Ma Phu Giữa Đường

Chương 27



Tử Tuyết nổi giận đùng dùng nhìn Tư Linh Nhi, nhất thời hiểu được ẩn ý, nàng cũng có nổi khổ không nói nên lời a.

“ Tử Tuyết, ngươi có ý gì ?” Ngữ khí của Tư Linh Nhi không tốt.

“ Cái gì là có ý tứ ?” Tử Tuyết đành phải giả vờ không hiểu.

“ Vì sao bệ hạ đến nay cũng không chịu đến nơi của ta?” Tư Linh Nhi tính tình mạnh mẽ nói chuyện cũng không có gì phải ngại ngùng.

“ Ta cũng muốn biết vậy sao đây.” Tử Tuyết trừng mắt , “ Ta đồng ý để ngươi ở lại, nhưng ta cũng không thể quản được cái tên kia, ngươi nên tìm hắn mới đúng.”

“ Nếu ngươi hàng đem không quấn quýt lấy hắn, thì làm sao có thể….”

“ Làm ơn đi đại tiểu thư à, ngươi có thể dùng một chút đầu óc được không ?” Tử Tuyết trợn mắt, “ Hắn là một ma nhân có thể để người khác quấn quýt sao ?”

“ Ta mặc kệ, ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Tư Linh Nhi bày ra tư thế không quan tâm.

Người ở ma giới sao lại thế này ? Tử Tuyết không nói gì, không được cái gì là sẽ đánh nhau sao ? trước là Đan Hồng nàng còn có thể văn đấu, nhưng trước mắt là Tư Linh Nhi thì sao ? không biết chừng không thể không đánh, nhưng mà bản thân mình làm sao đánh thắng được nàng ta ?

Tư Linh Nhi nâng tay phải lên, bàn tay chậm rãi phiếm lục quang.

“ Đợi chút.”Tử Tuyết vội vàng xua tay, “nơi này là tẩm cung hoàng hậu, lỡ đâu phá hỏng thì không tốt.” Đầu óc Tử Tuyết nhanh chóng xoay chuyển, hiện tại nàng chỉ còn một cách là kéo dài thời gian, hi vọng tên Phong Mạch Hàn kia có thể cảm nhận được , “ Chúng ta đến hoa viên được không ?”

Sao ? Tư Linh Nhi có chút khó hiểu, đánh nhau cũng muốn chọn địa điểm sao ? Không sao, đáp ứng cũng được, lục quang trên tay nháy mắt biến mất.

Tử Tuyết chậm rì đi đến hoa viên, vừa đi vừa thầm mắng, Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch không biết đã chạy đi đâu, bình thường thì luôn líu ríu ở bên người, đến lúc mấu chốt lại không thấy bóng dáng ?

Trước kia thì cảm thấy đường thật dài, đi cả nửa ngày cũng không thấy đến nhưng hôm nay sao lại đi nhanh như vậy chứ ? ô ô….Tử Tuyết khóc không ra nước mắt.

“ Nương nương, mời.” nháy mắt Tư Linh Nhi đã bay tới giữa không trung, lục quang trên tay đã lớn dần lên.

Tử Tuyết biết tránh không khỏi. Nhìn ánh lục quang đánh thẳng đến theo bản năng nàng đưa tay lên đỡ, khi lục quang gần như chạm đến người nàng thì bỗng dưng cảm thấy có một vật cản lại, ma chi quan trên cổ tay của nàng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tử Tuyết mừng rỡ, thì ra vật này lợi hại như vậy.

Tư Linh Nhi dừng một chút, nhưng chiêu tiếp theo nhanh chóng xuất ra. Tử Tuyết vẫn như cũ, nhấc tay nhấc chân ra đỡ, nhưng lần này Tư Linh Nhi dùng toàn bộ sức lực, ma chi quan tuy rằng chặn được đòn tấn công kia nhưng do sức va chạm quá mạnh, Tử Tuyết lại không có ma lực nên thân mình không thể ổn định, vì thế toàn thân nàng bị nhấc lên chuyển động theo hình vòng cung.

Tử Tuyết trong nháy mắt bay lên không trung, sau đó vội vàng rơi xuống, tiếp theo chợt nghe tiếng “ bùm”, nàng cảm giác bản thân đã rơi vào trong hồ.

Trước khi nàng mất đi ý thức, chỉ nghe thấy có người kêu lên “ nương nương.” Sau đó cái gì cũng không biết.

Tư Linh Nhi ngây người, dù sao nàng vô tình ra tay, nhưng cũng không nghĩ tới ma hậu lai có pháp lực yếu như vậy…..

Khi Phong Mạch Hàn đuổi tới, chỉ kịp nhìn thấy mặt Nhược hồ dậy sóng , tâm không khỏi có chút đau đớn, hốt hoảng.

“ Nương nương…” Cúc Tâm kêu to, vin vào lan can, nước mắt đã tràn đầy nhưng cũng không dám đi xuống cứu .

Tâm Phong Mạch Hàn kéo đến một trận đau đớn giống như đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.

Nhược hồ, đó là điều cấm kỵ của yêu ma tiên thần. Chỉ cần vào nước cho dù là pháp lực, ma lực đều không có tác dụng, đây chính là nơi gặp thần nuốt thần, gặp ma ăn ma.
Chương trước Chương tiếp
Loading...