Mạn Châu Sa Hoa

Chương 5: Tuần dương



Mơ đó mà đã qua mười năm, đến cuối cùng, gương mặt của nha đầu lông măng hung hãn đó cũng phai mờ trong ký ức. Cái duy nhất còn rõ rệt là vết thẹo ả cắn một cách dữ dằn trên cổ tay gã.

Dấu răng sâu đến lòi xương, như nung sắt ấn lên tay gã.

Thật là hung ác mà... Đang hôn hôn mê mê, gã thở dài một hơi, khóe miệng hé một nụ cười, đặc biệt nhớ đến bờ má hồng rưng rức như trái thủy mật đào, đang mơ màng mà cũng không kềm được với tay ra, lần này không phải muốn bắt giữ nha đầu nọ, chỉ là muốn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ả --- Vào lúc đó, tiếng địch nghẹn ngào không biết từ đâu lại vang lên, Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu nhìn gã cười một cách quỷ dị, sắc mặt vụt trắng nhợt, khóe miệng đầm đìa máu tươi, đanh ác khủng bố.

Gã thất kinh la lên một tiếng, thoái lùi mấy bước, bỗng nhìn thấy trên cái cổ trắng muốt của Tiểu Diệp Tử có một cái lỗ nhỏ xíu, bên dưới lớp da thấp thoáng có vật gì đó cựa quậy di chuyển. Ả cười cổ quái, mặt mày đờ đẫn loạng choạng đi về phía gã, thò đôi tay lạnh cứng tái mét bóp lấy cổ gã.

“Tiểu Diệp Tử! Tiểu Diệp Tử!”. Sát na đôi bàn tay nhỏ nhắn buốt lạnh sờ lên da thịt gã, miệng kẻ hôn mê thoát ra một tiếng thét hãi hùng.

Khi gã tỉnh dậy, bàn tay băng lãnh đó lại đang án trên yết hầu gã, là thật.

Thân thể gã phảng phất đã chết hẳn, chẳng có cách nào động đậy, nhưng thần trí lại bén nhạy hơn cả lúc bình thường. Vì vậy vừa mới mở mắt, khi nhìn thấy hồng y nữ tử kia đang bò trên ngực, gã lập tức nhớ đến mình đã lọt vào hoàn cảnh cùng đường ra sao --- Chính là yêu nữ này, không biết đã dùng yêu thuật gì mà tạo ra ảo tưởng Tiểu Diệp Tử, bắt giữ lấy mình.

Máu từ cổ ri rỉ ra, lành lạnh chảy thấm y phục gã. Mấy cái răng bé xíu đang cắn vào huyết mạch của gã, gã thấp thoáng có thể nghe tiếng khọt khẹt ừng ực, khiến cho máu huyết toàn thân gã tái tê --- Yêu nữ này đang làm gì vậy? Ả đang uống máu của gã? Ả đang uống máu của gã!

Gã muốn thét lớn, muốn rút kiếm ngồi dậy, nhưng thân thể hoàn toàn tê liệt, căn bản chẳng có cách nào hoàn thành bất kỳ một động tác nào. Chớp mắt đó, gã nghĩ đến bọn cương thi đang lang thang trong trại, lẽ nào... lẽ nào mình cũng sắp...?

“Tỉnh rồi?”. Phảng phất đã uống đủ máu, thân người bé bỏng trên ngực gã động đậy, ngước mặt khỏi cổ gã, đôi môi đỏ lòm tanh tưởi mấp máy hỏi gã.

“Tiểu Diệp Tử!”. Gã lại thất kinh. Lần thất kinh này không ngờ đã xung phá sự tê dại của thân thể, làm cho gã thoát miệng la lên --- Vẫn là gương mặt đó! Không ngờ vẫn là gương mặt đó!... Vẫn là gương mặt hiển hiện đêm hôm qua lúc gã đâm ra một kiếm, gương mặt của Tiểu Diệp Tử mười năm về trước.

Lần này rõ ràng không phải là ảo tưởng, mà là sống động dâng hiện trước mặt gã, sát kề trong gang tấc mỉm cười ngó gã.

Ánh bình minh rọi vào, chiếu lên gương mặt như bạch ngọc của con bé, li ti lông măng, phúng phính như một trái đào. Giống hệt như xưa, không sai lạc một chút xíu nào. Thậm chí trên môi cũng có nhuốm máu của gã, ngậm nét cười cợt kỳ quái.

Nếu nói có chỗ khác lạ, thì chỗ duy nhất là ở dưới đôi mắt to tròn rực sáng. Nơi đó có vẽ một vầng trăng lưỡi liềm bằng phấn vàng.

Ký hiệu chỉ rõ thân phận Giáo chủ của Miêu Cương Bái Nguyệt giáo.

“Yêu nữ”. Chỉ thất thần hoảng hốt một sát na, gã lập tức hiểu ra, thoát miệng quát lớn: “Chớ có dùng tà thuật hóa ra bộ dạng của Tiểu Diệp Tử! Yêu nữ ác độc như ngươi làm sao mà bắt chước Tiểu Diệp Tử cho được!”.

“Ồ? Ngươi không căm tức sao?”. Tiểu hài tử ngồi trên ngực gã, lại cười một cách quái dị, đưa bàn tay nhỏ vọc phá đầu tóc của gã: “Ngươi quý trọng ả vậy sao? Hồi nãy cứ lẩm nhẩm tưởng tượng tới ả. Nghe nói hồi nhỏ ả vừa hung hăng vừa bá đạo, có gì tốt chứ! Cho dù để ả đến làm hắc dương nhi cho ta, ta cũng chẳng muốn. Nhất định chẳng chịu nghe lời, chi bằng giết quách đi”.

“Ngươi đã làm gì Tiểu Diệp Tử rồi?”. Nhìn thấy vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười của đứa bé quỷ dị kia, Nam Cung Mạch cảm thấy toàn thân phát lãnh, không ngờ khẩn trương đến mức ngồi bật dậy được. Tới giờ gã mới phát hiện cảm giác tê dại đã dần dần biến mất, có điều thân thể vẫn rũ rượi không còn sức lực.

“Ai da, sao lại động đậy lung tung vậy?”. Gã vừa nhúc nhích, đứa bé ngồi chẳng vững được, đến khi gã ngồi dậy, nó tuột đến đầu gối gã, cau mày: “Ta mới hút thi độc trên mình ngươi xong, lạng quạng độc khí còn chưa tiêu tán hết lại có thể xâm nhập vào tâm mạch. Tới khi đó sẽ tự động biến thành hắc dương nhi của ta, đừng có trách ta đó”.

Vừa ngồi được, Nam Cung Mạch muốn giơ tay cầm kiếm, liền phát hiện ngón tay không có tới một tí ti lực khí. Miễn cưỡng di động thân thể mới một chốc mà lồng ngực liền đau nhói, chỗ vết thương bị cương thi bấu trên vai lại tê dại, đành thừ ra, trừng mắt ngó cô bé ngồi trên chân mình: “Yêu nữ, hồi nãy thứ thuốc ngươi quăng cho ta không phải là giải dược mà là độc dược, có phải không?”.

“Đương nhiên không phải là giải dược, hì hì, ngươi cho rằng giải dược của ta có thể dễ dàng lọt vào tay vậy sao?”. Thản nhiên thừa nhận sự gạt gẫm đêm hôm qua, con bé ngước khuôn mặt non nớt, nhãn thần lại có vẻ quyến rũ của một cô gái thành niên: “Ngươi giả ta trá, ngươi cũng đâu phải là quân tử, sao ta lại phải giữ lời hứa? Đại công tử của Nam Cung gia, Diệt Hồn kiếm giết người vô số, thanh danh lừng lẫy hạng nhất võ lâm thế hệ mới. Có điều chưa bao giờ nghe nói ngươi là một quân tử giữ chữ tín”.

Nam Cung Mạch hơi lúng túng, muốn phản bác mà lại không có đủ lý do, cuối cùng chỉ hừ được một tiếng.

Gã bình sinh trái nghịch thói thường, tự do sái thoát, tuy xuất thân từ võ lâm danh môn, lại không thèm theo lễ theo nghĩa con nhà gia thế, không quen chén tạc chén thù với bật trưởng bối, cũng chẳng nệ kết tình kết nghĩa với đám trẻ trung. Cho nên người lớn tuổi thì nói gã không biết lễ phép, kẻ cùng lứa cũng trách gã ngạo mạn để mắt tuốt trên đỉnh đầu. Hơn nữa lại thêm gã chẳng câu nệ tiểu tiết, đến khi nghĩa khí hợp ý, đối phương có là nhân vật hạ đẳng cửu lưu thì gã cũng xưng huynh gọi đệ, vì vậy còn bị gán cho cái tội hành vi không đoan chính.

Kiêu ngạo dòm bề trên, khi dễ ngó kẻ dưới, vô lễ ngông nghênh --- Đó là gã trong bia miệng giang hồ.

Phụ thân Nam Cung Ngôn ở ngôi Đỉnh Kiếm các chủ, đứng đầu võ lâm Trung Nguyên, lại cũng vì lối hành xử của đứa con trai này mà đau đầu nhức óc, thậm chí đã mấy lượt động dụng gia pháp mà cũng chẳng có cách nào cải biến được gã một chút xíu nào. Về sau võ công của Nam Cung Mạch càng lúc càng cao, cả Nam Cung Ngôn cũng vô phương chế ngự đứa nghịch tử, cũng chỉ còn nước để gã phạm lắm điều sai nhỏ nhặt, chỉ phán là đừng có tạo thành lỗi lớn là được rồi.

Có hơi ngạc nhiên khi thấy đối phương hiểu mình như vậy, gã bắt đầu có cảm giác Bái Nguyệt giáo xâm lăng lần này không phải chuyện tầm thường. Gã trừng trừng nhìn cô bé ngồi trên đùi mình, nhãn thần từ hung hăng chuyển thành bất lực: “Thật ra ngươi muốn sao?”.

“Ngươi nói coi!”. Cô bé lại cười giảo hoạt, nụ cười hòa trộn vẻ thơ ngây lẫn ác độc, khiến cho người ta phải rùng mình.

“Bái Nguyệt giáo Giáo chủ, có phải không?”. Thấy hình trăng khuyết màu vàng chứng tỏ thân phận trên mặt cô bé, tròng mắt Nam Cung Mạch co thắt lại còn một điểm nhỏ như mũi kim, lạnh lùng thốt: “Mưu đồ quyển thổ trùng lai của Bái Nguyệt giáo lần này chắc cũng đâu có khác gì mười năm trước”.

“Ồ?”. Hài tử mỉm cười đưa bàn tay nhỏ cuốn mái tóc dài đen nhánh: “Vậy mưu đồ mười năm trước là gì?”.

Lúc nó giơ tay, Nam Cung Mạch vụt giật mình --- Song thủ đáng sợ quá!

Mười ngón tay bé bỏng, non nớt, lại đầy vết thương, lồ lộ xương trắng nhờ nhờ. Những vết thương lâu ngày đó đã thành thẹo co cuộn lại, nhưng mỗi một vết lại giống như một cái miệng nhỏ khô khốc khẳng khiu, đang gào thét chẳng ra hơi không thành tiếng. Vết thương trải khắp mỗi một tấc da thịt, từ ngón tay lan đến cổ tay, rồi kéo qua khuỷu tay lọt vào ống tay áo.

“Bất quá là... bất quá là muốn đoạt địa bàn Nam Cương, khuếch trương thế lực... tà giáo thôi”. Mắt còn chằm chằm ngó đôi bàn tay nhỏ đáng sợ đó, Nam Cung Mạch cảnh giới hồi đáp, không biết sao tim đánh thót, ớn lạnh trong lòng.

“Ô? Là vậy à?”. Nghe câu trả lời khinh thị của gã, bàn tay đang cuốn tóc khựng lại, chợt cười vang dội.

Tiếng cười ngân nga đó không ngờ có một vẻ quen thuộc khôn tả, vang vọng trong ký ức của Nam Cung Mạch, chấn động đến mức hai tay gã run run, chăm chú nhìn đứa bé, mặt mày tái mét.

“Kim tiền, quyền thế, địa bàn, nô bộc... đúng là không có sức tưởng tượng mà. Trong đầu của các ngươi chỉ toàn là mấy thứ đó sao?”. Hài tử cười lạnh, thanh âm thanh thúy như chuông ngân, nhãn quang vụt buốt lạnh, sắc bén như đao phong: “Vì những thứ đó, các ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì, có phải không?”.

Lời nói tràn trề sát khí, Nam Cung Mạch đang hoảng hốt cũng vụt định thần lại, chợt xen miệng: “Tay của ngươi...?”.

“Gì?”. Cô bé ngây người, chợt mỉm cười vén ống tay áo, thò cánh tay trắng nhợt đầy vết thẹo ra: “Dễ nhìn hả? Ngươi biết sao lại ra nông nỗi này không?”.

Nam Cung Mạch tựa hồ không lưu ý đến ả nói gì, khóe miệng mấp máy, muốn nói lại thôi, sắc mặt nhợt nhạt.

Cánh tay gầy gò thò thẳng đến trước mặt gã, đong đong đưa đưa rồi thu về, ống tay áo đỏ rũ xuống, che giữ đôi tay hằn vết, ả lại tiếp tục quấn quấn tóc, cười cười nói: “Nè, một vết là bò cạp cắn, một vết là rắn cắn, bên kia thì rít cắn... Bách Độc công của Bái Nguyệt giáo ta đó, phải như vậy thì luyện mới được”.

Bàn tay nhỏ nhắn ngúng nguẩy vân vê mái tóc, cô bé lại cười khúc khích.

Nam Cung Mạch không dám nhìn thẳng, vội cụp mắt xuống.

“Yêu thuật biến ảo diện mạo cũng luyện như vậy à?”. Có chút bần thần, gã thì thầm hỏi một câu: “Nhưng làm sao mà ngươi biết được bộ dạng của Tiểu Diệp Tử mười năm về trước? Sao lại có thể biến ra giống đến thế? Cười cũng giống... Cả thói quen thích dùng ngón tay tẩn mẩn đầu tóc cũng không khác chút xíu nào...”.

Cô bé áo đỏ giật mình, ngón tay đang quấn tóc bỗng dừng sững lại, một hồi lâu sau vụt cười lên một tiếng: “Ngươi nhớ rõ ghê”.

Ả nói xong thì chợt nổi nóng, ngón tay phất một cái, bọn cương thi ngây ngô bất động bốn bề đột nhiên rướn dậy, vung đao tuốt kiếm đâm chém lẫn nhau, máu bắn tung tóe. Cô bé nhìn đông ngó tây, có vẻ vui bụng, mùi tanh tưởi ngập ngụa mà vỗ tay cười khì khì.

Vẻ mặt vui vẻ ác độc đó mang theo một tà khí khôn tả, lập tức đánh tan nghi vấn trong đầu Nam Cung Mạch --- Thần sắc khí chất thì giả được, còn vẻ cười cợt đầy tà khí như vậy làm sao có thể xuất hiện trên mặt Tiểu Diệp Tử cho được!

Gã còn đang xuất thần, đám cương thi đã đánh nhau đến máu thịt ngổn ngang, vẫn điên cuồng nghe theo chỉ lệnh của chủ nhân mà tàn sát lẫn nhau. La Bạch Quý và Sử Giải vốn xếp trong Tứ đại danh kiếm của Thí Kiếm sơn trang, cũng là huynh đệ có giao tình thân mật nhất, vậy mà giờ phút này cả hai mặt mày tái nhợt, đâm chém nhau mà mặt như gỗ đá không có cảm giác. Sử Giải võ công cao hơn một chút, một kiếm chặt đứt bốn ngón tay của La Bạch Quý.

“Dừng tay! Dừng tay!”. Thấy người quen năm xưa lọt vào tình trạng thảm khốc, Nam Cung Mạch không nhịn được kêu lên: “Ngươi coi mạng người là heo là chó sao? Sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi sai khiến bọn họ như vậy để làm gì chứ?”.

“Ta coi chúng là heo là chó... Không, không bằng cả heo chó!”. Cô bé nghiến răng, đột nhiên cười lạnh.

Chỉ lệnh hiển nhiên vẫn chưa triệt hạ, đám cương thi như bầy sói điên dại cấu xé công kích. La Bạch Quý bị chặt đứt ngón tay lại có vẻ không cảm thấy đau đớn chút nào, đẩy kiếm sang tay bên kia, liều mạng hoàn thủ, lựa kẽ hở tấn công, chặt đứt cánh tay trái của người huynh đệ vào sinh ra tử năm xưa.

“Dừng tay”. Bất nhẫn xem nữa, Nam Cung Mạch nhắm chặt mắt, thở dài thốt: “Xin ngươi, ngươi giết họ sạch gọn cho rồi!”.

“Ngươi thật là rảnh lo cho người khác ghê”. Cô bé đứng dậy, ngoái lại nhìn gã cười quỷ dị: “Có sợ mình cũng biến thành như vậy không?”.

Bàn tay nhỏ trắng nhợt bưng cái lọ sành, mở nắp đậy, vô số vật tí xíu gào rít bay ra, vút khỏi cửa sổ của mộc lâu, biến mất vào ánh dương --- Bên ngoài Mạn Châu Sa Hoa đang nở rực, như vòng lửa đỏ nhún nhảy vây bọc tòa lầu cao đổ nát này.

Bên trên thân thể đầy vết thẹo đáng sợ lại có một gương mặt non trẻ xinh xắn, cô bé nhìn Nam Cung Mạch, một con sâu màu trắng nhỏ như sợi tóc ngoe nguẩy trên ngón tay ả: “Đây là Ảo Cổ Nga! Nếu ta buông tay, nó sẽ chui vào vết thương trên cổ ngươi, chui tuốt vào đầu, ăn sạch não ngươi”.

Bị dọa đến thế mà Nam Cung Mạch vẫn chẳng tròn mắt hoảng sợ: “Ngươi muốn hạ cổ trùng thì cứ việc, ta bây giờ cũng chẳng còn cách, nói nhiều vô ích”.

“Ngươi...!”. Cô bé nhướng mày, đám cương thi phảng phất cũng cảm nhận được sát khí trong nội tâm của chủ nhân, càng ra sức chém giết. Cô bé áo đỏ tức tối đi tới vài bước, hậm hực thốt: “Được, ngươi không sợ chết phải không? Vậy ta không giết ngươi, cũng không thèm hạ cổ trùng --- Đợi ta bắt cặp tiện nhân nhà họ Diệp kia xong, ta sẽ để cho ngươi thấy thủ đoạn ta đối phó chúng!”.

Chiêu đó đánh trúng mục tiêu, ả đắc ý nhìn Nam Cung Mạch cau mày, sắc mặt gã tái nhợt: “Yêu nữ ngươi... ngươi mà dám động tới Thiên Chinh và Tiểu Diệp Tử, ta...”.

“Ngươi làm được gì?”. Nụ cười quỷ dị, ả chớp chớp mắt nhìn gã: “Xem bộ dạng của ngươi như vậy, ngươi còn có thể...”.

Lời nói bỗng ngưng bặt.

Đang đối đáp, Nam Cung Mạch ngấm ngầm điều động chân khí, xuất thủ đột ngột, lấy ngón tay làm kiếm, đầu ngón tay chỉa vào mi tâm của ả, nhãn thần hung mãnh.

Ngẩn người, cô bé lại thoát miệng quát khẽ: “Đừng động đậy! Thi độc chưa tiêu tán hết mà loạn dụng chân khí, động đậy chút nữa là ngươi tiêu luôn đó!”.

“Ngươi hù chẳng được ta đâu”. Mặt Nam Cung Mạch trắng nhợt, thấp thoáng dâng hiện tử khí, nhưng đôi mắt vẫn trấn định bất chấp tất cả: “Ta không cần cái mạng này, cũng không để cho yêu nữ ngươi đi hại Tiểu Diệp Tử --- Mau thu hồi hết cổ trùng, lập tức về Nguyệt cung trên Linh Thứu sơn cho ta! Nếu không, ta giết ngươi liền bây giờ!”.

“Ối, ngươi lợi hại thật...”. Cô bé tròn mắt nhìn gã, ngoẹo ngoẹo đầu, khóe miệng vẩu vẩu, không biết sao lại tỏ ra rất cao hứng: “Ngươi quả nhiên là tên điên không sợ chết, ta rất thích đó”.

Ngưng một chút, ngón ngón tay của Nam Cung Mạch càng ép sát đến, cô bé ngửa đầu cười nói: “Vầy đi, bọn ta ai nấy lui lại hết, ngươi chịu buông tay thì ta tạm phóng thích cho ngươi lên La Phù sơn, sao hả?”.

“Những người trúng cổ độc cũng phải thả hết!”. Gã không chịu nhượng bộ, biết rõ cho dù mình có lên Thí Kiếm sơn trang, e là người trong toàn trang cũng khó mà thoát khỏi ách vận bị cương thi vây diệt. Gã cần phải bức bách yêu nữ này triệt hạ hết Ảo Cổ, nếu không, để Mạn Châu Sa Hoa lan ra, sợ rằng toàn Nam Cương, thậm chí cả Trung Nguyên cũng khó thoát khỏi đại kiếp!

“Ối, người còn đàm phán điều kiện với ta nữa? Ngươi có biết giờ đây ngươi sắp...”. Cô bé nhìn khuôn mặt tái nhợt đến cùng cực của gã, trề trề môi, có điều thần sắc hơi chấn động, tựa hồ có chút lo âu.

Lời nói còn chưa dứt, Nam Cung Mạch cảm thấy tim nhức nhối, mắt tối sầm lại.

“Đi lên Thí Kiếm sơn trang hỏi Diệp Thiên Chinh cho ta: thời hạn bảy ngày sắp đến rồi, điều kiện ta đề ra lần trước hắn có chịu đáp ứng không?”. Thi độc còn tàn dư trong người phát tác, trước cái sát na mất đi tri giác, Nam Cung Mạch chỉ nghe thanh âm non nớt của cô bé thốt lên câu cuối cùng: “Nếu hắn không đích thân bưng đầu con tiện nhân đó đến gặp ta, toàn sơn trang ngày mai sẽ biến thành mục trường để ta chăn đám hắc dương!”.

“Đừng... đừng hòng!”. Nghe lời nói ác độc đó, sau khi dốc hết toàn lực hồi đáp một câu, gã chẳng còn có thể nói gì thêm được nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...