Mân Côi

Chương 21



Trước khi Lâm Mân Côi suýt không nhịn được bò dậy, bỗng nhiên cô nghĩ đến lời Phương Hân Hỉ dạy cô, trước lúc làm chuyện gì nên động não đã.

Cô cắn chăn, vất vả lắm mới nhịn được, quả thật cô muốn nhìn xem Phương Tử Quân tính nói gì với con đê tiện Lâm Thanh Thiển.

Song, nghe một hồi, không có manh mối nào. Phần lớn đều là nói nhảm, giống như những lời trước đây Phương Tử Quân nói với cô, giờ lặp lại lần nữa với Lâm Thanh Thiển.

Lâm Mân Côi nghe đến mức thoáng buồn ngủ, lúc này bỗng nhiên Phương Tử Quân thấp giọng nặn ra một câu.

"Thiển Thiển, cưng ơi, anh rất nhớ em, nhớ tới nỗi cứng lên rồi..."

Đầu dây bên kia chắc chắn Lâm Thanh Thiển nói gì đó, bất thình lình Phương Tử Quân thở dốc, cơn buồn ngủ của Lâm Mân Côi thoáng cái bị quét sạch, đừng nói cặp đê tiện này... ở trước mặt cô nha, còn buồn nôn nữa.

"Em yêu... em làm anh rất thoải mái... Đương nhiên, sao Lâm Mân Côi có thể làm được... Cô ta ở trên giường như con cá chết ấy, đâu có tình thú thế..."

Cơn tức giận của Lâm Mân Côi không hiểu sao biến mất khi Phương Tử Quân nói ra những lời này, cô không có tình thú à? Cô như con cá chết hả? Hắn không cứng nổi, có tư cách gì nói những lời đó.

Có điều, nghe chuyện vụng trộm của cặp tiện nhân này không khỏi quá ghê tởm, Lâm Mân Côi xoay đầu sang chỗ khác, bỗng nhiên giả vờ nói mớ.

"Tiện nhân... một đôi tiện nhân..."

Câu này của cô thành công khiến Phương Tử Quân kết thúc đối thoại với Lâm Thanh Thiển, nghe giọng hắn còn rất tức giận, chẳng biết bị hoảng sợ thế, thứ đó còn có thể cứng nữa không?

Bất quá những chuyện này không liên quan tới Lâm Mân Côi, cô cảm thấy tâm trạng không tệ, sau đó ôm gối từ từ thiếp đi.

Kế hoạch của Lâm Mân Côi rất đơn giản, lần trước ăn thiệt không bắt được bằng chứng, lần này cô nhất định khiến hai người kia buông lỏng cảnh giác, tốt nhất để Lâm Kiến Quốc tự mình bắt được.

Nhưng sự phản hồi của thám tử tư làm cô hơi thất vọng. Hình như tối đó Phương Tử Quân bị hoảng sợ thật, lại có thể không chủ động liên lạc với Lâm Thanh Thiển, không chỉ vậy, mỗi ngày tan tầm là về nhà ngay.

Điều này làm Lâm Mân Côi giống như ăn phải ruồi, rất muốn nôn, nhưng lại gắng gượng giả vờ tươi cười.

Hôm nay, sau khi Lâm Mân Côi tan việc đang tính tới trung tâm thể dục, bỗng nhiên Phương Tử Quân gọi tới, báo là bên ngoài có xã giao.

Lâm Mân Côi thầm vui vẻ, cho rằng mình đã có cơ hội, bèn lập tức gọi cho thám tử tư, bảo hắn chắc chắn phải nhìn kỹ Phương Tử Quân.

Vì chuyện này, nên tối nay tâm trạng Lâm Mân Côi tốt hiếm thấy, cô cũng cảm giác được thân mình nhẹ như yến.

Có điều sau chín giờ trở đi, Lâm Mân Côi không nhận được tin tốt từ thám tử tư, chẳng những thế, còn bắt gặp Phương Tử Quân say chếnh choáng mờ mịt về nhà.

"Anh không mang chìa khóa sao..."

Lâm Mân Côi mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đứng ngay cửa, cô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Phương Tử Quân uống say bí tỉ, nhưng người đỡ hắn tiến vào, lại là Phương Nhược Cuồng rất lâu không gặp.

Trông thấy Phương Nhược Cuồng, phản ứng đầu tiên của Lâm Mân Côi là chuyện của họ lộ rồi.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Phương Nhược Cuồng làm việc tỉ mỉ vậy, bọn họ cũng lâu rồi không gặp nhau, sao có thể bị người ta phát giác được.

Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là trùng hợp.

Có lẽ Phương Tử Quân uống say, nhìn thấy Lâm Mân Côi liền không chút khách sáo sai bảo cô.

"Còn sửng sốt ở đây làm gì? Không rót cho anh ly nước đi!"

Lâm Mân Côi chẳng biết Phương Tử Quân đã biết chưa, trong lòng hơi lo lắng, quyết định lặng lẽ theo dõi kỳ biến trước. Đưa nước Phương Tử Quân xong, cô thử dò xét hỏi một câu.

"Tử Quân... Đây là..." "À à à..."

Phương Tử Quân hình như mới phản ứng kịp, túm Lâm Mân Côi tới trước mặt Phương Nhược Cuồng chỉ, "Chú, đây là vợ con, Lâm Mân Côi."

"Chú?" Lâm Mân Côi hét lên một tiếng, không phải chứ.

Phương Tử Quân bị tiếng rít gào của cô đánh thức, xoa xoa đôi mắt mơ màng, "Em la cái gì? Anh và chú mới quen đã thân, dựa theo vai vế, anh phải gọi một tiếng chú đấy... Nào, bà xã ngoan, kêu chú đi..."

Một giây trước, Phương Nhược Cuồng vì Phương Tử Quân kéo Lâm Mân Côi tới, ánh mắt còn lóe lên tia sáng u ám không vui, nhưng giây tiếp theo nghe Phương Tử Quân ngốc nghếch bảo Lâm Mân Côi gọi anh là chú, nhất thời trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại dục vọng khó nhịn.

Phương Tử Quân say rồi, nhưng Lâm Mân Côi đâu có say. Mặt đỏ như quả táo, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Phương Nhược Cuồng, nhất thời sắc đỏ trên mặt đậm thêm một tầng.

"Hai người trò chuyện đi, tôi đi... pha chút trà đãi khách..."

Lâm Mân Côi nói xong nhanh chóng chui vào nhà bếp. Lâm Mân Côi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Phương Nhược Cuồng còn có thể tiến vào nhà, nhất thời trong lòng vừa xấu hổ vừa gấp gáp... Dù sao cô vẫn không mặt dày bằng Phương Nhược Cuồng, vụng trộm với người của người ta, còn tranh thủ đến nhà.

Trong lòng nghĩ thế, chén trà trên tay suýt không cầm vững.

Mà phòng khách, Phương Tử Quân kéo Phương Nhược Cuồng không biết nói gì đó, Phương Nhược Cuồng đều kiên nhẫn nghe cho hết, cuối cùng, anh cười nói, "Tử Quân, lúc nãy uống nhiều, tôi mượn tolet nhà cậu chút nhé..."

"Đi qua... đi qua nhà bếp..."

Phương Tử Quân ợ một hơi rượu, loạng choạng muốn đứng dậy, "Con... con dẫn chú đi..."

"Không cần đâu."

Phương Nhược Cuồng cuốn tay áo sơ mi trắng lên, mỉm cười, trong mắt là một mảng thâm trầm, "Tôi biết chỗ."

Lâm Mân Côi đang lo sợ bất an ở nhà bếp, bỗng nhiên từ phía sau duỗi tới một cái tay, cứu vớt tách trà đáng thương của cô.

Lâm Mân Côi bị dọa giật mình, chợt thấy người trước mặt, cô suýt thét chói tai. May mà Phương Nhược Cuồng kịp thời bưng kín môi cô.

Anh cúi người, bụm môi cô, ghé vào bên tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.

"Giọng đừng lớn vậy... cẩn thận hắn tỉnh..."

Đây là nhà bếp nhà cô đấy... Lâm Mân Côi xấu hổ muốn chết, nhưng kỳ lạ là, chỉ cần người đàn ông này dựa vào gần tí, cả người cô liền nóng lên, gần như đứng không vững, chỉ có thể xụi lơ trong lòng anh.

"Cháu gái ngoan."

Bàn tay Phương Nhược Cuồng mang theo nốt chai chậm rãi quét qua môi Lâm Mân Côi, đồng thời, bờ môi nóng bỏng nhiễm hơi rượu của anh cũng dán lên cổ Lâm Mân Côi từ từ đi xuống.

"Rất nhớ em... thực sự rất nhớ em..."

Có chút quá trớn. Người này, lá gan to quá.

Chân Lâm Mân Côi tê dại, chống ngay bồn rửa tay mới có thể miễn cưỡng để mình đứng thẳng. Hơi thở nóng bóng ấy làm cô run rẩy liên tục, tay cô nắm tách trà tăng thêm mấy phần sức, mới tạm thời tìm được giọng nói mình.

"Anh... anh điên rồi..."

Cô gỡ cái tay người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên môi, trên mặt cô, sợ hãi liếc phòng khách một cái, "Anh điên rồi, hắn đang ở bên ngoài đó..."

"Cũng vì hắn đang ở bên ngoài..."

Phương Nhược Cuồng ôm cô vào lòng, làn môi mỏng không hề thỏa mãn khi hôn cổ cô, ngược lại tấn công đôi môi căng mọng của cô, "Mùi vị của em tuyệt lắm... cực kỳ tuyệt vời..."

Lâm Mân Côi bị lời này làm cho đôi má hồng đỏ bừng, vừa hé môi hồng lập tức bị đầu lưỡi của đối phương linh hoạt chui vào khoang miệng.

Đúng là điên rồi. Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Mân Côi lóe lên một tia sáng, sau khi trống rỗng nhất thời, tay chân Lâm Mân Côi nhũn ra nằm trong lòng Phương Nhược Cuồng, môi anh còn đang trên mặt, trên cổ cô, thậm chí mút ngực cô, mà cô thì hai mắt mê ly, ở vị trí này, cô có thể nhìn thấy bóng lưng Phương Tử Quân ngồi trong phòng khách.

Đó là người chồng trên danh nghĩa của cô, mặc dù hắn là tra nam, cô cũng không ưa hắn. Nhưng trên pháp luật, hắn là người chồng danh chánh ngôn thuận của cô.

Tuy nhiên tại nơi cách hắn mười mấy mét, cô đang ở trong lòng một người đàn ông khác, dục vọng thiêu đốt người, không thể tự thoát ra.

Chỉ trong nháy mắt như thế, bỗng nhiên Lâm Mân Côi hiểu tại sao Phương Tử Quân muốn vụng trộm với Lâm Thanh Thiển, dù cho khi ấy cô ở cách đó không xa.

Hóa ra, khoảng cách gần vậy, thực sự có thể khiến khoái cảm tăng lên gấp bội.

"Không được..." Lúc tay Phương Nhược Cuồng kéo khóa chiếc quần short denim của cô, tất cả ý thức của Lâm Mân Côi đều quay về.

"Đừng." Cô đè tay người đàn ông lại, lắc đầu, "Anh điên rồi, hắn tỉnh lại làm sao giờ?"

Phương Nhược Cuồng nhíu mày, hình như cũng đang suy nghĩ, một lát sau anh kéo thân thể mềm mại của Lâm Mân Côi dán sát bên dưới muốn trướng phồng của anh, "Đừng sợ, cô gái của anh, tối nay anh... chỉ làm qua cho đỡ nghiện thôi."

Lúc này, Lâm Mân Côi còn chưa biết làm qua cho đỡ nghiện là có ý gì.

Nhưng đợi Phương Nhược Cuồng kéo khóa quần của cô xuống xong, đưa tay vào ao nước u tối kia khuấy đảo, cô xấu hổ đỏ cả mặt, bị ép buộc phải vịn bờ vai anh mới có thể đứng thẳng, khi đó, cô cũng coi như hiểu cái gì gọi là làm qua cho đỡ nghiện.

Cô bị ngón tay dài kích thích, chất lỏng trào ra liên tục, vịn vai người đàn ông, cô nhanh chóng co lại thành một khối. Phương Nhược Cuồng có định lực tốt, rõ ràng giống như muốn nuốt trọn cô, cuối cùng lại lễ phép buông cô ra, cô khẽ ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn anh, song phát hiện anh từ từ đưa ngón tay ướt át kia vào miệng anh, liếm hôn mút vào thật sâu.

Nhìn cảnh tượng ấy, lửa nóng khắp người Lâm Mân Côi rõ ràng một giây trước mới từ trên đỉnh cao trào thỏa mãn rơi xuống, một giây kế tiếp này, trong lòng lại dựng lên một loại khát vọng sâu thẳm hơn.

Phương Nhược Cuồng cũng vậy, rõ ràng cả người đầy lửa nóng nhìn cô, nhưng cuối cùng lại buông cô ra, chợt bưng tách trà cô pha đã nguội lạnh lên uống một hớp.

"Rõ khổ."

Anh hờn mát nhíu mày, cuối cùng giúp Lâm Mân Côi sửa sang lại quần áo xốc xếch, chậm rãi nói, "Thời gian không còn sớm, anh đi trước đây, ngày mai gặp."

Nói xong, Phương Nhược Cuồng thong dong bước ra khỏi nhà bếp.

Lâm Mân Côi thoáng nhìn đồng hồ trong phòng khách, thời gian chỉ mới mười phút. Nhưng cô giống như trải qua cả đời.

Phương Tử Quân hình như đang ngủ trên ghế salon, cô thấy Phương Nhược Cuồng nhỏ giọng nói gì đó với hắn, hắn cũng không trả lời.

Lâm Mân Côi mới thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp nhà bếp, còn giấu đầu lòi đuôi sửa sang lại đồ lót và quần short, mới từ từ ra khỏi nhà bếp.

Lâm Mân Côi kiểm tra Phương Tử Quân trên ghế salon, ngủ đến mức nước miếng chảy ròng ròng, xem ra chẳng phải giả vờ.

Cô không muốn đưa hắn vào phòng ngủ, cả người đầy mùi rượu thế, ảnh hưởng giấc ngủ của cô. Tuy nhiên hình như mới vụng trộm xong, Lâm Mân Côi nhìn người đàn ông ngủ say trên ghế salon, cuối cùng suy nghĩ một chút, ôm một tấm chăn điều hòa nhiệt độ trong phòng ngủ ra, đắp lên người Phương Tử Quân.

Đợi thu xếp xong tất cả, Lâm Mân Côi mới cởi đồ đi tắm. Không bất ngờ gì, quần lót đã ướt đẫm, thậm chí cô có thể cảm giác được thủy triều còn sót lại chạy từ bắp đùi xuống.

Người này... lá gan đúng là to quá.

Nhưng...

Cô lại không thấy phản cảm, còn cảm thấy anh như vậy rất có tình thú ấy chứ.

Xem ra thứ tam quan này quả thật không có giới hạn cuối cùng mà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...