Mạc Tử Băng!!

Chương 28: Cắm trại (1)



Sáng sớm, lúc 5 giờ sáng. Sân trường đều đã tập trung rất nhiều học sinh đến, bao gồm cả tụi nó và tụi hắn.

Khi lên xe thì hầu như mọi ánh mắt đều chú ý đến dãy hàng ghế ở cuối hàng xe. Có 4 con người mang vẻ đẹp hoàn hảo ngồi đó. Lần lượt từ trái sang phải là anh, nhỏ, nó, hắn (^^)

Ai cũng đều đang nghe nhạc rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng lại tựa vào vai ai cũng chẳng biết được...

Có lẽ ông trời giúp hắn và anh nên 2 người tỉnh dậy trước và phát hiện nhỏ thì tựa vào vai anh còn nó thì tựa vào vai hắn.

Hắn nhìn nó thật lâu, quả thật khi ngủ cô gái này rất giống như thiên thần. Khuôn mặt thì nhìn rất hiền lành có chút tinh nghịch. Nhưng vẫn toát ra sự lạnh lùng tiềm ẩn, hắn ngắm nhìn nó mãi mà không chán.

Anh cũng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ thật lâu. Bây giờ anh mới nhận ra thì ra khi ngủ nhỏ lại đáng yêu như thế, không hung dữ lúc thức nữa mà là hiền lành như một thiên thần... Bất giác anh say mê nhìn nhỏ...

Đến khi tới nơi thì hắn và anh nhìn nhau rồi đồng thời gọi người bên cạnh dậy. Với sự sắc bén, chỉ một tiếng gọi thôi cả 2 đều thức giấc rồi nhìn xung quanh thấy mọi người đều xuống xe thì định đi xuống luôn nhưng định ngồi dậy bọn nó mới phát hiện là lúc nãy mình nằm ngủ tựa vào vai người kế bên. Không hẹn mà nó và nhỏ thoáng đỏ mặt nhưng rồi cũng nhanh chân đi ra khỏi xe.

- Sau đây, thầy sẽ chia nhóm ra nhé. Mỗi nhóm 4 người, 2 người một lều nhé. Các em hãy tìm cô chủ nhiệm của mình để bóc thăm ngủ chung lều nhé. Sau đó các em sẽ cùng dựng lều và bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra nhé _ Thầy thể dục trường nó dõng dạc nói lớn trước mặt các học sinh

- Trời ơi, sao ngay cả đi cắm trại cũng chung nhóm với anh chứ _ Đây chính là giọng nói của nhỏ. Nhỏ nhìn anh tức giận nói, cứ nghĩ là sẽ chung nhóm với một người bạn nào đó trong lớp thế mà không ngờ lại chung nhóm với anh ta!

- Xí, cô nghĩ tôi muốn lắm à. Cô bớt la đi, mọi người nhìn kìa _ Đúng là ông trời lần này cũng giúp anh có cơ hội bên nhỏ. Anh vui mừng thì lại nghe nhỏ nói thế thì cảm thấy tim hơi nhói lên nhưng rồi cũng gạt bỏ lên tiếng chọc ghẹo nhỏ

- Hừ! Mày chung nhóm với ai vậy Băng? _ Nhỏ nhìn sang nó hỏi

- Là tôi _ Hắn lên tiếng thay nó. Ông trời đúng là rất tốt với hắn, giúp hắn nhiều lần đến như vậy. Trong lòng hắn thầm vui vẻ...

- Trùng hợp thế nhỉ? Thế số nhóm của mày là số mấy? _ Nhỏ nghi hoặc nhìn hắn rồi quay sang hỏi nó

- 10 _ Nó đáp lại chỉ nói gọn 1 chữ số

- Oa, tao không ngờ luôn á tao cũng số 10 nè. Vậy là được chung nhóm với mày rồi _ Nhỏ vui vẻ cười nói nhưng lại khiến ho ai kia chết sững say mê nhìn nụ cười đó (^^)

- Trùng hợp thật _ Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đây là ý trời? Muốn nó mở cửa trái tim một lần nữa sao? Suy nghĩ một hồi lâu mà nó chẳng để ý được hắn đứng trước mặt nó và nhìn nó chằm chằm - Cô sao vậy? _ Hắn lo lắng hỏi nó

- Không sao _ Sau khi thoát ra cái dòng suy nghĩ đó, nó trở về trạng thái lạnh lùng như trước

- Đi dựng lều thôi, Thanh với Bảo đi trước rồi kìa _ Hắn cười nhẹ nhìn nó nói

- Ừ _ Nó nói rồi cất bước đi dựng lều

*Lát sau*

- Oa~, tôi dựng được lều rồi nè _ Nhỏ cười ngây ngô như đứa con nít khoe thành thích vậy

- Hứ, tôi cũng có phần đấy nhé _ Anh cũng chẳng kém nhỏ, cũng muốn khoe, cũng muốn nhìn thấy nhỏ cười mãi...

- Các học sinh tập hợp lại đây _ Lại là tiếng nói của thầy thể dục trường nó

- Vậy là các em đã biết nhóm mình rồi nhé. Lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu buổi tham quan phong cảnh ở đây nhé. Các em nhớ đi quanh khu rừng này thôi, vì nơi chúng ta nghỉ là nơi an toàn và rộng rãi nhất rồi. Nếu các em đi quá xa sẽ mất liên lạc và có thể gặp trúng các vách đá, động vật dữ nhé

- Vâng _ Tất cả đồng thanh nói lớn

Thế là 4 người gồm nó, nhỏ, anh, hắn cũng đeo balo rồi lên đường tham quan phong cảnh

- Ôi~ đẹp dã man luôn _ Nhỏ cầm máy chụp ảnh bấm máy liên tục, nụ cười thì luôn túc trực trên môi

- Vậy mà cũng gọi là đẹp _ Anh trêu chọc nhỏ

- Anh im đi, đang chụp hình mà nói miết

- Hừ

Hắn và nó thì im lặng đi sau nhỏ và anh, đi một thì thì cả 2 người ngẩng đầu lên đều không thấy bóng dáng của nhỏ và anh nữa. Cả 2 nhìn nhau rồi bình tĩnh quay trở về nhưng...

- Anh/Cô biết đường về không? _ Hai người đồng thanh nói

- Lạc đường? _ cả hai lại đồng thanh nói

-Haizz _ Đồng thanh tiếp

- Lấy điện thoại ra gọi đi _ Hắn nói nó

- Không có sóng _ Nó lạnh lùng trả lời

- Chết tiệt!! _ Không kìm được cơn tức giận, hắn chửi thề. Đúng là tai hại mà, lúc nãy nếu để ý hai người kia là được rồi

- Đi thử xung quanh đi _ Nó nói lên ý kiến

- Cũng được _ Hắn gật đầu rồi cả hai tách ra tìm xung quanh nhưng cũng không quá xa nhau

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nó la lên thì lập tức chạy đến chỗ có tiếng la đó và chết sững nhìn nó

Nó đang ở ngay phía dưới vách núi và tay thì cố gắng cầm chắc chỗ bám để không rơi xuống dưới vực. Hắn hoảng sợ nhìn nó rồi lập tức đưa tay ra về phía nó ý muốn nói nó đưa tay đây. Về phần nó thì nó rất ngạc nhiên, nó nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt hắn chợt nó cảm thấy hơi xót khi thấy hắn như vậy nhưng cũng rất ấm lòng khi thấy hắn lo lắng cho mình

Nó đưa tay nắm chặt bàn tay của hắn, hắn dùng sức kéo nó lên. Khi kéo nó lên, hắn ôm nó thật chặt như sợ là lúc nãy hắn sẽ không gặp được nó nữa. Nó thì ngạc nhiên trước hành động của hắn, đã lâu rồi chưa có ai lo lắng cho nó đến thế. Sau khi bình tĩnh trở lại hắn mới buông nó ra và phát hiện ngay chân nó, máu đang chảy rất nhiều nhưng nó lại không hề nói đau đớn gì hết. Hắn lập tức lấy trong balo ra hộp sơ cứu giúp nó sát trùng và băng lại

- Cảm ơn anh _ Nó cảm thấy hắn tốt với nó thật, rất chu đáo nhưng vẫn chỉ là rung động...

- Sau này cô nhớ phải cẩn thận hơn chút, sao lại hậu đậu như thế _ Hắn nhìn nó trách móc nhưng vẫn không giấu được sự ôn nhu

- Lúc nãy tôi chỉ lỡ trượt chân té thôi _ Nó thản nhiên nói

- Vậy là nguy hiểm lắm đó _ Hắn càng thấy bực khi nó không quan tâm đến mạng sống của mình như vậy

- Được rồi, mốt tôi sẽ cẩn thận _ Nó bó tay với hắn nên đành “ đầu hàng “

- Lên đi tôi cõng cô đi, cô đi không nỗi nữa đâu _ Hắn xoay lưng về phía nó, quỳ theo tư thế cõng. Nó chần chừ nhìn chân mình rồi lại nhìn lưng hắn, thở dài rồi cũng cho hắn cõng

Hắn mỉm cười vui vẻ, lần đầu tiên nó và hắn gần đến như vậy. Nó ngửi được mùi hương trà xanh thoang thoảng trên hắn, rất dễ chịu. Nó nghĩ chỉ cần người con trai này nhếch mép thôi cũng đủ khiến cho bao nhiêu cô gái đổ rồi. Nó đã cảm nhận được phần nào tình cảm của hắn, bất giác nó mỉm cười yếu ớt, trong lòng dâng trào lên chút gì đó vui vẻ. Im lặng để cho hắn cõng, nó thì nhìn quanh để tìm đường về chỗ cắm trại...

End chap 28

Chap mới nóng hổi ra lò
Chương trước Chương tiếp
Loading...