Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 4: Bàn Tay Vàng Quá Mạnh



Thẩm Cẩm Nhiên thầm nhủ trong lòng: "Tôi sẽ thay cậu chăm sóc người nhà thật tốt, không để họ phải sống đời thê thảm như trước, còn sẽ khiến nữ chính phải trả giá đắt. Cậu hãy yên tâm đi."

Sau đó cô cảm thấy cơ thể mình như được cởi lớp gông xiềng nào đó mà toàn thân nhẹ bẫng.

Cô cảm thấy đó chắc là chấp niệm của nguyên thân.

Thẩm Cẩm Nhiên vô tâm định ngủ một giấc, nhưng trong cơn mơ màng cô lại cảm thấy mình đã trở lại bến tàu.

Cô lập tức hoàn hồn, cô đang ở bến tàu thật.

Vậy tất cả những gì vừa xảy ra ban nãy đều chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Cô mới được cảm nhận chút ấm áp từ người thân mà giờ đã phải tỉnh rồi ư?

Không đúng, bến tàu bây giờ quá tĩnh lặng, hoàn toàn khác hẳn cảnh tượng người đến người đi ồn ào không dứt lúc cô đi làm.

Cô chợt nghĩ tới một khả năng.

"Ra ngoài!"

Thẩm Cẩm Nhiên lập tức xuất hiện trong phòng.

Cô mím chặt môi mới giữ cho bản thân không thét lên.

"Đi vào!"

Cô lại trở về bến tàu.

Lúc này cô mới dám hét to: "A a a ông trời của tôi ơi, tôi có không gian bàn tay vàng rồi ư? Tôi mang cả bến tàu theo mình ư? Điên quá trời điên rồi."

Không gian bến tàu yên lặng tới mức có chút kỳ dị, nhưng Thẩm Cẩm Nhiên không sợ hãi, bởi cô thường tuần tra nơi này vào buổi tối, nên gan lớn lắm.

Bây giờ còn là ban ngày, không phù hợp ở lâu trong không gian, nếu như bị người ta phát hiện đột nhiên biến mất hoặc xuất hiện thì hỏng.

Chờ tới đêm rồi tính.

Cẩm Nhiên có chút mệt mỏi, cô cọ cọ vào chăn, nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện rồi ngủ say lúc nào chẳng hay.

Cô nằm mơ đủ thứ kỳ quái, lúc thì cô mang không gian làm sao để phát tài, khi thì trở lại đời sau, khi ấy cô đã chết, công ty đền bù không ít tiền.

Bà viện trưởng mua quần áo mùa đông cho lũ trẻ trong cô nhi viện.

Lúc ấy bà mắt đỏ bừng nói với bọn nhóc: "Đây là món quà cuối cùng chị Cẩm Nhiên dành cho các con đấy."

Trong lòng Cẩm Nhiên rất khó chịu, nhưng bữa tiệc nào chẳng có lúc tan, chỉ cần chúng ta đều sống bình yên là tốt rồi.

Thẩm Cẩm Nhiên được bố mình là Thẩm Cường Quốc đánh thức.

Lúc này ông Thẩm đang đau lòng nhìn cô, không ngừng nói: "Bé ngoan của bố chịu khổ rồi, thế này khác gì khoét tim bố chứ. Bố không bản lĩnh không cách nào báo thù cho con, chỉ có thể trông chờ vào mẹ con thôi. Mà bố thấy mẹ con đánh còn nhẹ lắm."

Thẩm Cẩm Nhiên: "..."

Thôi bố ơi, chúng ta lý trí một chút có được không?

Hai anh trai nghe thấy em gái tỉnh, bèn bước vào phòng với đôi mắt đỏ bừng.

Anh cả Thẩm Thông nghẹn ngào nói: "Em gái, sau này em cứ theo anh, có đi đâu anh cũng dẫn em theo."
Chương trước Chương tiếp
Loading...