên nhớ đến chuyện Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn đã kết hôn, cô không biết Thường Tiểu Nguyệt có vì ghét cô mà trút giận lên Tiểu Xuyên hay không.

Tiêu Vũ Xuyên bị hỏi đúng chỗ ngứa liền hướng về Tống Hương Ngưng tố cáo: 

- Mẹ, dì ấy đã một lần đánh con

- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt sẽ ác tâm như vậy, cô chuyển sang Tiêu Hàn chứng thực - Tiêu Hàn, chuyện đó là thực sao?

Cô rất hi vọng những gì Tiểu Xuyên nó là sai sự thật.

Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, không nói gì.

Tống Hương Ngưng cho anh cam chịu

- Tại sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Xuyên mới hơn ba tuổi, Tiểu Xuyên có thể làm gì khiến cô ta giận đến phải đánh Tiểu Xuyên? - Thật vất vả ngăn lại những giọt nước mắt vì nghe lời Tiểu Xuyên mà muốn rơi xuống.

- Hương Ngưng, mọi chuyện đã qua rồi, anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn. - Tiêu Hàn an ủi cô - Sau này sẽ không có ai có thể động đến Tiểu Xuyên nữa, càng không ai dám đánh con.

Nghe được tin tức anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn, rất bất ngờ:

- Tại sao anh lại cùng cô ấy ly hôn? Anh chỉ cần nói cô ấy không đánh Tiểu Xuyên là được, không cần phải cùng cô ta ly hôn.

Nếu như bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đánh Tiểu Xuyên mà ly hôn, Tống Hương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Thường Tiểu Nguyệt.

Tiêu Hàn lắc đầu một cái

- Không chỉ là bởi vì cô ta đánh Tiểu Xuyên, mà bởi vì cái này. – Anh nói xong lấy từ trong ngực ra hai tấm ảnh mà hôm nay anh nhận được – Em cũng biết, nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không chứa chấp loại con dâu như thế này.

Tống Hương Ngưng nhìn tấm hình một chút, biết tại sao Tiêu Hàn lại đột ngột ly hôn với Thường Tiểu Nguyệt. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, liền có điểm giễu cợt nói: 

- Thật buồn cười, ba năm trước đây chúng ta là nói dối, không ngờ ba năm sau, quả thật lại có chuyện này thật.

- Ba năm trước đây, thật sự là rất xin lỗi em - Tiêu Hàn luôn có cảm giác mình đối với Tống Hương Ngưng tồn tại quá nhiều thiếu xót - có lẽ, ba năm trước đây, chúng ta không nên ly hôn. 

Anh có chút dò xét nói.

Tống Hương Ngưng lại lắc đầu

- Không, chúng ta là nói dối, để có thể sinh Tiểu Xuyên ra, nay mọi chuyện chỉ là quá khứ mà thôi. Tất cả đã kết thúc. – Cô không muốn thừa nhận lúc nghe Tiêu Hàn nói như thế, trong nội tâm sâu thẵm dâng lên một tia vui vẻ.

- Nhưng, ba năm trước đây nếu như chúng ta không ly hôn, hiện tại mọi chuyện cũng sẽ không hỗn loạn như vậy. - Tiêu Hàn tiếp tục nói.

Tống Hương Ngưng lại như cũ lắc đầu

- Không, không có tình yêu, hôn nhân chắc là sẽ không lâu dài. Ba năm trước đây  anh căn bản là không yêu em nên không thể nói thế.

Sau đó cô nhìn đồng hồ, cảm thấy nên đã đến giờ phải về, liền nói vài lời tạm biệt hai cha con. Sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng một mình rời đi, Tiêu Hàn rơi vào trầm tư,.....

Ba năm trước đây, anh đối với em không phải là tình yêu? Còn hiện tại, anh đã thực sự yêu em.
Chương trước Chương tiếp
Loading...