Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 31: Đối chiến



Vào thời điểm nói chuyện, hai người bọn họ vẫn còn rất nhanh hướng đối phương bay đến.

Trong chớp mắt, hai bên đã đến một khoảng cách mắt thường có thể thấy.

Một con Vu Yêu, một con Kẻ Bất Tử.

Kẻ Bất Tử là một loại Vong Linh cấp cao, Kẻ Bất Tử ít xuất hiện nhất ở trên chiến trường thực lực ít nhất cũng là cấp bảy, còn lại cao hơn là cấp tám cấp chín, thậm chí cũng có không ít Thánh cấp.

Ý nghĩa như tên, Kẻ Bất Tử chính là tồn tại sẽ không chết, cơ thể nó có màu xám, tản ra tanh hôi, nhưng lực phòng ngự rất cao, nhất là lực khôi phục của cơ thể rất mạnh. Thân hình to khỏe hơn ba thước bắp thịt cuồn cuộn, không chỉ cường tráng mà còn linh hoạt vô cùng, sức mạnh lớn cực kỳ, sức lực có thể làm vỡ đá nứt đất, cơ hồ có thể nói là một loại Vong Linh không có nhược điểm. Ở trên chiến trường khi gặp loại Kẻ Bất Tử này thường thường cần hai đến ba tên cao thủ cùng cấp mới có thể giết chết nó.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lời cũng không nói, vô cùng ăn ý một người đón tiếp một con. Bạch Hành là Vu Yêu, mà Tiểu Ngân đương nhiên là đối địch với Kẻ Bất Tử.

Kẻ Bất Tử mặc dù cơ thể rất lợi hại, nhưng trái ngược, suy nghĩ của nó cũng rất ngu, hoàn toàn không có trí tuệ mà Vong Linh cấp cao bình thường có đủ. Cho nên, hai bên đối mặt, Kẻ Bất Tử liền nổi giận gầm một tiếng, hướng bọn họ vọt tới. Thân hình béo khỏe nhất thời đem không ít xương khô chặn đường hất bay.

Bạch Hành và Vu Yêu thì trái ngược cách một khoảng xa xa, hai bên đều đang đánh giá thực lực của đối phương, cũng không có nôn nóng công kích.

“Ta luôn luôn cho rằng Vu Yêu là một loại Vong Linh cấp cao rất ít ỏi.”

Bạch Hành ra vẻ khí định thần nhàn nói.

“Có ý gì?”

Âm thanh đối phương trầm u u, nhưng ngữ khí cũng rất bình thường.

“Không có gì,” Bạch Hành nhàn nhã nhìn xem cái tay trắng nõn hình dáng tuyệt đẹp của mình, ngữ khí rất là dửng dưng nói: “Lần trước vừa mới giải quyết một con Vu Yêu, lần ngày thì lại đi ra một con, xem ra địa vị của Vu Yêu ở giới Vong Linh cũng không cao mấy. Chỉ có thể cùng với mấy xương khô nè, cái gì cương thi nè phía dưới giống nhau làm vật hy sinh tiểu tốt.”

Đáng tiếc, anh trời sinh tính ôn hòa nói ra lời châm ngòi thật sự không có sức thuyết phục gì, đối phương một chút cảm xúc khiêu khích cũng không nhận được.

Vậy không có biện pháp, vậy thì bắt đầu đánh đi ——

“Ta nói ——” Thừa dịp đối phương khi chờ anh nói ra lời, Bạch Hành một cái bóng nước liền ra tay.

Trước mặt đối phương xuất hiện một màn nước xanh mênh mông, hướng Vu Yêu bay nhanh đến.

Ngay sau đó, một cái tường băng xuất hiện. Vừa lúc ngăn cản mũi tên Vong Linh vô tức xuất hiện.

Bạch Hành ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn lần trước thiếu chút nữa bị ám toán qua, nên lần này đề cao cảnh giác. Hóa ra sẽ ra chiêu ngầm không chỉ có mình mình nha ——

Sau khi có nhận thức được chuyện này, bạn học Bạch Hành bản tính kỳ thực rất thành thật từ nay về sau cũng không vì từng có hành động ám toán gì của bản thân mà mang gánh nặng tâm lý.

Một Vu Yêu hoàn hảo không hao tổn gì đương nhiên sẽ không dễ dàng đã bị ma pháp của Bạch Hành bao lại, Vu Yêu đồng dạng một cái Hắc Ám Chi Mạc liền đem màn nước ngăn cản.

Bạch Hành thấy, dứt khoát điều khiển cho màn nước đem Vu Yêu bao lại. Thuận tiện, lại tránh thoát một vệt khói màu xám được tạo thành từ cú bắn đầu lâu.

Sau khi vây quanh Vu Yêu, Bạch Hành rất dứt khoát trực tiếp đem nguyên tố nước chuyển đổi thành nguyên tố băng, hơn nữa còn khống chế nguyên tố băng dồi dào khắp mọi nơi trong không khí cuồn cuồn không ngừng thêm vào tiến vào trong cầu băng bao vây Vu Yêu.

Tay hung hăng nắm lại, sau đó, cầu băng liền oanh một tiếng nổ – trò cũ thực thi lại, chẳng qua hiệu quả cũng không tệ lắm, ít nhất Hắc Ám Chi Mạc của Vu Yêu lập tức đã bị đột phá, băng nhỏ vụn lực đánh vào mười phần trực tiếp cắm vào trong cơ thể của nó.

“Ngao——”

Tựa hồ là cực kỳ đau đớn, Vu Yêu thảm thiết gào lên.

Áo choàng đen mặc trên người cũng bị nổ đến rách nát tả tơi.

Bạch Hành thấy thế vui vẻ, khi đang muốn thừa thắng truy kích, lại đột nhiên cảm ứng được năng lượng dao động trước người, trong lúc cấp thiết, một cái tường băng liền đem anh bao vây giữ, chính lúc đó chỗ tường băng xuất hiện trong nháy mắt, một Hắc Ám Chi Tiễn (mũi tên hắc ám) vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt anh, thẳng tắp cắm vào bên trong tường băng, tường băng thật dày kia chỉ kém một chút đã bị chọc vỡ.

Bạch Hành lau một phen mồ hôi lạnh, hoàn hảo lần trước thiếu chút nữa bị ám toán, lần này đề cao cảnh giác.

Không cho anh nhiều thời gian phản ứng hớn, sau Hắc Ám Chi Tiễn, một mảng lông đen hình như là lông chim lơ lửng bất định lại vô cùng cấp tốc kiểu ùn ùn kéo đến hướng anh bay qua.

Bạch Hành lập tức rút ra hàng loạt nguyên tố băng trong không khí bổ sung bên trong tường băng.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe được xung quanh thân thể nảy ra tiếng vang lông đen xèo xèo ăn mòn rớt tường băng. Lông đen đầy trời lấy một loại tư thái thậm chí có thể nói là tao nhã bay xuống, nếu không phải sớm biết rằng đây là một loại ma pháp hệ Vong Linh cực kỳ độc ác, nói không chừng Bạch Hành sẽ nghĩ thấy cảnh tượng này vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là phòng thủ không phải là biện pháp ——

Bạch Hành cảm ứng được Tiểu Ngân và Kẻ Bất Tử lúc này chiến đấu kịch liệt, nhất thời có chủ ý.

Thật sự là ngốc a!!!

Kẻ Bất Tử mặc dù cường hãn, nhưng có một cái nhược điểm có thể nói là trí mạng, đó chính là nó sẽ không đánh xa.

Bạch Hành thân là ma pháp sư Thánh cấp hệ phong rõ ràng có thể lợi dụng điểm này ở trong không trung, giày vò nó thử không chết xem.

“Tiểu Ngân, đổi người!”

Bạch Hành trong lòng đối với Tiểu Ngân nói.

Tiếp theo chợt nghe được âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Tiểu Ngân: “Ngươi mới nghĩ đến sao?”

Tên này!

Tiểu Ngân chợt bay cao, Kẻ Bất Tử không cam lòng oa oa la loạn, lại đối với hắn không có biện pháp gì.

Tiếp đó, một ma pháp tinh lọc hệ quang đem lông đen bên người Bạch Hành tiêu diệt.

Tiểu Ngân đi đến bên cạnh Bạch Hành, thân mật ở trên môi anh hôn một cái mới quay đầu đối mặt với Vu Yêu kia.

Mà Bạch Hành thì đứng tại chỗ ba giây, lo lắng có nên hay không thực thi chính sách cách ly đối với Tiểu Ngân và Rooney. Còn chưa chờ anh lo lắng, Kẻ Bất Tử liền rống giận vọt tới – mục tiêu là Tiểu Ngân, đương nhiên, Tiểu Ngân bay cao cao, nó tuyệt đối chạm không đến.

Không hề can thiệp con Vu Yêu kia, Bạch Hành đem lực chú ý đặt ở trên người Kẻ Bất Tử.

Phòng ngự của nó quả thật rất cao, Tiểu Ngân cư nhiên chưa để lại cho nó thương tổn gì quá lớn.

Phải biết rằng mặc dù chưa cùng Tiểu Ngân đánh nhau qua, nhưng thực lực của anh ta tuyệt đối phải vượt qua Bạch Hành rất nhiều.

Nghĩ như vậy, một cái Đao Băng hướng mắt của Kẻ Bất Tử bay tới.

Kết quả cơ thể thật lớn của đối phương vậy mà vô cùng nhanh nhẹn lui lại, Đao Băng luôn luôn thuận lợi cứ như thế mà thất bại.

Quả nhiên là Thánh cấp mà!

Bạch Hành trong lòng cảm khái.

Chẳng qua, chính vì thế, lại đem lực chú ý của Kẻ Bất Tử hấp dẫn đến trên người Bạch Hành.

Nhìn thấy xương khô phía dưới liên tục bị Kẻ Bất Tử giẫm nát đánh bay, Bạch Hành tâm tư vừa động, bắt đầu không nhanh không chậm dẫn nó ở trong đám xương khô đấu đá lung tung nổi lên.

Ban đầu, Kẻ Bất Tử là sẽ nghe theo mệnh lệnh của Vu Yêu. Đáng tiếc, hiện tại con Vu Yêu kia là Bồ Tát bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn, ngay cả bản thân cũng chăm sóc không được, càng đừng nói là Kẻ Bất Tử.

Vì thế, ở dưới quấy rối liên tục của Bạch Hành, Kẻ Bất Tử thế nhưng trở thành một trợ lực lớn của anh để tiêu diệt xương khô. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, tình huống chỉ có thể bị động bị đánh làm Kẻ Bất Tử càng thêm táo bạo, đám xương khô liên tục trở ngại nó cùng càng thêm làm nó không thích.

Bạch Hành ở trong không trung lén vui đùa, càng nổi giận càng tốt. Ha ha…

Lại nhìn trên người Kẻ Bất Tử, lúc này đã da tróc thịt bong, Bạch Hành học thông minh, công kích yếu hại dùng bất chấp, Kẻ Bất Tử rất trơn trượt, trực tiếp bó lớn Đao Băng phi ra ngoài, chung quy sẽ có đánh trúng, ai kêu Kẻ Bất Tử dáng người lớn như vậy chi.

Chẳng qua, Kẻ Bất Tử quả thật như cái tên Bất Tử, Bạch Hành đây là ma pháp sư sắp vượt qua Thánh cấp ma pháp vẫn thẳng không thể thương tổn mức độ sâu được nó. Đánh đã nửa ngày, da tróc thịt bong là da tróc thịt bong, nhưng mà Kẻ Bất Tử lại ‘Hoạt bát’ giống như ban đầu, tinh lực mười phần tựa như căn bản không có bị thương tổn.

Lại nói tiếp cống hiến lớn nhất của Bạch Hành dĩ nhiên là lợi dụng Kẻ Bất Tử giết chết từng mảng từng mảng xương khô…

Lại nói tiếp nếu lợi dụng thật tốt, Kẻ Bất Tử quả thật là một loại vũ khí dùng rất tốt.

Bạch Hành vừa lòng gật đầu.

Vung tay phóng ra lại là một trận Đao Băng – luân phiên đánh trên người Kẻ Bất Tử, hơn nữa còn liên tục luân phiên hướng trong cơ thể nó chui vào.

Kẻ Bất Tử sẽ không đau, nhưng là bị thương lại sẽ làm nó suy yếu, chữa trị thương thế sẽ làm nó tiêu hao năng lượng. Cho nên, đối mặt với tình huống như vậy nó rất bất mãn, lòng tràn đầy phẫn uất nhưng mà đem cái con trùng nhỏ bay cao cao kia không có biện pháp gì.

Vào lúc này, xung quanh Kẻ Bất Tử đột ngột ngoi lên chín mặt tường băng, vừa lúc bắt nó vây quanh. Sau đó, miệng Bạch Hành nhẹ nhàng nói một chữ “Nổ!”

Sau một trận nổ vang, Kẻ Bất Tử bị nổ bay, mà xương khô xung quanh nó thì được làm sạch hết.

Bạch Hành vừa lòng nhìn xem hậu quả ma pháp của mình tạo thành.

Kẻ Bất Tử ầm một tiếng rơi trên mặt đất, đang lúc nó giãy dụa đứng lên, một cái thương kỵ sĩ thật lớn lóe ánh sáng thần thánh màu trắng từ trên trời giáng xuống, vừa lúc cắm ở trên đầu của nó. Cơ thể run rẩy vài cái, Kẻ Bất Tử chậm rãi bất động.

“Nó chết?”

Bạch Hành quay đầu lại, Tiểu Ngân dán ở phía sau anh.

“Ừ.”

“Vu Yêu cũng xong đời?”

“Đương nhiên.”

“Xem ra tôi cũng phải nhanh chút tiến cấp Thần cấp mới được.”

Bạch Hành thoải mái dựa vào trong ngực Tiểu Ngân, thẳng đến thi triển ma pháp hệ phong cũng ngừng lại. Ma pháp này nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế thi triển lên cũng không dễ dàng như vậy, Tiểu Ngân không sao, nhưng mà anh đã có chút mệt.

“Địa vị cùng cấp quan hệ không nhiều, ngươi vẫn là chiến đấu không nhiều.”

Tiểu Ngân ôn nhu vuốt ve đầu Bạch Hành.

Bạch Hành gật đầu, cũng không phủ nhận điểm này.

“Kỵ sĩ tử vong đó anh cũng giải quyết?”

“Bọn nó mới cấp chín mà thôi.”

Nói những lời này trong ngữ khí của Tiểu Ngân mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt.

“Mới – cấp chín? Vậy anh có phải là muốn nói con Vu Yêu kia cũng mới là – Thánh cấp không?”

Đối với ngữ khí của Bạch Hành Tiểu Ngân một chút không thèm để ý rất rõ ràng gật đầu, “Đối với ta mà nói quả thật như thế.”

Nói xong, không để cho Bạch Hành cơ hội phản ứng, ôm eo nhỏ của y, hướng cửa khe núi bay đi.

Thời gian chiến đấu lần này cũng không quá lâu, nhưng số lượng Vong Linh thật sự là nhiều lắm, tường băng Bạch Hành dựng đứng lúc trước cơ hồ bị bao phủ.

“Lui về phía sau.”

Bay nhanh tiếp cận tường băng, Bạch Hành lớn tiếng hô.

Rooney đang đem một con cương thi khác ý đồ trèo lên chém rơi đầu nghe vậy, dứt khoát hạ lệnh: “Toàn thể có mặt, lui về phía sau!”

Quân đội tốt là ở chỗ này, đám binh lính luôn có thể nhanh chóng đem mệnh lệnh của cấp trên hóa thành hành động thực tế.

Vào khoảng khắc một chân cuối cùng rời khỏi tầng cao nhất của bậc thang, tường băng rất nhanh bắt đầu cao lên, độ dày cũng bắt đầu chậm rãi gia tăng.

Mọi người đã đi xuống tường băng dần dần nở ra thể tích hướng quái vật to lớn áp sát âm thầm líu lưỡi, quả nhiên không hổ là ma pháp sư Thánh cấp a, xem tường băng của người ta này, so với người bình thường đều cao hơn nhiều! Đương nhiên, độ dày cũng rất đáng xem, hơn nữa hình dạng ngay ngắn dễ coi. Đích thực là tường băng trong cực phẩm!

Tốt lắm rất mạnh mẽ!

Rooney trợn mắt há mồm nhìn xem tường băng chậm rãi biến lớn.

“Feigez, anh còn nhớ rõ không? Trước kia khi chúng ta huấn luyện ở sâu trong cánh đồng tuyết luôn nghĩ thấy làm phòng băng rất phiền toái. Em nghĩ, về sau lúc chúng ta lại đi có thể mang theo một cái ma pháp sư hệ băng cùng đi.”

Feigez không nói gì.

Người này trừ thời điểm chiến đấu cùng thời điểm nghĩ biện pháp áp đảo mình sẽ không thể có nửa phút giờ đứng đắn sao?

“Cung tiễn thủ lên.” Bạch Hành ngừng chắt lọc nguyên tố băng trong không khí.

Nhóm cung tiễn thủ lên đến tầng cao nhất, lần này Bạch Hành còn rất quan tâm ở trước mặt bọn họ bỏ thêm một mảnh băng đỡ, miễn cho có người không cẩn thận từ trên băng trượt xuống.

Nhóm cung tiễn thủ hưng phấn, đối với bọn họ mà nói kẻ địch gần trong gang tấc lại đối với bọn họ làm sao cũng chạm không đến, đối với cung tiễn thủ mà nói trên thế giới còn có hoàn cảnh chiến đấu nào so với cái này tốt hơn chứ?

“Chúng tôi ra mặt sau ngăn cản u linh, các anh ở đây tiếp tục chiến đấu, quân phòng thủ của pháo đài Snow hẳn là đã sắp đến.”

Nói xong, Tiểu Ngân thì đã ôm Bạch Hành hướng phía sau đi qua.

U linh là sinh vật Vong Linh không có thực thể, cung tên đối với chúng nó tác dụng không lớn. Đương nhiên, u linh cũng không có lực sát thương gì, nhưng chúng nó lại sẽ thuật nguyền rủa và thuật suy yếu, ở trong chiến đấu cỡ lớn, hai loại ma pháp Vong Linh này thật làm cho người ta hao tổn tâm trí.

Quan trọng nhất chính là, chúng nó trôi nổi, tường băng không có biện pháp biến thành trở ngại.

“Bạch, ngươi nắm chặt thời gian khôi phục tinh thần lực cùng ma lực một chút. Ta sẽ bảo hộ cho ngươi.”

Khi hai người bay về phía cửa khe núi, Tiểu Ngân nói với Bạch Hành như vậy. Tinh thần lực và ma lực của Bạch Hành đã tiêu hao hơn phân nửa, ở trên chiến trường nguy hiểm như vậy đem năng lượng hoàn toàn tiêu hao hết rồi lại tiến hành khôi phục hiển nhiên là hết sức không khôn ngoan.

Hoàn hảo hiện tại Bạch Hành là Thánh cấp, tư thái suy tưởng cùng địa điểm vô cùng tùy ý, bằng không Tiểu Ngân thật đúng là lo lắng đem y một mình đặt ở nơi nào đó – làm sao cũng không an toàn khi không có chính hắn ôm ấp.

U linh ở phía sau cương thi cùng xương khô, chúng nó mặc dù có thể trôi nổi nhưng tốc độ cũng không nhanh.

Hai người lướt trôi ở phía trên cửa khe núi, Tiểu Ngân từ trong nhẫn không gian lấy ra tám mươi mốt viên ma tinh hệ quang cấp năm, bay bổng vẽ trên mặt đất một cái trận ma pháp, sau đó đem ma tinh từng viên phóng vào vị trí chính xác. Sau đó ở trong trận ma pháp đưa vào nguyên tố hệ quang dùng để dẫn đường, cả trận ma pháp tản ra ánh sáng màu trắng thần thánh, lúc sau một đạo ngọn lửa mà trắng sữa từ trong trận ma pháp bốc lên, hơn nữa lan hướng ra xung quanh, đem cả cửa khe núi ngăn cản thành một cái nút thắt rắn chắc.

Trước tiên là một ít cương thi cùng xương khô trải qua đạo lửa sáng này, lửa màu trắng liếm trên cơ thể bọn nó, sau đó một trận trận âm thanh thiêu đốt, Vong Linh từ trong lửa sáng đi qua có vẻ đặc biệt suy yếu.

Cuối cùng, dần dần u linh đi ở cuối cùng cũng đi vào cửa khe núi.

Chúng nó đồng dạng làm việc nghĩa không chùn bước đi vào lửa sáng, cùng xương khô cương thi khác nhau chính là, bọn nó cũng không có từ bên trong đi qua, mà là tựa như tuyết gặp ánh mặt trời – xán lạn giống nhau hòa tan ở trong ánh sáng cùng nhiệt độ.

“Oh my god, đó là cái gì vậy? Quang Minh Thánh Diễm? Đó chính là ma pháp Thánh cấp gần như siêu việt a – không có khả năng là một người có thể thi triển ra.”

Rooney da mặt dày ỷ vào bản thân bắn tên ở khoảng cách ngắn như vậy cũng có thể đạt tới trăm phát trăm trúng chen trên tầng cao nhất của tường băng, xa xa thấy được một màn này, không dám tin rên rỉ nói.

Mấy binh lính tuy là tâm chí kiên định, nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được có chút miệng đắng lưỡi khô.

“Tiếp tục chiến đấu! Các cậu tại sao ngừng lại! Rooney, em muốn nhận xử trí của quân pháp sao? Không làm việc thì cút xuống cho anh!”

Tom đi theo một ngàn đại quân chạy tới thấy người phía trên ngây ngốc ngừng tay, không nhịn được ở mặt dưới dậm chân mắng.

Bọn người kia có biết không cơ hội hiện tại có bao nhiêu khó khăn a, không cần lo lắng đối phương công kích còn có thể tận tình công kích, được điều kiện tốt như vậy hỗ trợ đám ranh con còn dám ngẩn người?! Rõ thật là không muốn sống!

“Không phải, cái kia, anh ta – được rồi, tiếp tục chiến đấu, đều thất thần làm gì!”

Lúc này, Tiểu Ngân đã ôm Bạch Hành trở lại.

“Ngân, Bạch làm sao vậy?”

Thấy Bạch Hành nhắm mắt lại bị ôm trở về, Tom không nhịn được lo lắng nói.

Tiểu Ngân lạnh lùng trừng mắt nhìn Tom một cái, đối với hắn ‘Quá phận’ chú ý Bạch có chút không thoải mái.

“Bạch không có việc gì đi?”

Feigez cũng đi lên, quan tâm hỏi.

Đối với người ôn hòa cùng Bạch Hành có vài phần tương tự, Tiểu Ngân đương nhiên sẽ không bày ra mặt lạnh. Cho mặt mũi mười phần trả lời nói: “Không có việc gì, y đang minh tưởng. Ta cũng phải về hồi phục một chút năng lượng, không có việc gì không cần quấy rầy chúng ta.”

Nói xong, cẩn thận đem Bạch Hành cơ thể mềm nhũn ôm vào trong ngực, Tiểu Ngân ngồi ở một bên, cũng nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng.

Tom buồn bực, anh trêu chọc phải ai đâu?

Càng thêm buồn bực chính là Rooney, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở trận ma pháp phương xa, Tiểu Ngân, anh trước khi minh tưởng có nên trước giải thích một chút gì đó hay không a…
Chương trước Chương tiếp
Loading...