Ma Thần Thiên Quân

Chương 2: Gia tộc tai họa ngầm



Bầu trời quang đãng, lúc này đã qua một canh giờ từ khi Vũ Thế Thần đột phá thần cấp, phụ cận Ma Thần sơn dường như không có gì xảy ra ngoài ở chân núi nới hắn độ kiếp bị tàn phá nặng nề chút ít. Cũng may ở đây có đại trận cường hóa nếu không cũng không chỉ đơn gian như vậy.

Lúc này, Vũ Thế Thần đang ở trong biệt viện của hắn, hắn ngồi trên giường không ngừng nói chuyện với cô gái nằm trên giường. Cô gái này nhìn còn rất trẻ, hai mươi trên dưới, rất khó nhìn ra tuổi tác của tu giả ah, nhất là phụ nữ ưa cái đẹp! Nàng rất đẹp, mặt trứng ngỗng, mũi tinh xảo, mái tóc có chút lộn xộn, trán còn vương chút mồ hôi, mặt hơi có vẻ tái nhợt, suy yếu.

“ Vận nhi a! Tiểu quỷ kia giày vò nàng như vậy, để ta đi giáo huấn hắn...”

“ Vận nhi a! Nàng có chỗ nào không khỏe nói với ta ah?”

“Như thế nào nàng không nói chuyện, Yaaa.... không lẽ nàng ta chọc giận nàng, ta mới độ kiếp xong ah, còn chưa làm gì ah....”

Vũ Thế Thần nói liên tục mà cô gái không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu si “ Kẻ đần ah! Ta thật không biết sao ngày đó ngu ngốc gả cho ngươi...”. Nàng xuy nghĩ.

Kì thực nàng trách nhầm hắn, hắn thiên phú kinh thiên, mang Độ ách thiên thể, cả đời hắn chú định là võ si, là võ si ah, không phải tình thánh, nhiều thứ hắn cũng không hơn khối gỗ bao nhiêu. Ngày đó hắn yêu nàng cũng là chuyện bất ngờ ah, ai có thể ngờ khúc gỗ hắn sẽ có ngày động tâm với một cô gái.

“Ahh.... ta chưa báo cho nàng một tin vui, ta trong lúc độ kiếp lấy được hơn vạn tích Lôi kiếp dịch, hắc hắc, đủ cho tiểu tử kia thần hồn đạt tới Thông thần ah, hắc hắc, con trai ta ngày sau sẽ không kém phụ thân hắn”. Vũ Thế Thần mặt đầy vẻ vui sướng, nhưng con mắt đảo loạn bán đứng hắn, không biết đầu gỗ như hắn có thể nghĩ ra âm mưu gì.

“Ồ.... ngươi cũng biết lo cho hắn rồi”. Nàng có vẻ bất ngờ

“ Ách!!! Nó là con ta ah, có ta phụ thân anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hắn ngày sau là chú định tình thánh ah, không biết bao nhiêu cô gái ngã vào lòng hắn ah... Chậc! Chậc!”. Vũ Thế Thần không tim không phổi nói

“A... sao tình thánh ngài không đi kiếm thêm vài nàng dâu về cho Vũ gia ah?”. Nàng đưa tay bên hông vặn gần như một hình tròn làm cho tên kia mặt văn vẹo.

“Yaaa.... ta là nói tên tiểu quỷ kia nha, ta có Vận nhi là đủ rồi”

“Hừ... coi như ngươi thức thời, hắc hắc, ngươi nói cũng đúng, ngày sau con trai ta nhất định là giấc mộng của tất cả các cô nương trẻ tuổi ....”. Xem ra có một mẫu thân như thế này tiểu quỷ kia cũng không biết an phận ah.

“ Đi tổ đường ah! Đời thứ năm Vũ gia ta có thêm đệ tứ thành viên ”

Lúc này một giọng nói hùng hồn vang lên, nó vang khắp cả Ma Thần sơn, không ngừng có người lao về phía trung tâm Ma Thần sơn, ở đó có một cung điện rất lớn tọa ở, trước cửa có tấm bảng lớn viết “Vũ gia Tổ đường”, nét bút hữu lực, đạo vận tràn ngập, cho thấy người viết lên cũng không đơn giản.

“ Tới tổ đường ah! Cũng nên đặt tên cho tiểu quỷ kia rồi”. Nói rồi Vũ Thế Thần dìu vợ hắn phi về phía trung tâm Ma Thần sơn.

“ Đã tới đông đủ, ta hôm nay nói hai việc. Đầu tiên, đời thứ năm Vũ gia ta đón chào thành viên thứ tư, nó là con trai của Thế Thần, chúng ta thảo luận chút tên của hắn”. Trong đại điện đứng hơn trăm người, Gia chủ Vũ Chu Vân lên tiếng

“Ta thấy hắn ra đời mang theo dị tượng chưa từng có, nên đặt tên cho nó là Vũ Thiên Khai, khai sáng một thế hệ mới ah....” . Một lão giả nói

“Lão Lục ah, cũng không nên thế, theo ta nên gọi hắn là Thiên Tứ, hắn là lão Tứ ah...”. Có lão giả lên tiếng

“Phụ thân, ta thấy hắn ra đời cũng cùng lúc Vũ gia ta nên cho thế nhân biết Vũ gia ta không phải quả hồng mềm ah, để cho Vũ gia ta quân lâm thiên hạ, gọi hắn là Vũ Thiên Quân ah...”. Vũ Thế Thần đưa ra ý kiến, hắn nghĩ dù sao ta cũng là phụ thân ah, danh tự hay là để ta đặt ah.

“Hay cho một câu Quân lâm thiên hạ, haha, đúng vậy, đặt tên hắn là Vũ Thiên Quân, hi vọng hắn cùng Vũ gia ta quân lâm thiên hạ ah”. Giọng nói của Vũ gia lão tổ truyền đến.

“Hay ah, Vũ Thiên Quân, vậy mà ta không nghĩ tới...”

“Thiên Quân, Thiên Quân....”. Mọi người ở tổ đường nhao nhao đồng ý

“Chuyện thứ hai để ta tới nói!”. Vũ gia lão tổ đột nhiên đứng ra. “Chúng ta Vũ gia e rằng không thể tránh được một trận chiến, nếu chỉ là Liệt Thần tinh vực cũng thôi, nhưng lần này có lẽ sẽ có thế lực khác nhúng tay, chỉ sợ cả Liệt Thần tinh vực sẽ không yên ổn, do đó, ta nói để cho mọi người cùng biết, tùy thời cẩn thận chút. Haizzz... Vũ gia ta số mệnh tốt, sinh ra cổ thể thế nhưng bị thế lực bên ngoài biết, bọn hắn e sợ Vũ gia ta cổ thể lớn lên uy hiếp bọn hắn, con cháu Vũ gia ta nghe rõ, nếu một ngày chúng ta không giữ được thì phải bỏ đi, Vũ gia ta chỉ cần còn người thì sẽ xây dựng lại, khi đó trả thù cũng không muộn. Thế Thần ngươi có Độ ách thiên thể, ngoại giới đều không biết việc này nên nếu có xảy ra chuyện, người lập tực trốn đi, khi đủ thực lực thì quay lại báo thù. Thiên Nguyên mang Ngũ hành thánh thể, Thiên Phượng mang Thiên phượng thánh thể cùng Thiên Quân còn nhỏ, bọn chúng chưa hiểu chuyện nên việc của chúng sẽ do các lão gia hỏa ta quản, cho dù hi sinh bản thân cũng phải tiễn đưa chúng đi ngoại giới, bọn chúng là hi vọng của Vũ gia ta”. Vũ gia lão tổ đạm mạc nói, hắn cũng xem nhẹ việc sinh tử, phải biết, Vũ gia là hắn khai sáng mà ra ah.

Vũ gia đời thứ hai có 4 lão giả, khí tức hùng hồn, thình lình còn mạnh hơn cả Thần cấp vừa đột phá Vũ Thế Thần. “Tuân lệnh phụ thân đại nhân”. Có một lão giả bước ra: “Phụ thân! Thế Nguyệt còn chưa về ah!”

“Ta biết! Yên tâm, nó đang ở Thái âm bí ảnh, tạm thời sẽ không có việc, chúng ta lúc này cần bảo vệ mật thiết Thiên Phượng, nó cổ thể bị ngoại giới phát hiện, ta không chắc Thiên Nguyên có bị phát hiện hay không nhưng chúng ta cần phải chú ý. Haizzz ...các ngươi cứ xem như không có chuyện gì, ta nghĩ những tên kia sẽ không ra tay lúc này mà sẽ chờ năm mười năm nữa, ít nhất khi giới vực còn chưa biến động bọn hắn sẽ không dám làm gì”. Vũ gia lão tổ phân tích nói

“Thái gia gia, trong năm năm ta có thể đạt tới Thần Cấp tam trọng ah, khi đó ta có tự tin hành hạ đến chết Thần cấp lục trọng”. Vũ Thế Thần ngiêm túc nói.

“Uhm, ta cũng tin tưởng trong năm năm ta tất đột phá Lục trọng”. Vũ Chu Vân nói.

“ Ta cũng nhanh đột phá tứ trọng...” Có Vũ Gia đời thứ ba (cùng thời Vũ Chu Vân) lên tiếng. “Ta cũng sắp đột phá tam trọng....”

Trong đại điện mọi người nhao nhao nói, Vũ gia đời thứ tư lấy Vũ Thế Thần dẫn đầu, hắn tu vi cao nhất, yếu nhất cũng là Địa cảnh tam trọng, thình lình không có một là thường nhân. Điều này cho thấy Vũ gia có bao nhiêu đáng sợ, cho dù không có cổ thể, đủ thời gian tích lúy, Vũ gia thống trị cả Liệt Thần tinh vực là điều tất yếu. Lúc này có người nói : “chúng ta cũng nên cố gắng sớm ngày đột phá Thần cấp ah...”

“Huh... Mọi người nắm chắc đề cao thực lực, có lẽ bọn hắn lúc này sẽ không gây chiến thế nhưng chúng ta cũng nên đề phòng ah”. Vũ gia lão tổ nhìn trong mắt vui sướng, Gia tộc ah! Cần phải nắm thành một khối thì mới có thể trường tồn, hắn cũng không muốn gia tộc mình một tay xây nên bị hủy hoại. Hắn thà hi sinh bản thân cũng phải giữ gìn cho con cháu của hắn.

“Được rồi, mọi người về lại trụ sở ah...”. Vũ gia lão tổ bảo mọi người rờ đi, còn một mình hắn nhìn tinh không im lặng, không biết hắn đang nghĩ gì.

Lúc này Vũ Thế Thần cùng vợ hắn bế trên tay nhi tử Vũ Thiên Quân đang chạy về biệt viện của hắn. “Phu nhân, tiểu quỷ này không an phận ah...”. Vừa nói hắn vừa nhéo nhéo mà hài nhi.

“Nơi nào không an phận? Tiểu Quân là đói bụng. Hừ! Ngươi còn không buông tay, đi tranh với hài tử, ngươi không biết xấu hổ ah...”. Vận nhi tức giận nói

“Hắc hắc.... ta cũng không biết đây, nguyên lai hài nhi đói bụng là như vậy”. Vừa nói vừa nhìn tiểu quỷ “không an phận” đang trong tay vợ hắn.

Thực ra hắn nghĩ không an phận cũng đúng, nhìn tiểu quỷ kia cũng quá không đúng rồi. Dường như nó thông minh hơn hẳn những đứa trẻ khác, hắn đói là biết đòi sữa ngay, có lẽ chỉ nghe hắn khóc lúc vừa chào đời, thật quỷ dị! Thực ra nếu điều tra thức hải của hắn thì sẽ giật mình không thôi, e sợ sẽ khiếp sợ cả thế gian, trong thức hả của hắn có một tôn tiểu nhân màu tím ngồi đó không ngừng hô hấp lấy hồn lực tán loạn trong thức hải không ngừng lớn mạnh bản thân, đây là nguyên hồn của hắn. Thông thường chỉ có thông thần cảnh mới hình thành nguyên hồn ah, Địa đan hình thành nguyên anh, Thông thần sinh nguyên hồn, đây là quy luật vốn có từ xưa. Trước khi thành tựu Thông thần cảnh, hồn lực căn bản là không định hình, rải rác ở khắp thức hải, do đó ở trước lúc này tu giả thần hồn rất dễ bị thương tổn, chỉ có đạt Thông thần cảnh thì mới có thể chịu được sự tổn thương về thần hồn mà không bị tán loạn, cho nên trước khi thành tựu Thông thần cảnh, tu hồn giả là rất đáng sợ, vì bọn hắn tu hồn là không ngừng cường hóa hồn lực, do đó thức hải thường sẽ vững chắc hơn tu võ giả cùng cảnh giới. Mặt khác tấn công bằng hồn lực căn bản là vô hình vô chất cho nên rất đáng sợ, thường thì các tu giả sẽ không đi trêu chọc các tu hồn giả.

“Của ngươi lôi kiếp dịch đâu? Mau lấy ra cho ta”. Vận nhi bá đạo nói

“Ách, đợi một thời gian nữa hăn mới dùng được ah”.

“Ah!!! Cũng đúng, thật chờ mong ah! Haizzz.... chỉ sợ ta không được nhìn hắn lớn lên”. Nàng thở dài.

“Yên tâm đi! Bầu trời này ta sẽ chống lên cho nàng, ta đi tu luyện ah”. Vũ Thế Thần nghiêm nghị nói, hắn cười nói nhưng hắn cũng là một thành viên Vũ gia, hắn phải đứng lên che chở cho gia thân. Vũ gia sẽ sống sót qua tai nạn ah!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...