Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 96: Long Mộ



Nhạc Phong là người đầu tiên vượt qua được thí luyện, ánh sáng hoàng kim lóe lên dẫn hắn vào một căn phòng, ở chính giữa có một hồ nước sáng sáng lấp lánh, tỏa ra một mùi vị thu hút, ánh mắt vừa nhìn, Nhạc Phong hí hửng chạy tới.

" Long Thể Tiên Trì… Vận khí của ta quả nhiên không tệ. "

Long Thể Tiên Trì chính là nơi mà Tộc Long Nhân cường hóa thể chất, tăng cường huyết mạch Long tộc. Có thể nói trong vạn giới phân chia này, đây chính là thứ đồ quý hiếm chỉ có Long tộc mới sở hữu.

Nhạc Phong cởi hết quần áo nhảy xuống hồ bắt đầu hấp thu hết thủy tính trong Tiên Trì, tốn hơn mấy ngày hắn đã hút cạn nơi này, thoải mái mà đứng lên. Cảm nhận huyết mạch trong người sôi sục, tinh thần hắn phấn chấn lạ thường. Nhân lúc hắn đang vận chuyển huyết mạch, một tia long hình hiện ra nhập vào mi tâm hắn.

Cơn đau đầu dài kéo đến, Nhạc Phong sau đó mới biết hóa ra hắn vừa tiếp thu tất cả tri thức của long tộc. Niềm vui nối tiếp khiến hắn cười không ngậm được mồm, vừa nghĩ tới Dạ Khinh Ưu hắn thề sẽ có một ngày khiến đối phương phải quỳ lạy.

Truyền tống trận mở ra, Nhạc Phong được dịch chuyển ra ngoài, Mạc Ninh Ngọc vừa thấy hắn, hiện ra sự mừng rỡ, vui vẻ chạy tới.

" Nhạc Phong đại ca… Huynh thành công rồi. "

" Ân, không uổng phí một phen tâm tư. "

Nhạc Phong thần thanh khí sảng, toàn thân tỏa ra lực lượng long chi uy tuy còn mờ nhạt nhưng vô cùng áp nhân, so sánh với trước là một trời một vực. Mạc Chi Vong gật gù, tỏ ra có chút vui vẻ.

" Không tệ. "

Nhạc Phong đang cười nói vui vẻ, bỗng chốc nhìn thấy Hàm Sương trong đám người, bên cạnh còn có Nguyệt Vô Song làm hai mắt hắn lóe sáng. Thân pháp khẽ chuyển, thoáng chốc đã đến trước mặt tam nữ, nhìn Hàm Sương vô cùng vui vẻ.

" Không ngờ nàng cũng ở đây. "

" Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe? "

Hàm Sương giọng có chút lạnh nhạt, cũng không cho Nhạc Phong sắc mặt tốt, Nhạc Phong cũng không để tâm, hắn quay qua nhìn Nguyệt Vô Song cười cười.

" Nguyệt cô nương, chúng ta gặp lại rồi. "

" Ân, lần trước gặp thì ngươi chỉ mới đột phá Địa Huyền, không ngờ nhanh như vậy đã đạt đến Thiên Huyền. "

Nguyệt Vô Song cũng không ngờ đến độ biến thái của Nhạc Phong, có thể đạt đến tu vi cao như vậy trong thời gian ngắn, thiên kiêu Hỏa Vân Thần Quốc chưa chắc có thể sánh bằng. Nhạc Phong cười đắc chí, nhìn thiếu nữ trêu ghẹo.

" Thế nào? Đã cảm thấy ta đủ ưu tú chưa. "

" Nếu là trước đây thì đúng là ta có thể sẽ nghĩ như vậy, chỉ là hiện giờ cũng không còn quá đặc biệt. "

Nguyệt Vô Song thành thật trả lời, với nàng mà nói, Dạ Khinh Ưu còn biến thái hơn Nhạc Phong nhiều, chỉ sợ tu vi của Dạ Khinh Ưu sâu không dò được, lại nói nàng vì hắn mà rung động, cho nên trong mắt cũng không còn coi trọng Nhạc Phong nữa.

Nhạc Phong thật có chút không ngờ, hắn không nghĩ bản thân thể hiện như vậy mà còn chưa đủ, định hỏi xem đó là ai thì Mạc Chi Vong đã xuất hiện ở bên cạnh kéo hắn đi.

" A, tiền bối… Ta còn chưa nói xong. "

Hắn nhìn tam nữ tiếc nuối, đặc biệt là Hàm Sương, thái độ của nàng so với trước còn lãnh đạm hơn, dù có chút khúc mắc nhưng cũng không thể nào lại như vậy được. Mạc Chi Vong khẽ nhìn Nhạc Phong lắc đầu, lão dĩ nhiên biết tên tiểu tử này đang có ý định với mấy nữ nhân đó.

Nếu là bình thường thì lão lười quan tâm, nhưng mà mấy nữ nhân kia đi cùng Dạ Khinh Ưu, người này không thể đùa được. Dù không biết sau đó đã đi đâu nhưng Mạc Chi Vong lại không muốn giao đấu cùng hắn, lão không tự tin có thể bảo hộ Nhạc Phong an toàn.

Mạc Ninh Ngọc nhìn thấy hắn còn quan tâm mấy nữ nhân kia như vậy, trong lòng liền không vui, trầm mặc không lên tiếng. Nhạc Phong thấy hai người im lặng, cũng không tiện phản kháng nữa, đành để lần sau nói chuyện cùng các nàng.

Thượng Lan Kỷ Linh nhìn ba người Nhạc Phong rời đi, mới buông tỏa khí thế làm hai nữ bên cạnh rét lạnh. Hàm Sương thấy sư phụ không vui, tò mò hỏi.

" Sư phụ, người có thù với ba người bọn họ sao? "

Thượng Lan Kỷ Linh thu lại khí thế, nhìn hai thiếu nữ lắc đầu.

" Ta không có thù với bọn họ… Nhưng Dạ lang thì có. Đã là kẻ thù của hắn thì cũng là kẻ thù của ta. "

Nghe nàng nói vậy, Hàm Sương giật mình, nàng không biết vì sao không muốn hai bên xảy ra xích mích, nhỏ giọng nói.

" Sư phụ, có thể bọn họ cũng không phải là người xấu. "

" Không quan trọng xấu hay tốt, đã là kẻ thù của tướng công thì chúng chắc chắn phải chết. "

Từ thân thể Thượng Lan Kỷ Linh xuất hiện từng tơ nước mỏng, văng đi tứ tung, chỉ cần không cẩn thận là tan chảy, khắp mặt đất phát ra âm thanh 'xì… xèo…' đáng sợ. Đám người xung quanh liền né tránh, thấy nàng như vậy quả nhiên là như lời đồn, nóng tính và không nói lý lẽ.

Hàm Sương thấy vậy chỉ biết thở dài, nàng đối với Nhạc Phong ấn tượng khá tốt, chỉ hi vọng hắn đừng có chọc tướng công nàng là được rồi, đến lúc đó nàng cũng sẽ không giúp hắn. Nguyệt Vô Song thì đang tò mò rốt cuộc Nhạc Phong làm việc gì khiến hắn trở thành kẻ thù của Dạ Khinh Ưu như vậy, còn về Nhạc Phong sống hay chết thì nàng không chút nghĩ đến.

Dạ Khinh Ưu tạm thời chưa ra tay với Nhạc Phong, hắn biết bây giờ không phải cơ hội, hiện tại cũng chưa cần vội. Hắn hiện đang chú ý đến người thần bí đang mặc áo choàng đen, từ đầu đến cuối nhìn tên này vượt qua thí luyện không hề gặp chút khó khăn, so sánh với Nhạc Phong gần như bị đánh đến suýt chết thì rõ ràng tên này phải vượt qua thí luyện trước mới phải.

Người mặc áo choàng đen đi đến chỗ Long Thể Tiên Trì vừa mới bị Nhạc Phong hút khô, hắn đi đến một góc, trong tay ánh sáng chói lọi. Bất ngờ đặt ra trận bàn, rõ ràng là đang bày trận pháp, tốc độ của hắn nhanh đến dọa người, dù là đại tông trận pháp sư cũng không dám sánh bằng.

Kèn kẹt…

Một cánh cửa xuất hiện phía dưới Tiên Trì, khóe môi của gã áo đen hơi cười, nhanh chóng liền chui xuống. Nhìn hắn còn cẩn thận đặt trận pháp dịch chuyển ra ngoài, dĩ nhiên là chuẩn bị nguy cơ.

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, nhẹ nhàng theo sau.

Phía bên dưới là thềm đá ẩm ướt, từng giọt nước từ trên cao rơi xuống chạm xuống đất để âm thanh 'tí tách…', mà phía bên dưới dù không có Dạ Minh Châu nhưng ánh sáng vẫn rõ ràng, trong không khí phát ra một cỗ vị đạo khác lạ.

Đi đến cuối cùng, vượt qua hằng hà những trận pháp không đơn giản, kẻ kia chạm vào một mật thất. Vừa mở ra, hai mắt hắn sáng lên, tỏ ra vô cùng vui vẻ.

" Quả nhiên không sai… Ở đây có một Long Mộ. "

Bên trong mật thất tỏa ra hằng hà vô số linh thạch cực phẩm, Thiên cấp vũ khí vô số, còn có một món Thần cấp vũ khí - Nguyệt Long Cổ Kiếm xếp bảng đệ lục trên Thần Binh Bảng. Nhưng tất cả đều không khiến cho gã mặc áo choàng đen chú ý, thứ hắn quan tâm chính là hài cốt của một con 'Nguyệt Long'.

Mặc dù Long tộc hiện này tồn tại ở Thiên giới có thể xem như là rồng, nhưng nói về huyết mạch thì phải phai mờ rất nhiều. Sự thật thì Long tộc thật sự rất hiếm, phải mất hàng vạn năm mới sinh ra được một Long tộc thuần huyết. Nói cho chính xác thì Long tộc thật sự dường như không còn tồn tại, hoặc nếu có thì con người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được.

Một Long tộc bình thường đã có thể nuốt chửng được 'Thiên đạo', đừng nói đến những 'Cổ Long' trong truyền thuyết.

Mặc dù nhìn vào trông có vẻ xác của con 'Nguyệt Long' này chỉ là ấu long, nhưng giá trị của nó không cách nào đong đếm được. Xác của 'Nguyệt Long' bây giờ chỉ còn lại duy nhất trơ trọi bộ xương trắng, tất cả da thịt đều hóa thành long khí sinh ra Long Thể Tiên Trì.

Nhưng mà bộ xương của 'Nguyệt Long' vô cùng có ích cho tu sĩ, chỉ cần một mẩu xương đã đủ giúp tu sĩ cảm ứng được thiên địa đại đạo.

" Vận khí của ta quá tốt… Gặp được xác Long tộc chân chính ở đây. "

Gã áo choàng đen vui vẻ gỡ bỏ mũ che đầu, lộ ra tiếu dung chân diện, một khuôn mặt thiếu niên tràn đầy mị diễm, mắt tựa như sao đêm, miệng cong, sóng mũi thẳng, tóc dài đen buông xả, là một mỹ thiếu nam chân chính. Dựa vào số vòng đạo khí chảy trong người, độ tuổi còn chưa chính thức đạt đến 200, nhưng tu vi đã là Thiên Huyền Cửu Giai, đạt đến Bán Thánh Linh.

Nhìn vào diện mạo của tên này, Dạ Khinh Ưu liền nhận ra đối phương là Tiêu Tiểu Tà, đệ nhất nhân Thiên Long Bảng, một tán tu không thế lực...
Chương trước Chương tiếp
Loading...