Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế
Chương 17: Mua Bán Hoàng Kim
Về đến nhà, Lục Vinh không thể chờ được mà mở giao diện đào bảo ra. Thẩm Hiên không nhìn thấy đào bảo, chỉ có thể thấy Lục Vinh nhìn không khí cười khúc khích: "Ngươi làm gì vậy? Có cần ta hỗ trợ gì không?" Thẩm Hiên mở miệng hỏi. Lục Vinh gật gật đầu: "A! Đúng là có.". "Ngươi có thể giúp ta cắt thứ kim loại này thành một miếng lớn và mỏng như vầy không?" Lục Vinh hỏi. Thẩm Hiên gật đầu: "Đương nhiên là có thể, bất quá, cắt nhỏ như vậy để làm gì?". Lục Vinh thầm nói: Thực sự là kẻ no không biết cảm nhận của người đói, cắt nhỏ một chút mới có thể bán, cắt lớn hơn, ai có thể mua nổi a!. "Loại kim loại này vô cùng vô cùng quý giá, người bình thường mua không nổi, cắt thành khối nhỏ mới có thể bán." Lục Vinh giới thiệu. Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Loại kim loại này không quý giá, các cửa hàng lớn đều có bán, cửa hàng nhỏ cũng vậy.". Lục Vinh: "...". "Ở nơi này nó không có gì quý giá, thế nhưng ở một vài nơi, nó cực kì cực kì quý giá." Lục Vinh nói. Thẩm Hiên không hiểu: "Tại sao a?". "Vật quý vì hiếm, nói tóm lại, thứ này có thể đổi rất nhiều rất nhiều mì." Lục Vinh nói. Thẩm Hiên đầy kinh ngạc: "Vật này có thể đổi rất nhiều rất nhiều mì?". Lục Vinh gật đầu: "Đúng thế." Lục Vinh bỏ ra một chút thời gian, giải thích cho Thẩm Hiên về trang sức bằng vàng: dây chuyền, vòng tay, nhẫn... Thẩm Hiên tuy rằng không quá hiểu rõ, vì sao lại có người thích trang sức hoàng kim, thế nhưng vẫn nghe say sưa ngon lành. Thẩm Hiên: "Nghe rất được.". Lục Vinh gật đầu: "Đúng thế.". ............... Thẩm Hiên gật gật đầu: "Ta biết rồi, ta đi xử lý hoàng kim.". "Ngươi đi trước, ta muốn mở một cửa hàng trên đào bảo." Lục Vinh nói. Trên giao diện đào bảo, muốn mở một cửa hàng cần phải giao ra mười vạn tinh tệ, lúc Lục Vinh vừa xuyên, tài sản trong túi khá là ngại ngùng, không thể đào ra được số tiền đó, thế nhưng hiện tại, mười vạn tinh tệ đối với Lục Vinh mà nói không tính là gì. Khi Lục Vinh thiết kế xong giao diện trang web, Thẩm Hiên cũng đã đem hoàng kim xử lý tốt. Lục Vinh nhìn những trang sức hoàng kim mà Thẩm Hiên làm, giật mình trợn to mắt: "A Hiên, ngươi thật là lợi hại a!". Lục Vinh chỉ đơn giản nói qua một lần với Thẩm Hiên về bộ dáng trang sức, kết quả Thẩm Hiên thật sự có thể làm được toàn bộ. "Nơi này chúng ta cũng có đồ trang sức, chỉ có điều vật liệu không giống, dùng máy xử lí vật liệu thì rất dễ tạo ra các loại trang sức hoàng kim." Thẩm Hiên nói. Lục Vinh liếc mắt nhìn đồ trang sức, lại nhìn Thẩm Hiên một cái, thầm nói: Xem ra người mình tìm được không chỉ đẹp trai, mà còn là một người đảm đang a! Vận khí của ta thật là tốt. Lục Vinh chụp ảnh rồi quyết định giá cả, đem tất cả trang sức hoàng kim cất vào trong không gian cửa hàng. Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Đồ đâu rồi?". "Thu vào không gian đào bảo, nếu có người mua, đồ vật sẽ tự động được truyền tống đi." Lục Vinh nói. Lục Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Nhiều vàng như vậy, nếu có thể bán đi toàn bộ liền có tiền. Thẩm Hiên cùng Lục Vinh trốn trong tầng hầm ăn đồ ăn, để ăn mừng nhà mới, Lục Vinh cố ý làm món lẩu, khiến Thẩm Hiên một tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội mở mang tầm mắt. "Thật là nóng, thật là nóng." Thẩm Hiên một bên ăn, một bên quạt quạt tay hưng phấn nói. Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, bất giác có chút buồn cười, có lúc hắn cảm thấy Thẩm Hiên lão luyện như một ông cụ non, có lúc lại cảm thấy người này thực sự rất đơn thuần. "Ngươi ăn chậm đã, đủ ăn mà, nếu không đủ lại làm thêm là được." Lục Vinh nói. Thẩm Hiên cười cười: "Ta biết.". Thẩm Hiên miệng nói biết, nhưng đũa lại không ngừng chọc vào nồi lẩu, không ngừng le lưỡi, hai má bị nhiệt hun hồng hồng, trán lấm tấm mồ hôi. "Thế nào, vật này ăn ngon hơn so với mì đi." Lục Vinh có chút trêu ghẹo hỏi. Thẩm Hiên lúng túng cười cười: "Mì cũng ăn ngon mà.". ............... Một trận "tinh tinh" vang lên: "Tiếng gì thế nhỉ?" Lục Vinh ngẩng đầu nói. "Hình như có người nhấn chuông cửa." Thẩm Hiên cắn đũa, ngẩng đầu lên. Lục Vinh nghĩ nghĩ: "Chẳng lẽ là hàng xóm, lại nói, nhà này của chúng ta ở nơi hẻo lánh, đáng ra không thể có hàng xóm cũng tìm tới cửa a!". Thế giới tương lai nhân tình lạnh nhạt, bình thường sẽ không có người tìm tới cửa, huống hồ ở nơi này hắn cũng không quen ai. Thẩm Hiên điều khiển quang não kiểm tra hình ảnh trước cửa: "Là Lục Vũ Hoành, đại bá của ngươi đến, bên cạnh có một người phụ nữ, hẳn là đại bá mẫu.". Lục Vinh sắc mặt khó coi: "Bọn họ tới làm gì?". Thẩm Hiên nhún nhún vai: "Không biết, ngươi không muốn gặp bọn họ? Nếu không muốn, có thể tắt tiếng chuông, làm bộ như chúng ta không có ở nhà.". Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Vậy tắt tiếng chuông đi.". Thẩm Hiên làm vài thao tác trên quang não, âm thanh tinh tinh tự nhiên biến mất. Lục Vinh cùng Thẩm Hiên ăn lẩu, ăn hơn một tiếng đồng hồ. Thẩm Hiên hoàn toàn ăn đến nghiện, không ngừng thêm nguyên liệu vào nồi lẩu, cuối cùng cũng no căng. "Hoàn hảo, vị trí nhà của chúng ta đủ tốt a! Không thì nhất định sẽ có người đến hỏi chúng ta ăn cái gì? Tại sao lại thơm như vậy? Ngươi biết trước đây lúc ở xóm nghèo, có đến mấy lần hàng xóm đến hỏi, làm ta sợ kinh hồn." Thẩm Hiên nói. Lục Vinh hơi kinh ngạc: "Có người hỏi ngươi sao?". Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy! Mì thơm như vậy, tuy rằng mỗi lần ta đều phun thuốc khử mùi, thế nhưng vẫn không ngăn được hương vị bay ra ngoài.". Lục Vinh: "..." Mì uy lực có lớn như vậy sao?. Lục Vinh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện thú vị, có một nữ sinh nửa đêm 11 giờ ăn mì trong kí túc xá, những nữ sinh khác bị hương vị câu đến chảy nước miếng, lại sợ mập, liên thủ đem cô nàng kia đánh ra ngoài. "No quá a! Nơi này để ta thu dọn, ngươi đi xem tinh tế văn học nhập môn đi." Thẩm Hiên nói. Lục Vinh đăng kí cho chính mình và Thẩm Hiên tham dự lớp học bổ túc, Lục Vinh chọn lớp tinh tế văn học, còn Thẩm Hiên cảm thấy tương đối hứng thú với quang giáp, quyết định tham gia lớp chế tạo quang giáp. Lục Vinh gật đầu: "Được".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương