Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 19 ♥ Mặt Co Quắp Là Bệnh, Nên Trị!
"Chúc mừng ngươi, ngươi có linh cơ hệ hỏa, có thể tụ tập linh thuật hệ hỏa." Thần sắc người nọ đã trở lại bình thường, cố ý lắc đầu than nhẹ: "Xem ra thủy tinh cầu trước đây ngươi dùng để kiếm tra đúng là hàng cấp thấp..." Tô Linh Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh buốt găm vào người hắn: "Hệ hỏa? Ngươi chắc chắn?" "Đúng vậy, hệ hỏa, chỉ có điều linh cơ hệ hỏa của ngươi hơi đặc biệt, dường như còn dung hợp nguyên tố quý hiếm gì đó nữa, ta cũng nhìn không thấu..." "Ngươi vừa nhắc tới cái gì mà U Minh chi lực gì đó, chính là nguyên tố đặc thù mà ngươi nhìn không thấu pha bên trong linh cơ hệ hỏa của ta đó hả?" Tô Linh Phong chốt hạ lại từ những lời hắn nói. "Đúng vậy đúng vậy!" Người nọ làm bộ như không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Tô Linh Phong, mặt không đổi sắc, nghiêm túc gật đầu. Hớ! Phân cún ấy! Tô Linh Phong không thèm để ý tới hắn nữa, ngáp một cái, chuẩn bị ngã xuống giường ngủ. Hắn không muốn nói thì thôi, tự nàng tìm tư liệu tra xem cái "U Minh chi lực" kia là cái khỉ gì. "Tiểu nha đầu, nhìn cô cũng quá bình tĩnh thì phải?! Đột nhiên biết mình không phải là "phế vật", có thể tu luyện linh thuật, chẳng lẽ không kích động chút nào sao?" Người nọ sờ cằm hỏi. Tô Linh Phong ngồi trên giường cởi giày, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không muốn cho hắn. Ai nói nàng không kích động hả? Chỉ là kích động nhưng cũng không nhất thiết biểu lộ ra mặt đúng không? Hơn nữa cả loại chuyện như xuyên không nàng cũng đã trải qua rồi, coi như thần kinh bây giờ cũng gọi là cứng cỏi, mấy cái chuyện quỷ quỷ ma ma gì cũng khó làm nàng thất thố ấy chứ. Lại nói, cái tên thần bí này mới tính là kỳ quái mới đúng! Hắn thấy quá trình kiểm tra linh cơ của nàng lại bình tĩnh tiếp nhận như thế, hơn nữa trước khi kiểm tra đã hoài nghi thể chất của nàng rồi... Người kia bước tới đầu giường, cúi đầu nhìn Tô Linh Phong, lại thấm thía nói: "Mặt co quắp là bệnh đấy, nên trị!" "..." Mặt ngươi mới co quắp! Cả nhà ngươi mặt đều co quắp! "..." Mặt ngươi mới co quắp! Cả nhà ngươi mặt đều co quắp! "Này, tiểu nha đầu!" Ngữ điệu của người kia bỗng nghiêm túc hắn: "Về sau cô không được khảo thí linh cơ trước mặt người khác, cũng không nên hỏi người khác chuyện liên quan tới U Minh chi lực!" "Lý do?" "A... Cô cũng biết đấy, linh thuật sĩ trên đại lục vốn không nhiều, linh cơ đặc thù của cô nếu lan truyền ra nói không chừng các thế lực từ khắp nơi sẽ lôi kéo nhau tới tranh giành, cũng là người hiếm có mà! Chắc chắn loại phiền phức này sẽ không ngừng sinh sôi cho coi..." Mấy câu này thật không có sức thuyết phục! Người nọ nói xong đã muốn tự vả cho rồi. "Ngươi sai rồi, ta chính là thích bị người ta truy đuổi, bị người ta coi trọng, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thích danh xưng "phế vật" này hả?" Tô Linh Phong cố ý hỏi. Người nọ thở dài một tiếng, nghiêm mặt nói: "Tiểu nha đầu, tốt nhất cô nên tin ta, ta chỉ muốn tốt cho cô!" "Tin ngươi?" Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ nhếch lên. "Ta biết bây giờ rất khó để ngươi tin ta, nhưng ta thật không có ác ý..." Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến. "Tiểu nha đầu, ta phải đi..." Người nọ trầm mặc, bỗng nhiên lại nói. "Bây giờ?" "Bây giờ?" "Đúng vậy! Bây giờ." Hắn vốn không vội, tính ở lại Lê thành này vài ngày, nhưng bây giờ hắn phải lập tức lên đường, đến tộc tiên tri thú nhân hỏi một chuyện... "Sao? Bây giờ vẫn là ban ngày đấy, không sợ bị người ta phát hiện nữa hả?" Tô Linh Phong giương mắt lên, lạnh giọng hỏi. "Cái miệng nhỏ này của cô thật không buông tha ai..." Người nọ lắc đầu bật cười. "Đưa giải dược cho ta." "A..." Trên mặt người nọ hiện lên thần sắc cổ quái, chần chờ một chút, lại thò tay lục lọi hạt gì đó, nói với Tô Linh Phong: "Há miệng." Tô Linh Phong mở miệng ra, người nọ liền ném hạt kia vào miệng nàng. Tô Linh Phong dùng đầu lưỡi đảo qua viên "giải dược" kia, dùng răng khẽ cắn, hương vị chua ngọt hơi chát như nước tương lập tức tràn khắp khoang miệng! "Phì!" Tô Linh Phong phun viên "giải dược" kia ra, mặt đen như đít nồi, nghiến răng hỏi: "Đây là thứ gì?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương