Mặc Mạch

Chương 69: Mỹ Mỹ (04)



Vào độ tháng Tư, Hứa Nhất Lộ cùng ba mẹ bay sang nước Mỹ, thế là nhóm chat【Đại học, cố lên!】của bọn họ lại thêm một kẻ sai múi giờ. Và rồi sau đó mỗi sáng sớm Lâm Mộ thức dậy, đều nhìn thấy một loạt nhật ký trò chuyện đêm trước giữa An Cẩm Thành và Lâm Triều.

【Sao hai người không tự chat riêng với nhau?】Lúc ăn sáng, Lâm Mộ tranh thủ ra dấu hỏi chị gái mình,【Còn voice chat nữa chớ.】

Lâm Triều đáp thẳng toẹt một câu:【Chị với cậu ta cũng đâu phải đang yêu nhau, mắc gì phải chat riêng, với có cả Tiểu Lộ Điểu nữa mà.】

Hứa Nhất Lộ không nhìn thấy được, bởi nên dùng Wechat trừ voice chat ra mấy cái khác đều là trang trí cho đẹp, thế nên mỗi khi cậu nhóc xuất hiện, người trong nhóm sẽ tự giác dùng voice chat, còn nói chuyện với Lâm Triều đương nhiên sẽ do An thiếu đảm nhiệm vai trò phiên dịch.

An Cẩm Thành thật sự quá bận, thành ra Lâm Triều chat với Hứa Nhất Lộ còn nhiều hơn, thế là An thiếu gia bị biếm thành kẻ truyền lời, quả thực giống công cụ hết sức.

Trừ mấy đàn em khối 11 ra, khối 12 còn có Tôn Hải và Lâm Triều cũng không cần thi đại học. Tôn Hải tới tháng Năm sẽ bay qua Úc, còn Lâm Triều thì phải lo chuyên tâm tập trung vào việc thi thăng đoạn. Thành ra tới cuối cùng chỉ còn lại Tưởng Thiên Hà, Tào Trạm cùng Lâm Mộ ôm nhau sưởi ấm.

Ờ mà thật ra thì chỉ có Tào Trạm với Tưởng Thiên Hà ôm nhau thôi, còn Lâm Mộ một mình tự ấm rồi.

Mười ngày nước rút cuối cùng, các thí sinh ai nấy mỗi ngày đều chết chìm trong một biển tầng tầng lớp lớp bài tập, đến cả quái vật thi cử như Lâm Mộ cũng cảm thấy có chút thở không nổi. Đề thi của Khải Đông khó tới nỗi thấy mà chỉ muốn ói ra, bảo là đoán đề môn toán, có ai ngờ kết quả đoán ra hơn cả trăm cái đề, mà mỗi đề đều bắt phải làm. Tưởng Thiên Hà âm thầm than thở, bảo rằng mỗi đề chỉ cho có 30 điểm, vậy mà độ khó chẳng kém gì 300 điểm, mà còn gom một đống lại nhét trong một cái bài thi bắt người ta làm, làm xong chắc PTSD luôn quá.

Tào Trạm thi ít hơn người khác hai môn, nhưng dựa theo chỉ số thông minh của cậu thì ít hơn cũng chẳng khác là bao, lại còn phải dành hơn một nửa thời gian tập trung chi việc thi năng khiếu, thời gian còn lại đều là dùng để học bù học thêm ấy vậy mà vẫn chẳng đủ nữa là.

Lâm Mộ đành phải rút ra một ít thời gian lập kế hoạch học tập cho Tào Trạm: “Hình học của cậu khá ổn, nên Toán chỉ cần làm hình học là được, còn môn Văn với Tiếng Anh thì cố gắng học thuộc lòng, về phần đọc hiểu cậu viết nhiều chữ một chút chắc là sẽ ổn.”

Tào Trạm nói: “Nhưng còn làm văn nữa.”

Lâm Mộ hít sâu một hơi, nói: “Đưa tớ xem xem.”

Trình độ dùng từ với đặt câu của Tào Trạm khi viết văn tương đương với trình độ của học sinh tiểu học, mà nội dung nghị luận lại hoàn toàn chẳng đi vào đề bài, rất thường mắc phải lỗi kiểu như trước sau tự mâu thuẫn, cuối cùng chả biết đang viết cái gì.

Lâm Mộ cũng không nghĩ ra được cách nào khả thi, chỉ đành đề nghị Tào Trạm nên nghiêng theo hướng viết văn tường thuật.

“Cậu cứ dựa theo đề bài mà viết, đừng để ý đến trọng tâm, đề bài yêu cầu cậu viết cái gì, cậu cứ viết cái đấy.” Lâm Mộ vừa nói vừa lật mấy bài làm văn mà Tào Trạm viết, tuy rằng văn nghị luận viết không được tốt lắm, nhưng văn tường thuật lại khá là ổn. Góc nhìn thế giới của Tào Trạm không giống với người bình thường, cách so sánh thoạt nhìn như rất kỳ lạ, rồi lại thích hợp đến lạ kỳ, nếu không phải thi đại học đã quy định sẵn hình thức viết văn, có khi Tào Trạm sẽ trở thành nhà thơ hay nhà văn cũng nên ấy chứ.

***

Kết quả cuộc thi năng khiếu của Viện Mỹ thuật Công nghệ được công bố, Lâm Mộ cùng Tưởng Thiên Hà và Tào Trạm đi xem điểm.

Ba người ai nấy vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc, đứng ở phía trước bảng thông báo điểm, trên tay cầm số báo danh của Tào Trạm đối chiếu từng số từng số từ trên xuống dưới, đến khi nhìn đến hàng thứ ba, chợt nghe Tưởng Thiên Hà hô to: “1302! 1302! Tìm thấy rồi!!”

Tào Trạm còn chưa kịp phản ứng, bên tai cậu nhóc bị tiếng hô to của Tưởng Thiên Hà nhồi đầy, mà Tưởng Thiên Hà thì chỉ có la to mỗi một chữ “A!” kéo thật dài chứ chẳng nói cái gì khác, cậu chàng ôm chầm lấy Tào Trạm và Lâm Mộ, xoay vòng vòng tại chỗ, cả người kích động giống như kẻ thi đậu là bản thân cậu ta vậy.

Lâm Mộ cầm chặt tay Tào Trạm, lớn tiếng hô lên: “Mê Mang! Điểm năng khiếu của cậu đậu rồi! Cậu có thấy không!?”

Tào Trạm lúc này mới nhìn thấy con số “1302” trên bảng, tay cậu nhóc hơi run run, vẻ mặt giống như không dám tin nói: “Tớ, tớ đậu thật sao?”

Tưởng Thiên Hà: “Đậu rồi! Chỉ cần điểm các môn văn hóa đủ tiêu chuẩn nữa! Là cậu có thể đi học rồi!”

Tào Trạm cả gương mặt đỏ bừng, không rõ là do vui sướng hay kích động, liên tiếp nhìn lên nhìn xuống đối chiếu con số kia thật sự là số báo danh của mình, cuối cùng không kềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ như cái vòi hỏng van chảy ào ào, nghẹn ngào nức nở nói: “Tớ thi đậu, thi đậu thật nè!”

“Đừng khóc chứ, Mê Mang.” Lâm Mộ dở khóc dở cười vươn tay chùi nước mắt cho Tào Trạm: “Mới đạt điểm năng khiếu thôi, vẫn còn mấy môn văn hóa đó, đừng vội lơ là, kiên trì thêm một chút nữa ha.”

Tào Trạm vừa khóc vừa gật đầu, thấy cậu nhóc khóc, chẳng hiểu sao Tưởng Thiên Hà cũng thấy sống mũi cay cay, hơi nghiêng đầu dùng ống tay áo dụi dụi khóe mắt, cất giọng ồm ồm nói: “Ngốc đần, cậu nhất định có thể học điêu khắc, đừng sợ.”

Tào Trạm không khóc nữa, mỉm cười nói: “Tớ có sợ đâu, tớ nhất định sẽ cố gắng học bài!”

Tưởng Thiên Hà: “…”

***

Nhật ký trò chuyện của WeChat tràn ngập những lời quan tâm hỏi han thành tích của Tào Trạm, mấy vị không thể tự đi xem còn khẩn trương hơn ba người đi xem điểm, thậm chí có người còn giống như đang làm văn viết ra một đống thiệt dài, trước tiên là phân tích, sau đó tổng kết, cuối cùng còn chêm thêm một cái plan B phòng trường hợp lỡ như thi không đậu, nói tóm lại là bất luận kết quả ra sao, đều có phương án để giải quyết cả.

Tưởng Thiên Hà chụp một tấm ảnh share lên nhóm, giọng điệu chả khác gì Phạm Tiến vừa trúng cử(*) vậy: “Nào nào các bấy bi, đến giờ phát lì xì rồi!”

Cả nhóm chat im lặng vài giây, sau đó bao lì xì đỏ bự của An Cẩm Thành cùng Lâm Triều trước sau thay phiên đáp xuống, Tôn Hải bên này cảm ơn đại gia phú bà, bên kia lên tiếng chúc mừng Tào Trạm, có thể nói là vẹn toàn cả đôi không sót bên nào.

Hứa Nhất Lộ cũng hiếm thấy nhắn một cái voice chat trong nhóm, nói: “Mê Mang thật là giỏi, cậu vất vả rồi.”

“Tiểu Lộ Điểu từng nói mà, so với người bình thường 70 điểm thì tớ chỉ kém họ có 1 điểm mà thôi.” Tào Trạm suy nghĩ rất lâu, sau đó mới bấm nút chat voice từ tốn nói, “1 điểm này có lẽ cả đời tớ cũng không cách nào đạt được, nhưng mà cho dù chỉ có 69 điểm cũng hổng sao hết, bởi vì 69 điểm đó toàn bộ đều là của tớ, cho nên tớ không có hâm mộ 1 điểm kia đâu.”

Tào Trạm còn nhớ rất rõ lúc còn bé, mẹ từng khóc ôm cậu vào lòng, bởi vì cậu ngốc quá, cứ luôn không thể hoàn thành bài tập của thầy cô giao. Sau đó nhà trường uyển chuyển đề nghị phụ huynh nên chuyển cậu qua các cơ sở dành cho học sinh khuyết tật tinh thần, Tào Trạm từng rất hâm mộ những bạn học có trí thông minh bình thường, cũng từng phiền muộn vì cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.

Cho đến khi cậu vào Khôn Kiền.

Tào Trạm cũng không rõ Kỷ Thanh Văn cùng ban lãnh đạo trường đã nói với nhau những gì, mẹ cậu chỉ nói cậu có thể tiếp tục đến trường. Vốn dĩ Tào Trạm không muốn đi đâu, nhưng Kỷ Thanh Văn với Tào Niên lại rất kiên trì.

“Con chỉ phản ứng chậm hơn người bình thường một chút xíu hà.” Kỷ Thanh Văn dịu dàng nói với con trai mình, “Con cố gắng thêm một chút xíu nữa nha, nếu như con không thích học tập, có thể làm quen bạn bè cũng được mà.”

Tào Trạm không nghĩ là mình có thể quen được bạn bè, trước giờ cậu vẫn luôn bị kẻ khác ức hiếp, bị đặt cho đủ loại biệt danh kỳ cục quái đản, cậu mãi mãi đều chỉ có 69 điểm, không cách nào giống với những người khác được.

Rồi, sau đó thế nào ấy nhỉ?

Sau đó na…

Đúng là có người đặt biệt danh cho cậu, nhưng mà Tào Trạm rất thích người khác gọi mình là Mê Mang.

Lại có người nói với cậu, cậu chỉ kém 70 điểm có 1 điểm mà thôi, không có sao hết.

Rồi có người nào đó bình thường vẫn luôn tỏ ra hung dữ, cứ bắt nạt cậu hoài thôi, nhưng lại chưa bao giờ đánh cậu hết, rồi tới lúc thật sự có đánh nhau, người nọ dù bị đánh cũng cố hết sức bảo vệ cậu.

Đồ thủ công, tranh vẽ hay là mấy món cậu may ra đều được mọi người yêu thích, các nam sinh mặc váy mà cậu sửa, trên cặp của mấy nữ sinh treo mấy con búp bê mà cậu đã làm.

Biểu ngữ mà cậu may cho lớp trong đại hội thể thao trường giúp lớp của cậu được cộng thêm điểm.

Cậu có một người “chiến hữu cách mạng” tên Mỹ Mỹ, hai người họ đều không thích ăn nấm hương, cùng thích thỏ con.

Hôm thứ hai chào cờ đầu tuần, Chung Hòa lại giăng thêm bốn cái băng-rôn trong sân trường Khôn Kiền, bên trên ghi dòng chữ: Chúc mừng Tào Trạm của lớp “Giáo dục đặc biệt” thi đậu cuộc thi năng khiếu.

Lâm Mộ nhìn thấy còn cười hì hì bảo với Lục Nhung, cậu nhìn xem, này thấy còn hoành tráng hơn cả thông báo An thiếu gia thi đậu trường danh giá nữa!

Tào Trạm nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ hâm mộ 70 điểm nữa, 69 của cậu đã là tuyệt vời nhất rồi.

_________________

Chú thích

(*) Phạm Tiến trúng cử: một tình tiết trong tiểu thuyết châm biếm “Nho lâm ngoại sử” (được dịch ở VN là Chuyện làng Nho) của tiểu thuyết gia Ngô Kính Tử. Trong đó mô tả Phạm Tiến vì trúng cử mà vui quá hóa điên, nhờ bố vợ tát một cái mới bình thường trở lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...