Mài Giũa

Chương 16



Cái tối mà Trần Trác nhận được điện thoại của Tống Lãng Huy thì tin tức ở phim trường của Tống Lãng Huy đã đồn ra khắp trường: Việc dàn dựng bối cảnh xảy ra vấn đề, nữ chính Tề Tô đang quay thì một cái giàn treo cao đổ ập xuống người cô, toàn bộ đoàn phim phải ngừng quay. Ở trên lớp ai cũng thảo luận về chuyện này, đài báo có nhắc tới Tống Lãng Huy bị thương nhẹ, có bạn còn hỏi thầy Chu là có cần tổ chức cho mọi người đến thăm bệnh hay không.

Tan học về nhà Trần Trác chuyển tivi sang kênh tin tức giải trí, video quay được một đoạn khi sự cố xảy ra. Tống Lãng Huy không đứng giữa cảnh quay đó, khi giàn treo rơi xuống có vung vãi theo một đống vật nhỏ, chắc có lẽ Tống Lãng Huy bị vật cứng nào đó cứa vào trán. MC nói trước mắt chỉ biết nữ chính bị thương nặng nhất còn đang cấp cứu ở bệnh viện, nhân viên đoàn phim chưa nhận bất kì phỏng vấn nào.

Trước đó Tống Lãng Huy có để lại số điện thoại của mình cho Trần Trác. Cậu ăn cơm tối xong, đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho anh không thì anh đã gọi trước rồi.

Ở bệnh viện, Tống Lãng Huy đã được kiểm tra và băng bó vết thương, trả lời từng câu thăm hỏi trong điện thoại, trong đó còn có tin nhắn của thầy Chu. Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ vừa xuống máy bay đang chạy vội từ sân bay đến bệnh viện. Nhân viên đoàn phim đều đang đợi ngoài phòng phẫu thuật của Tề Tô, bao nhiêu ký giả và người hâm mộ đứng chật cứng trước cửa, trong lúc hỗn loạn không có ai chú ý tới anh. Anh đi đi lại lại trên hành lang mấy vòng. Sau khi dùng hết sự bình tĩnh còn sót lại để xử lý những việc anh có thể quan tâm tới, giờ nhìn lên ba chữ “Phòng phẫu thuật” ở đầu bên kia hành lang thì trong người chỉ còn lại sợ hãi và yếu mềm.

Trong mớ cảm xúc hỗn độn đó, anh chợt nhớ tới Trần Trác.

Sau buổi chiều lúng túng kia, thật ra anh cũng không biết Trần Trác có còn coi anh là bạn không nữa. Thậm chí anh cũng không rõ suốt khoảng thời gian trước đây Trần Trác có bao giờ xem anh là bạn hay chưa, nhưng chí ít thì anh dám chắc chắn hai đứa đã từng có khoảng thời gian chung đụng tràn ngập tiếng cười. Có lẽ là cảm giác được sống sót sau tai nạn mà sự cố đem tới, thêm cả nỗi mềm yếu lúc này, Tống Lãng Huy tự nhiên có đủ dũng khí để gọi điện thoại cho Trần Trác.

Giọng của Trần Trác ở đầu bên kia điện thoại nghe nóng ruột hơn bình thường:

– Mình xem tin tức rồi, cậu vẫn ổn chứ?

Quả thật Tống Lãng Huy bị thương không nặng, nhưng khi đó anh đứng không xa nữ chính, nỗi sợ tâm lý nghiêm trọng hơn vết thương ngoài da. Nghe được câu hỏi han quan tâm của Trần Trác, Tống Lãng Huy trải lòng một cách tự nhiên:

– Mình chỉ bị trầy một tẹo trên trán thôi, nhưng khi đó mình tận mắt chứng kiến giàn treo đổ ập xuống, chị Tề Tô cách mình năm bước chân, cảnh đó là mình đang tiến gần đến chị ấy, lỡ như mà… giàn treo đổ xuống muộn một phút nữa thôi thì có thể người bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật chính là mình.

Tống Lãng Huy không phải đang dùng khổ nhục kế, thậm chí anh còn chưa kịp sửa soạn cảm xúc của mình. Đoạn thoại trên chẳng qua là lời bộc bạch tự nhiên nhất đối với người thân thiết của mình thôi.

Trần Trác đã xem cảnh tượng đó trên tivi, có thể tưởng tượng ra được nỗi sợ của Tống Lãng Huy khi ở hiện trường. Dù không phải là mình bị thương nhưng thấy máu chảy cũng không phải chuyện gì tốt lành.

Trần Trác nói:

– Lãng Lãng à, mọi chuyện đã qua cả rồi.

Trong lúc này không ai hơn thua cái xưng hô trên có thích hợp hay không, Tống Lãng Huy cũng chỉ tiếp tục nói:

– Chị Tề Tô bây giờ vẫn đang cấp cứu, đạo diễn từ chối tất cả phỏng vấn. Khi đó mình tận mắt nhìn thấy chị ấy bị giàn treo đập vào người, sau đó ngã xuống, chảy nhiều máu lắm. Mình nói thật đó, chỉ cách mấy bước thôi, nếu như mình đi sang đó, thì sẽ là mình rồi.

Giọng Tống Lãng Huy nặc mùi suy sụp thấy rõ, Trần Trác gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm nhăn nhó của anh. Cậu không giỏi an ủi cho lắm:

– Chuyện đã xảy ra rồi thì cậu đừng giả thiết lung tung nữa, cậu vẫn còn đang sống sờ sờ ở đây, mình cũng vậy – Cậu ngừng một lát rồi miễn cưỡng trêu anh – Cậu về nhà uống một ly sữa nóng rồi đi ngủ cho khỏe, nếu như không ngủ được thì cậu đọc sách Lịch sử đi, bình thường vào tiết Lịch sử cậu toàn ngáp đấy còn gì.

Tống Lãng Huy vẫn chưa kịp hỏi làm sao Trần Trác biết mỗi tiết lịch sử là anh buồn ngủ thì trợ lý đã đến thông báo cho anh biết bác sĩ tâm lý đã đến rồi. Trước khi cuộc gọi vội vàng này kết thúc, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, dùng tốc độ cực nhanh để bày tỏ lời mình ngâm giấm từ rất lâu:

– Cho mình xin lỗi vì những lời mình nói chiều hôm đó.

Chắc vì tốc độ nói của anh quá nhanh, cũng có thể vì không ngờ anh lại nhắc chuyện đó trong lúc này, Trần Trác im lặng vài giây, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn lúc nãy:

– Mình biết rồi, cậu đừng nghĩ gì nhiều hết, tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon nhé.

Bác sĩ tâm lý tới cũng chỉ chuyện trò vài câu với Tống Lãng Huy thôi, tuy mỗi một câu đều đang âm thầm quan sát Tống Lãng Huy, nhưng có thể nhờ tác dụng dẫn dắt của bác sĩ, cũng có thể vì tâm sự quấy nhiễu anh nhiều ngày nay rốt cuộc cũng đã viết dấu chấm hết, nên sau cuộc đàm thoại anh đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Khi gặp mẹ thì cảm xúc của anh đã tự nhiên hơn rồi, còn biết an ủi mẹ đừng lo lắng. Hai hôm sau, Tống Lãng Huy dán băng gạc trên trán xuất hiện tại lớp học.

Buổi sáng Trần Trác vừa vào lớp đã nhìn thấy chỗ ngồi trống huơ trống hoác bấy lâu chật ních người, trên hành lang còn có học sinh lớp khác chạy tới hóng hớt. Trần Trác giần giật hàng mày, nhủ bụng, cách xuất hiện của cái tên này lúc nào cũng rần rần.

Tề Tô đã tỉnh rồi, nhưng cần một thời gian dài để hồi phục, đạo diễn cũng đang cân nhắc về hướng đi tiếp theo của tình tiết phim. Trong khoảng thời gian ngắn tạm thời sẽ không thể quay được, nên Tống Lãng Huy bị Tống Cảnh vứt lại về trường.

Trước tiết Lý, Tống Lãng Huy đi tới chỗ Trần Trác:

– Đây là tài liệu lần trước cậu đem cho mình, mình đọc vở ghi rồi tự mò, làm xong hết bài tập rồi.

Trần Trác ngẩng đầu ngó Tống Lãng Huy, mở cuốn đề ôn của anh ra, đúng là trên đó viết lít nhít đáp án không biết đúng hay sai.

Ngoại trừ cuộc điện thoại lúc trước, đây là cách xin lỗi duy nhất mà Tống Lãng Huy có thể nghĩ tới. Anh tận dụng mọi thời gian nghỉ ngơi ở phim trường để đọc sách và làm bài. Trang Phi Dư có tới tìm anh một lần, thấy anh chăm chăm đọc cuốn tài liệu Vật lý, cười nhạo anh bị tẩu hỏa nhập ma, Tống Lãng Huy cũng chả thèm để ý.

Trần Trác khép đề lại, bỏ vào hộc bàn của mình:

– Vậy ngày mai cậu tới lớp đội tuyển tìm mình nữa nhé. – Nghĩ một hồi lại hỏi – Sao tự dưng lại chăm thế?

Tống Lãng Huy ngồi xuống cái ghế trước bàn cậu để ngang tầm mắt với cậu, vẻ mặt đứng đắn đến lạ, anh nhìn vào mắt Trần Trác trả lời:

– Sợ cậu phớt lờ mình.

Nụ cười trên môi Trần Trác nở rộ, là điệu cười nhẹ nhàng và ngời sáng.

Cậu đọc cuốn đề của Tống Lãng Huy vô cùng tỉ mỉ, đến cả cách giải cũng đọc thật là nghiêm túc, tổng hợp lại rồi phân tích xem Tống Lãng Huy hiểu được phần nào và chưa hiểu được phần nào, chỗ nào chưa hiểu được hết thì tìm xem nguyên cớ do đâu. Cậu kiên nhẫn và tỉ mẩn như vậy, quên luôn nỗi bực bội khi thầy Chu yêu cầu lập nhóm đôi bạn cùng tiến hồi ban đầu.

Khi cậu đi ngủ thì đã hai giờ sáng rồi, khí hậu cuối xuân thật khoan khoái làm sao. Trần Trác nhớ tới dáng vẻ Tống Lãng Huy nhìn vào mắt mình để nói chuyện.

Ai có thể khước từ hay ngó lơ một Tống Lãng Huy như vậy được chứ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...