Mạn Thiên Hoa Vũ
Quyển 1 - Chương 11: Ma Nữ
Có rất nhiều điểm đáng suy nghĩ. Ví dụ như vì sao Trần Thanh lại phải tới nhà Đỗ Chi vào đêm khuya? Ví dụ như anh ta có thân phận gì mà cách xưng hô khác hoàn toàn với mọi người? Ai muốn hại anh ta, để rồi cuối cùng tôi là người gánh tên thay? Ngoài ra, tôi còn muốn làm sáng tỏ một điều rất quan trọng khác nữa. Đó là, số tôi là số con rệp phải không? Tại sao tôi có thể liên tiếp gặp chuyện xui xẻo tới thế này cơ chứ? Chuyện là sau khi Trần Thanh rời đi, tôi mang một tâm trạng vô cùng thoải mái nằm xuống giường, tiếp tục say giấc nồng. Tôi gần như đã quên hoàn toàn giấc mơ đáng sợ ban nãy. Thế nhưng như người ta vẫn nói, hồng nhan thì mệnh mỏng, tôi chưa ngủ mà đã mơ. Mơ cái gì? Là gặp lại cô nàng váy áo nhuộm một màu đỏ tươi, với khuôn mặt đầy máu. Ban đầu, khi thấy bóng người dưới ánh trăng, tôi còn nghĩ Trần Thanh quay lại. Không hiểu vì lí do gì mà tôi thấy trong lòng rất vui vẻ, có lẽ là bởi anh ta đẹp trai chăng? Nhưng là một người con gái, tôi không thể cứ cười ngoác miệng ra mà đón anh ta được. Trong đêm khuya thanh vắng, một nam một nữ trong căn phòng nhỏ thế này, ít ra tôi cũng phải biết thẹn thùng một chút chứ nhỉ? Vậy là tôi liền cúi đầu thấp, gắng điều chỉnh giọng nói mang âm điệu ngại ngùng: "Không biết còn chuyện gì chăng?" Nghe hơi gượng mồm, nhưng cũng có vẻ học thức đầy mình. Đáp lại tôi là một mảnh tĩnh mịch. Bóng người vẫn đứng yên, thậm chí cả bên ngoài cũng không nghe tiếng gió thổi nữa. Tôi ngập ngừng gọi: "Trần... Thanh?" Đương nhiên là cái bóng kia vẫn không thèm trả lời tôi. Có vấn đề. Không khí xung quanh tôi bỗng nhiên như hạ xuống thêm mấy độ. Trần Thanh, Đỗ Chi hay thậm chí là Đỗ Quân dù thế nào cũng sẽ không dùng cách này để dọa dẫm tôi. Căn bản là bọn họ không có lý do. Tội phạm hiếp dâm thật sự? Phủi phui cái mồm, nếu là thật thì chẳng lẽ nó còn đợi mày gọi nữa à? Tôi tự nạt mình trong tưởng tượng, cũng là tự trấn an bản thân. Vậy... đó là ai? Hay nói cách khác, là cái gì? Dù biết rằng trong các bộ phim kinh dị, những người tỏ ra tò mò sẽ chết sớm nhưng hiện tại, ngoài việc đối mặt với thứ kia tôi không còn cách nào khác. Tôi phải xem nó là cái gì đã. Từ từ đặt chân xuống nền đất, tôi đứng dậy một cách bình tĩnh. Đập vào mắt tôi chính là người con gái như tắm trong máu nọ. Lần tương phùng này, chỉ có khuôn mặt cô ta là be bét máu, phía dưới vẫn là bộ váy xanh lành lặn. Dưới ánh trăng lạnh lẽo trông cô ta đáng sợ gấp vạn lần. Tiếng hét mắc ở cổ họng, tôi không thể mở miệng nổi. Tôi trợn mắt nhìn ma nữ hé miệng, từ đó thoát ra thứ giọng như trong giấc mơ tôi đã thấy: "Xin... xin..." Cô ta muốn xin tôi thứ gì chứ? "An...phủ..." Ma nữ tiếp tục cố gắng nói. Tôi nhíu mày, hỏi lại: "An, phủ? Rồi cái gì?" Cô ta chưa kịp trả lời thì tôi nghe "ầm" một tiếng. Trong đầu tôi giống như có một đàn ong bay loạn lên, toàn thân thì ê ẩm. Tới khi tôi mở được mắt ra thì trời đã sáng rõ, Đỗ Chi ngồi bên giường với nét mặt lo lắng. Đoàn Nhữ Hài không biết tới từ khi nào, đang đứng đăm chiêu suy nghĩ. Đỗ Chi thấy tôi dậy thì từ lo chuyển thành mừng, rối rít cười nói. Tôi ngăn cô nàng lại, ôm đầu hỏi: "Có chuyện gì thế?" Mặt Đỗ Chi hơi tái đi: "Chị không nhớ gì sao?" "Nhớ cái gì mới được?" "Chuyện đêm qua..." Cô nàng ngập ngừng dò hỏi. Tôi phát cáu: "Chuyện đêm qua là chuyện gì?" Bộ dạng Đỗ Chi như sắp khóc đến nơi. Hóa ra sau khi Đỗ Chi tiễn Trần Thanh về được một lát thì từ phía gian phòng của tôi vang lên tiếng hét. Chủ nhân của tiếng gào thét ấy đương nhiên chỉ có mình tôi. Cô nàng vội vã chạy tới, đạp cửa xông vào thì thấy tôi đang ngồi bệt xuống đất gào khóc. Đỗ Chi kể, tôi tự vò đầu tóc mình toán loạn, vừa khóc vừa nói gì đó mà cô không nghe nổi. Được một lúc thì tôi không khóc nữa, tự mình trèo lên giường và nằm ngủ ngon lành tới sáng. Da gà nổi lên đầy thân, đầu óc trở nên quay cuồng trời biển. Tôi? Gào khóc? Có chuyện gì nhầm lẫn ở đây không? Rõ ràng là tôi nhìn thấy cô gái mặt đầy máu kia, còn nói chuyện với cô ta. Về sau thì ngất trên giàn quất, lấy đâu ra thời gian mà hò hét? Hay chuyện tôi gặp cô ma nữ kia là ở trong mơ, thật sự thì lúc ấy tôi đã ngủ? Hay là tôi bị mộng du? Nhưng từ bé tới giờ, bố mẹ và thằng Đạt chưa một lần phản ánh rằng đêm tôi ngủ không ngoan mà đi phá phách gì. Hay là thân thể này mắc chứng mộng du, và dù đến lượt tôi kế nhiệm thì tiếp tục sở hữu mọi tật xấu chứng bệnh? Lưng áo dính vào người, thì ra nãy giờ cả thân thể tôi đã đổ đầy mồ hôi. Tiếp tục chứng thực tôi là nữ chính (?) xui xẻo nhất hệ mặt trời. Tôi bật cười, ha ha, như vậy mới có tố chất làm con dâu nhà giàu chứ! "Có gì hay mà chị cười ngớ ngẩn thế?" Thứ giọng rất gợi đòn này là của Đoàn Nhữ Hài. Trong khi tôi bận rộn suy nghĩ tới việc mình là nữ chính trong tiểu thuyết thì Đỗ Chi đã ra ngoài từ lúc nào. Đoàn Nhữ Hài ngồi ghế cạnh giường, nhìn tôi với đôi mắt nhấp nháy như đèn pha xe máy. "Cứ nhìn thấy mặt cậu là tôi lại muốn cười thôi mà." Đoàn Nhữ Hài ho một tiếng, không đá xoáy tôi nữa. "Rốt cuộc đêm qua có chuyện gì?" Cậu ta nhíu mày hỏi. Tôi nhếch mép cười: "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Mà này..." Tôi liếc ra phía cửa, khẳng định Đỗ Chi chưa quay lại mới tiếp tục nói. "Đoàn Niệm Tâm, ý là... chị gái cậu có mắc chứng mộng du không?" "Mộng du là gì?" "Ừ... kiểu như đang ngủ mà có một số hành động kỳ lạ tưởng như đã tỉnh dậy rồi, nhưng thực chất là vẫn đang ngủ ấy." Có vẻ như tôi giải thích khó hiểu lắm nên Đoàn Nhữ Hài phải nghĩ mất một lúc rồi mới lắc đầu. "Không hề có chuyện đó. Chỉ từ khi tên khốn kiếp... ừm, chị tôi mới trở bệnh thôi." Vậy là cần phải suy xét thêm về vấn đề này. Tôi cụp mắt, chỉ muốn khóc một trận. Ông trời ơi đưa con về với thế giới hiện đại đi. Về với nền văn minh, với bố mẹ, với cơ thể khỏe mạnh không sợ trời không sợ đất. Và quan trọng hơn cả, không xui xẻo. Trên tay chợt trở nên ấm áp, tay Đoàn Nhữ Hài đặt hờ trên tay tôi, vừa an ủi vừa vỗ về. "Đừng lo lắng, có chuyện gì thì cứ nói ra. Nhữ Hài vẫn là em trai của chị." Một, tôi không cần phải có bí mật với cậu. Hai, tôi có cậu ở bên cạnh. Ba, dù tôi là Đoàn Niệm Tâm hay Nguyễn Từ Niệm Tâm, cậu vẫn sẽ là em trai của tôi. Đoàn Nhữ Hài đã khẳng định những điều ấy chỉ bằng hai câu nói. Sự quan tâm của cậu giống như một cái kim đâm vào vỏ bọc mạnh mẽ của tôi, khiến nó nổ tung. Một tháng qua, gặp đủ chuyện tôi cũng không khóc. Nhớ nhà, tôi không khóc. Tôi cố gắng đùa cợt về mọi thứ, để bản thân tự thấy chuyện gì cũng không đáng để vào mắt. Hốc mắt cay xè, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Tôi thút thít khóc, còn Đoàn Nhữ Hài thì mặc kệ tôi. Sau khi khóc thỏa thích, tôi kéo tay áo cậu ta tới gần lau nước mắt và nước mũi, cười hì hì. Tay kia của Đoàn Nhữ Hài nắm chặt, tôi đoán chắc cậu ta muốn đánh tôi một trận lắm mà đang cố kìm xuống. "Trên đời này..." Tôi quyết định tha cho ống tay áo tội nghiệp kia, mở lời nói. Đoàn Nhữ Hài nhướn mày chờ đợi. Sau khi hít một hơi dài tôi mới có đủ dũng khí để nói tiếp: "... có ma quỷ không?" Nếu là Đạt, chắc chắn nó sẽ chỉ vào mặt tôi mà cười nhạo, nói tôi là đồ không có kiến thức. Nhưng Đoàn Nhữ Hài không hề phản ứng như vậy. Mày cậu hơi nhíu vào, ánh mắt trở nên tối đi. Đến lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra trước giờ mình vẫn luôn đánh đồng Đoàn Nhữ Hài và thằng Đạt lại thành một. Và thực tế thì thời gian đã chứng minh cả hai không giống nhau một chút nào. Trông cậu em trai suy nghĩ tới nhăn nhó cả mặt mày khổ sở chưa kìa. "Tôi đùa thôi mà." Tôi phì cười, đưa tay lên đập vào vai Đoàn Nhữ Hài một cái. Cậu ta ngẩn người ra rồi cũng cười nhẹ. "Thân thể còn yếu, tốt nhất đừng suy nghĩ linh tinh. Có lẽ do mấy ngày vừa rồi chị gặp quá nhiều chuyện nên mới vậy." Tôi nghe Nhữ Hài an ủi, thấy lòng thật ấm áp. Cậu còn dặn dò tôi vài câu nữa. Nói tôi yên tâm nghỉ ngơi ở nhà Đỗ Quân, tới khi nào khỏe hẳn, vết thương lành lại thì cậu sẽ đưa tôi về. Đương nhiên là tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định này. Không phải tôi trọng phú quý hơn tình thân, mà ở nơi này đúng là ăn ở thoải mái, cơm bưng nước rót tận mồm. Nếu người ta đã có ý muốn giữ thì tôi cứ đường hoàng mà tĩnh dưỡng thôi. Ba ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình, tôi gần như đã quên mất rằng tôi từng bị ma nữ kia bước một bước từ trong mơ ra ngoài hiện thực dọa dẫm. Ba ngày, hẳn ba ngày dài mà tôi không được gặp Đỗ Quân thêm lấy một lần. Đỗ Chi, cô em chồng tương lai kia thì cứ như đã quên mất lời hẹn nhận tôi làm chị dâu ngày trước, tôi lại càng không có cách nào nhắc cô nhớ lại. Ngõ cụt! Trước mắt đều là ngõ cụt! Ban ngày tôi húp cháo, suy tính cách tán đổ Đỗ Quân; ban đêm tôi đắp chăn, trùm chăn kín đầu ngủ thẳng chân tới sáng. Đây chính là cuộc sống bận rộn của một cô gái thế kỷ hai mốt. Đêm nay những tưởng tôi cũng sẽ ngủ một giấc yên bình, thế nào mà cô nàng váy xanh mặt đầy máu kia lại xuất hiện ở đầu giường. Có vẻ như cô gái này quyết tâm dọa chết tôi mới hả. Cô ta cứ đứng một chỗ khóc thút thít, tôi vừa sợ vừa bực, không biết phải làm gì. Chừng hai mươi phút sau thì cô ả biến mất, mọi thứ chìm vào yên tĩnh. Tôi cũng thật gan góc, yên tâm cô nàng ma nữ đó không quay lại nữa nên lại nhắm mắt cố gắng ngủ. Tới khi tôi đang thiu thiu giấc thì lại nghe tiếng khóc, hóa ra ma nữ đã quay lại. Suốt một đêm, cô ta như chơi trò ú òa với tôi, khiến tim tôi đập như chưa từng được đập. Trời sáng dần, ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiều vào gian phòng nhỏ, sáng rõ khuôn mặt đen xì của tôi. Hai mắt thâm quầng, tôi bó chân ngồi ở góc giường, cả người cứng đơ vì cả đêm ngồi yên một tư thế. Ma nữ chết tiệt, vì sao lại chọn trúng tôi mà dọa dẫm cơ chứ? Dù sao mặt trời cũng lên rồi, ma quỷ gì cũng phải biến đi hết. Trái tim khổ sở vẫn đang đập loạn lên trong lồng ngực tôi dần trở lại với những cú nhảy ngày thường. Tôi từ từ nằm xuống giường, quyết tâm phải ngủ thẳng cẳng tới tối mới chịu. Nhưng tôi tính không bằng người khác tính. Đỗ Chi tóc tai trang phục gọn ghẽ xông vào phòng lôi tôi dậy, nói rằng có Trần Thanh cùng Phạm Bân ghé thăm, tôi phải mau ra chào. Thật là ngược đời! Tôi liền càu nhàu, nói tôi là người bệnh, họ không trực tiếp vào thăm tôi thì thôi đi, lại còn bắt tôi lết xác ra ngoài ấy nữa à? Quên đi nhé! Đương nhiên chiếc roi giắt trên hông Đỗ Chi vẫn đủ sức mạnh khiến tôi thật sự phải "lết xác" ra sau nhà vệ sinh cá nhân, rồi lại lết về phòng thay một bộ đồ tử tế. Làm màu, cứ như đại hội xem mắt không bằng. Nhưng thôi được rồi, nể tình cũng có Đỗ Quân - chồng tương lai của tôi ở đó, tôi ăn diện một chút cũng không sao. Trong lúc cái Tị giúp tôi thay váy, Đỗ Chi đứng bên cạnh quan sát. Cô tỏ ra rất ngạc nhiên trước đôi mắt gấu mèo của tôi. "Đêm qua chị không ngon giấc sao?" Tôi ngập ngừng: "Ừ... thực ra thì..." Không biết có nên nói với Đỗ Chi chuyện cô ma nữ kia hay là thôi, cho nó vào dĩ vãng. Tôi biết Đỗ Chi lo lắng cho tôi thật sự. Dù rằng thời gian quen biết của chúng tôi chưa được bao lâu, nhưng có lẽ cũng một lần gần như trải qua sinh tử cùng nhau, tôi và cô cũng tự nhiên mà thân thiết hơn. Nghĩ vậy, tôi không giấu giếm nữa mà kể cho Đỗ Chi nghe về cô nàng ma nữ nọ. Tôi cũng đã đuổi khéo Tị ra ngoài, nó còn nhỏ mà nghe được mấy chuyện kinh dị kiểu này đêm mất ngủ theo tôi thì chết. Không biết vì sao, trừ khuôn mặt đầy máu của ma nữ ra thì những chi tiết khác của cô tôi đều nhớ rất rõ. Ví dụ như ở bên cổ cô có một vết sẹo hồng khá dài. Hay họa tiết bông hoa mai lớn trên váy cô, đều hiển hiện rõ trong trí nhớ tôi. Nghe xong, Đỗ Chi bày ra vẻ mặt như bị sét đánh. Cô vỗ vỗ vào tay tôi an ủi một cách rất gượng ép, sau đó dẫn tôi ra ngoài gặp Trần Thanh và Phạm Bân, đương nhiên là còn có cả Đỗ Quân. Không khí giữa bọn họ khá trầm, không hề cười nói vui vẻ như tôi tưởng tượng. Tôi cùng Đỗ Chi vừa bước ra gian ngoài, cô vội vã chạy lại kéo tay Phạm Bân ra một góc nói gì đó. Cùng lúc, tôi cũng chấn chỉnh vẻ mặt mình tươi tắn lên để không ai để ý tới quầng thâm dưới mắt. Sau khi bị thương, tôi vẫn là một đứa con gái không có kiến thức, vẫn chưa biết cách chào hỏi giữa người với người trong thời đại này. Tôi đành cười một cái thay cho lời chào, sau đó nhanh chóng ngồi vào chỗ Phạm Bân vừa đứng dậy. Đi với gái thì mất chỗ, đây là luật. Trần Thanh chậm rãi cầm cốc trà lên uống, ánh mắt hơi hướng về phía tôi. Này, tôi còn chưa tha cho anh vụ dọa ma người khác đêm hôm trước đâu nhé. "Cơ thể đã tốt lên chút nào chưa?" Đỗ Quân rót cho tôi một chén trà nóng, cất giọng hỏi. Bỗng nhiên tôi hơi cảm thấy thất vọng một chút xíu. Đỗ Quân cũng có một thứ giọng trầm, nhưng lại hơi thô, dù câu hỏi mang ý thân thiết nhưng tôi vẫn thấy thật xa cách. Không sao cả, anh hùng hảo hán không để ý tiểu tiết. Tôi cũng sẽ như vậy. "Mấy ngày vừa rồi anh Bân đều tới khám... à nhầm, bắt mạch cho tôi, nói rằng nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn nữa là vết thương sẽ không còn gì đáng ngại nữa." Đỗ Quân gật đầu, còn Trần Thanh tiếp tục trầm ngâm không nói gì. "Dù sao cũng cảm ơn anh và Chi đã để tôi ở lại đây, không biết phải báo đáp thế nào?" Đem thân này ra báo đáp cũng được, tôi chấp thuận. Y vội vã xua tay từ chối. "Nói gì tới chuyện báo đáp. Cô gặp nạn thế này đã khiến chúng tôi rất áy náy rồi." Tôi thấy vậy liền cám ơn, sau đó Đỗ Quân lại từ chối, qua lại mấy hồi chúng tôi hết cái để nói với nhau luôn. Con người này có vẻ khá nhàm chán, nhưng không sao, nhiều tiền là được. Đúng lúc này, Đỗ Chi cùng Phạm Bân đã bàn bạc chuyện riêng với nhau xong, liền xin phép đi ra ngoài có việc. Phạm Bân cũng không quên dặn dò thuốc của tôi đã giao cho cái Tị, nhớ uống cho đúng giờ. Hai người Chi Bân dắt díu nhau đi ngoài, bỏ lại tôi cùng Trần Thanh và Đỗ Quân rơi vào trạng thái đóng băng. Tôi có thể thấy rõ ràng có chuyện gì đó khá nghiêm trọng đã xảy ra, khiến họ không thôi suy nghĩ, hoàn toàn bỏ mặc một cô gái như vầng mặt trời chói lọi ngồi trước mặt thế này. Theo lẽ thường, con gái ngày xưa là phải biết lui vào gian trong, ngoan ngoãn không xen vào chuyện bên ngoài. Nhưng tôi vừa không phải con gái của thời này, lại vừa có tính tò mò thích xen vào chuyện của người khác, sao có thể bỏ qua được. Tôi ngập ngừng hỏi, bề ngoài chỉ hoàn toàn là sự lo lắng thường tình. Đỗ Quân thấy tôi muốn biết chuyện lập tức từ chối, nói rằng chỉ là công vụ, tôi là phụ nữ thì không nên quan tâm làm gì. Tôi lập tức nổi giận, công vụ thì công vụ, nhưng cần gì phải trọng nam khinh nữ như thế chứ! "Được thôi, đó là chuyện riêng, tôi không tiện hỏi nữa. Nhưng có cần thiết phải nhấn mạnh chuyện tôi là con gái không?" Đỗ Quân ngẩn người, không biết trả lời tôi thế nào. Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, tôi chậm rãi quay về phía Trần Thanh. Anh vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản ban đầu, thậm chí không cả nhìn tôi. Trần Thanh nói: "Phía nam kinh đô xuất hiện một xác chết nữ." Cả tôi lẫn Đỗ Quân đều kinh ngạc vì câu nói này của anh. Đỗ Quân lập tức kêu lên: "Quan..." Còn chưa nói hết đã bị Trần Thanh ngăn lại. Tay vừa đưa lên, miệng Đỗ Quân đã ngậm chặt lại như được tập duyệt trước. Đỗ Quân có vẻ nghe Trần Thanh một phép, thấy anh đã mở lời liền tiếp tục cho câu chuyện. "Tôi cùng... anh Thanh có việc tới nam thành đêm qua, phát hiện một xác chết nữ vứt ở một ngõ hẻm. Nạn nhân bị giết một cách rất dã man." Tôi tò mò hỏi. "Vậy... bắt được hung thủ chưa?" Trần Thanh lắc đầu, trả lời: "Vẫn chưa. Thủ pháp vô cùng tàn độc, chỉ lo hắn sẽ tiếp tục gây án." "Có thể cho tôi biết tàn độc tới mức nào không?" Đỗ Quân đưa mắt nhìn Trần Thanh, nhận được cái gật đầu của anh rồi mới mở miệng. "Khuôn mặt của xác chết đã bị rạch nát, vì vậy không thể tìm ra được danh tính. Qua quan sát ban đầu, có lẽ cô gái chết do mất máu, trên bụng có rất nhiều vết đâm. Trang phục không có gì đặt biệt, không có dấu hiệu bị... ừm, xâm phạm. Chỉ có một điểm, trang phục của cô gái cũ kỹ nhàu nát của đám kẻ hầu người hạ chuyên làm việc nặng nhưng da dẻ lại trắng trẻo mịn màng..." "Như vậy, có thể là hung thủ cố tình mặc vào cho cô ấy?" Tôi đưa ra ý kiến. Trần Thanh đồng tình: "Có thể." "Phía quan phủ đã xác định được động cơ chưa?" "An phủ." Trần Thanh nói. Tôi quay sang anh, ngơ ngác: "Gì cơ?" Anh khẽ cười, giải đáp: "Phải gọi là an phủ. Người đứng đầu là Kiểm pháp quan Đại an phủ sứ kinh đô." Vẫn hơi mơ màng về cái chức vụ này nhưng tôi vẫn gật gật vài cái tiếp thu. Thực tế, vô số suy nghĩ đang bay loạn lên trong đầu tôi, bắt đầu cùng phân tích cái tên dài ngoằng "Kiểm pháp quan An phủ kinh đô." Phía trước, "Kiểm pháp quan", pháp quan? À, có lẽ là người xử án. Còn "An phủ sứ" thì cũng ngang với quan phủ mà thôi, tôi nhớ là đã đọc được ở đâu về chức vụ này rồi. Dù sao tôi cũng không phải một đứa có hiểu biết về lịch sử, sai cũng chịu thôi. Từ từ tìm hiểu là được. "Vậy, phía an phủ đã tra ra gì chưa?" Đỗ Quân cúi đầu nhấp trà rồi mới trả lời tôi: "Có lẽ bây giờ đang khám nghiệm tử thi." Tôi mím môi, trước giờ những chuyện phá án thế này tôi chỉ được đọc trong truyện hoặc cùng lắm là xem phim. Lần đầu bàn luận vụ án giết người thật không có gì thú vị cả. Dù bận rộn với suy nghĩ của chính mình nhưng tôi cũng không bỏ qua được ánh mắt nhìn tôi như vật thể lạ của Đỗ Quân. Tôi đương nhiên hiểu, dân đen như tôi mà ngồi cạnh Ngũ đô chỉ huy sứ nói về xác chết trong thành Thăng Long... Khoan đã, chức vụ của Đỗ Quân không phải nhỏ bé gì cho cam, vậy mà y luôn phải nhìn nét mặt của Trần Thanh. Điều này nghĩa là... Trần Thanh còn làm quan to hơn cả tên kia? Không phải, rõ ràng là khi mới gặp đã giới thiệu qua, Trần Thanh không làm quan trong triều. Chỉ còn một khả năng mà thôi. Trần Thanh... bố anh ta có nhiều tiền. Rất nhiều tiền. Cường quyền sẽ khuất phục trước đồng tiền, chính là vậy. Tạm bỏ qua cô gái bị rạch mặt, tôi trở nên phấn khích với việc chuyển đối tượng gửi gắm cuộc đời tương lai từ Đỗ Quân thành Trần Thanh. Tôi có nên tỏ ra thân thiết với anh ta không nhỉ? "Khuôn mặt bị rạch nát của cô gái có thể cho thấy đây là một vụ giết người vì ghen ghét sắc đẹp. Hung thủ ghen tị với nhan sắc của cô gái mà đã ra tay." Đỗ Quân không để tôi yên với suy nghĩ của mình, lên tiếng thể hiện ý kiến. Tôi liền bổ sung thêm: "Vậy thì hung thủ sẽ phải là nữ, ít nhất chín mươi phần trăm là như vậy. Không biết phải ghen ghét tới mức nào..." "Chín mươi... gì cơ?" Đỗ Quân có vẻ rất chú ý tới câu nói của tôi, vội vã hỏi để bổ sung kiến thức. "Ý tôi là, giết một cô gái vì ghen ghét nhan sắc thường tình thì phấn lớn sẽ là hành động của một người con gái khác chứ còn khả năng nào khác nữa?" Hai người kia gật gù đồng ý. Nói xong ngẫm lại, tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Kinh nghiệm bao năm đọc truyện xem phim trinh thám đi đâu hết rồi? Rạch mặt, không thể nhận ra thân phận... "Là để che giấu danh tính của nạn nhân!" "Là để che giấu danh tính của nạn nhân!" Cả tôi cùng Trần Thanh đều bật ra câu nói này cùng lúc. Thật đáng sợ, ý tưởng giống nhau thì thôi đi. Nhưng đến mức nói trùng từng từ từng chữ một thế này thì hơi quá... "Cũng không loại trừ khả năng này." Trần Thanh gật đầu với tôi, mắt lóe lên một thứ ánh sáng kỳ dị. "Còn phải chờ khám nghiệm tử thi xong mới kết luận được." Tôi lập tức giơ tay, hồi hộp như ngày xưa còn đi học, xung phong lên bảng chữa bài. "Xin lỗi... nhưng có thể giải đáp một thắc mắc cho tôi không?" Cả hai người con trai ngồi trước mặt tôi đều phóng ra tia nhìn ngạc nhiên. Trần Thanh trở lại với vẻ mặt thường ngày của anh nhanh hơn cả, chậm rãi gật đầu. "Anh... anh Quân thì không nói làm gì, nhưng Trần Thanh... anh từng nói mình không hề làm quan trong triều, vậy vì sao anh lại có vẻ quan tâm tới cái chết của người con gái kia tới như vậy?" Chồng tương lai của tôi không thể có một thân phận mờ ám được. Đỗ Quân như một ông bố bảo vệ con gái, thấy tôi chĩa mũi dùi vào Trần Thanh lập tức xù lông, địch ý bao quanh người. Tôi không thèm để ý tới y, chỉ chăm chú nhìn Trần Thanh. Đôi mắt hoa đào của anh không hề có ý định chuyển sang hướng khác, thản nhiên đón nhận ánh mắt đầy tò mò của tôi. Anh bật cười, một tay đặt lên vai Đỗ Quân ngăn con hổ đang nhe răng ra đòi cắn người kia lại. Nếu nói thiên phú của tôi là để bản thân gặp phải chuyện xui xẻo, thì nhất định ông trời đã dành tặng Trần Thanh một đôi mắt như muốn nhìn thấu người khác. Lồng ngực tôi như bị ép chặt, hít thở vô cùng khó khăn. Cảm giác này... vì sao lại quen thuộc đến thế? "Niệm Tâm." "Ừ?" Tôi như vô thức đáp lại. Khóe miệng Trần Thanh hơi cong lên, tạo thành một nụ cười đầy ranh mãnh. Anh thở hắt một hơi, như thể vừa làm chuyện xấu mà bị phát hiện. "Nếu cô đã muốn biết tới như vậy, ta cũng không giấu nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương