Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 64: Tạm Biệt U Châu



Dịch: Thanh Hoan

Đến nay đã đi được 106 chương. Do đoạn đầu chương ngắn nên mình dịch gộp hai chương lại post thành một chương, bởi vậy mấy chục chương đầu tên chương mới dài ngoằng và được ngắt thành hai nửa. Bởi vì đó là hai chương gốc.

Có bạn bên diễn đàn khác copy cứ thắc mắc sao mình chỉ post đến 64 mà đi chém gió là dịch được hơn 100 chương rồi.

Đấy là bạn đọc hiểu có vấn đề thôi. ha ha.

Độ này mình bận, sức khỏe yếu. Có lẽ lâu lâu mới ra chương. Nói trước khỏi giục.

Về sau, vì chứng cứ quá xác thực, Cao Lan bị Đại Lý Tự phán là phạm tội nghiêm trọng, giam vào địa lao chờ ngày xử trảm.

Thái tử ở kinh thành xa xôi nghe thấy Cao Lan có một khối ngọc bội giật trên người mình xuống năm xưa thì bối rối cực kì.

“Là miếng nào ấy nhỉ???” Thái tử ngồi xếp bằng trên giường suy tư: “Là miếng Văn Ngọc Lan, hay là miếng Cá Chép Vượt Vũ Môn?”

Thái tử chẳng nhớ gì, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn tặng nhiều ngọc bội cho người ta lắm rồi, bình thường sướng lên là hứa hẹn với người ta, cũng lấy ngọc bội của mình ra làm tin. Cứ thế mãi, đến chính hắn cũng quên là cho ai cái gì rồi. Không may, ngọc bội toàn là do cung đình chế tạo, là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Mà tên nhãi Thịnh Gia Ngạn kia lại khinh không thèm dùng chung một kiểu dáng với mình, nên không thể vu vạ cho hắn được. Nhưng nếu mà bị người ta lấy ngọc bội là cớ uy hiếp mình, thì mình phải làm sao???

Thái tử càng nghĩ, càng thấy lo. Mặc dù không nhớ ra Cao Lan là nhân vật nào, nhưng hắn vẫn quyết định sai người chuyển Cao Lan từ U Châu đến kinh thành giam giữ. Chí ít cũng phải giam dưới mí mắt hắn, mới có thể kiểm soát được tình hình. Dù sao, đây cũng là thời điểm đặc thù, hắn lại đang tranh ngôi vị hoàng đế với nhiếp chính vương, đúng lúc cao trào này có tí phong thanh nào cũng phải bóp chết kịp thời mời được.

Nghĩ vậy, thái tử liền dặn môn khách: “Bảo Đại Lý Tự phán Cao Lan kia nặng một tí, chuyển vào thiên lao trong kinh thành đi. Thế thì ta mới thấy an tâm chút, tuyệt đối không được để cho tên khốn Thịnh Gia Ngạn kia có cớ tố cáo ta!”

Môn khách vâng lời lui ra ngoài, âm thầm trợn trắng mắt.

Thầm nghĩ: “Gớm, chỉ bằng ngài cả ngày ăn chơi đàng điếm, nhiếp chính vương mà muốn buộc tội ngài có mà tiện tay nhặt một cái tội cũng đủ chỉnh chết ngài!”

Thái tử thấy môn khách đi rồi, chuyện của Cao Lan đã được giải quyết, tâm trạng lại khá hơn, lập tức đứng bật khỏi giường, vui vẻ xách lồng chim đi dạo thanh lâu.

Ở U Châu lúc này, đám người Mạnh Thê Thê đang bận rộn thu dọn hành lý.

Đợi đến khi Cao Hiển mỏi mệt quay về phủ đệ, đã thấy một cỗ xe ngựa rộng rãi dừng bên ngoài cổng, Hướng Đỉnh Thần đang chuyển đồ.

“Hướng công tử, các vị đây là…” Cao Hiển có vẻ thức trắng đêm, mắt đỏ sọc lên, khuôn mặt lão mấy ngày nay cũng gầy sọp xuống, ánh mắt sa sầm khó coi.

Hướng Đỉnh Thần chắp tay cáo biệt với lão: “Được Cao lão gia chiếu cố nhiều ngày, vốn không nên rời đi ngay lúc này. Chỉ tiếc, công tử nhà ta có nhiều chuyện quan trọng quấn thân, đành xuất phát sớm, kính xin Cao lão gia thứ lỗi. Hi vọng phu nhân mau chóng lành bệnh, cũng mong ngài bảo trọng.”

Cao Hiển khẽ giật mình: “Lâm hiền đệ cũng đi cùng các người luôn à?”

Hướng Đỉnh Thần gật đầu: “Tất nhiên, bọn ta tiện đường nên cũng tiễn nhà bọn họ một đoạn đường.”

Cao Hiển nghe xong đứng yên lặng một hồi, màu quần áo của lão hơi trầm, biểu cảm trên mặt cũng rất kì lạ. Sau đó lão bày ra một nụ cười làm người ta thấy lạnh sống lưng: “Vậy xin chúc các vị thuận buồm xuôi gió!”

Dứt lời, lão quay người đi vào phủ. Hướng Đỉnh Thần gãi gãi đầu, sao hắn cứ thấy Cao tri phủ vừa mới cười rất là âm trầm nhỉ?

Bên chỗ Mạnh Thê Thê kia thì náo loạn rồi.

Nàng không quên mình còn phải dẫn Tố Hòa đi, cho nên trước lúc xuất phát lại ôm Tiểu Hồng đến hậu hoa viên, chuẩn bị xài lại chiêu cũ. Nhưng khi Tiểu Hồng mổ một con sâu chạy một đường uy vũ thả vào chân bà thím kia, thì bà này không hề sợ hãi, duỗi chân đá cho Tiểu Hồng một cái thất điên bát đảo.

Sau đó bà ta mừng rỡ ôm Tiểu Hồng vào lòng: “Hôm nay may thế, tự nhiên vớ được con gà mái béo, vừa khéo có đồ cải thiện bữa trưa.”

Mạnh Thê Thê vội nhảy từ đỉnh nghỉ mát ra: “Thả nó ra.”

Bà thím kia túm chặt Tiểu Hồng không thả: “Vì sao? Bà đây bắt được nó trước!”

Mạnh Thê Thê vốn là lén chạy lại đây, Thịnh Gia Ngạn còn đang đợi nàng, cũng sắp đến giờ xuất phát rồi. Mạnh Thê Thê sốt ruột rút ngay bảo đao bên hông ra chỉ thẳng vào bà kia: “Ngươi thật to gan, gà của ta cũng dám đoạt à?”

Vừa nói dứt lời nàng liền ngẩn ra, trong đầu hiên lên một đoạn kí ức ngắn ngủi, cảm thấy hình như trước kia mình cũng từng nói như thế với ai rồi.

Bà thím đầu tiên bị lưỡi đao lóe hàn quang của nàng dọa cho giật nảy mình, sau đó lại nhìn bộ dạng mảnh mai của Mạnh Thê Thê thì cười nhạo: “Cầm đao hù dọa ai đây? Lúc bà đây nghịch dao phay thì con nhóc mày còn chưa ra đời đâu. Mau tránh ra, không ta hô lên một tiếng, gia đinh tới bắt mày ngay đấy! Da thịt mềm mại như vậy, đám gia đinh kia không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.”

Tay cầm đao của Mạnh Thê Thê run lên, trong lòng nàng nảy sinh một cảm xúc mãnh liệt.

Nàng muốn giết bà già ương ngạnh này.

Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì không biết từ đâu có một cục đá bay tới, bắn trúng vào huyệt thái dương của bà thím kia. Bà ta lập tức ngất đi, Tiểu Hồng lăn khỏi tay bà ta, nằm sõng xoài dưới đất, xõa cánh thở hồng hộc.

Vừa rồi bị bà này ôm chặt trong ngực, tí thì ngộp thở chết.

Thịnh Gia Ngạn nhảy từ trên cây xuống, áo choàng khẽ động một cái, hắn đã tới trước mặt Mạnh Thê Thê.

Hắn hỏi, giọng lành lạnh: “Từ bao giờ muội biết nói lý với người ta rồi vậy?”

Mạnh Thê Thê cầm đao trợn mắt há hốc mồm: “Anh… sao anh lại tới đây.”

Đừng nói là Thịnh Gia Ngạn phát hiện mình muốn cứu Tố Hòa đấy nhé. Mạnh Thê Thê vội vàng tìm lí do lấp liếm cho mình: “Ta chỉ là thấy bà ta bắt nạt một con gà nên mới tức mình tranh luận với bà ta thôi. Anh đi trước đi, ta lập tức theo sau.”

Thịnh Gia Ngạn quay sang nhìn nàng một cái, Mạnh Thê Thê thấy ánh mắt hắn, suýt nữa thì khai hết mọi chuyện.

Sau đó không biết Thịnh Gia Ngạn ra tay thế nào, xích trên cửa tiểu viện của Tố Hòa đã bị hắn cắt đứt rồi.

Lúc kiếm quay về vỏ, sợi xích đã rơi xuống đất leng keng.

Thịnh Gia Ngạn đáp: “Ta cũng tùy tiện đến đây, cảm thấy ổ khóa này chướng mắt thôi.”

Sau đó hắn xoay người rời đi, còn không quên dặn dò Mạnh Thê Thê nhanh chân lên.

… Mạnh Thê Thê nhìn khóa cửa rơi trên mặt đất, nàng còn tưởng mình phải mất một hồi lâu mới mở được khóa cơ, nhưng mà Thịnh Gia Ngạn sao tự nhiên lại cắt xích, có phải hắn đã biết mình muốn làm gì từ lâu rồi không???

Mạnh Thê Thê theo thói quen quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức bị dọa túa mồ hôi lạnh.

Thịnh Gia Ngạn vừa xoay người rời đi vì sao đã không thấy rồi? Chẳng lẽ khinh công của hắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, trong chớp mắt đã có thể biến mất khỏi tầm mắt mình rồi?

Mạnh Thê Thê quét một lượt hậu hoa viên, nàng gãi gãi đầu: “Đúng là đi mây về gió mà…”

Sau đó nàng chạy vào tiểu viện.

Trên đại thụ sau lưng Mạnh Thê Thê, có một bóng người ngồi trên ngọn cây, hắn vạch tán lá ra nhìn Mạnh Thê Thê, khuôn mặt tuấn mỹ như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc thạch, nửa khuôn mặt khuất sau tán cây, ánh mắt dõi theo bóng lưng Mạnh Thê Thê đi vào tiểu viện.

Mạc Xuân Phong thấy rất rõ ràng, trong lòng thản nhiên nảy sinh cảm giác bất lực thực sự.

“Thì ra vương gia đại nhân theo đuổi con gái nhà người ta thế này…”

Trong phòng, Tố Hòa cùng Mạnh Thê Thê mệt đến vã mồ hôi, hai người cực kì sốt ruột, không biết phải làm sao với xiềng xích ở cổ chân Tố Hòa.

Xiềng xích này không biết là làm từ cái gì, Mạnh Thê Thê cầm đao bổ liên tục mấy chục nhát mà không làm gì được. Nàng lại không dám ra tay quá mạnh, sợ Tố Hòa bị thương.

Tố Hoa cũng sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an: “Mạnh cô nương đừng nóng, thử lại một lần nữa xem.

Nhưng dù Mạnh Thê Thê có dùng sức thế nào thì xích khóa vẫn không xi nhê.

Đúng lúc Mạnh Thê Thê nghĩ có nên chặt giường ra không thì Tiểu Hồng vênh mặt ưỡn ngực đi vào, mỏ còn ngậm một cái chìa khóa.

Mạnh Thê Thê mừng rỡ: “Tiểu Hồng! Em được lắm, cái này cũng tìm được!”

Nàng lấy chìa khóa cắm thử vào ổ khóa trên chân Tố Hòa, thấy “lạch cạch” một cái, cổ chân gầy gõ xanh xao của Tố Hòa đã được giải thoát khỏi xiềng xích.

Mạnh Thê Thê vui sướng, lại khen Tiểu Hồng không dứt miệng, còn nói nó lợi hại y như người.

Tiểu Hồng thấy Mạnh Thê Thê vui vẻ như vậy, cặp mặt nhỏ như đậu xanh trừng to: “Thôi đi, bản thân nó vẫn biết mình chỉ là một con gà mà thôi. Nếu không phải anh chàng áo đen ngoài kia quá đẹp trai, đưa ra yêu cầu đến một con gà cũng không nỡ cự tuyệt, thì nó mới không chịu giúp đâu!”

Mạnh Thê Thê kéo Tố Hòa chạy ra ngoài, trước khi đi, Tố Hòa còn moi một khối màu vàng rực rỡ bỏ vào trong ngực. Mạnh Thê Thê không nhìn rõ là thứ gì, chỉ thấy bộ dạng Tố Hòa có vẻ rất quý trọng nó.

Hai người chạy vội ra cổng, Tố Hòa ôm cái bụng to, thở hồng hộc.

Một nhà ba người của Lâm Cao Sơn đã ngồi yên vị trong xe ngựa gặm hạt dưa nói chuyện phiếm, Mạnh Thê Thê đỡ Tố Hòa lên xe ngựa ngồi.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Lâm Cao Sơn hỏi: “Lần này chúng ta có mấy người cùng đi?”

Mạnh Thê Thê xòe tay ra đếm: “Tổng cộng tám người, nếu như tính cả em bé trong bụng Tố Hòa thì là chín.”

“Ôi mẹ ơi…” Lâm Cao Sơn phun vỏ hạt dưa trong miệng ra: “Cũng may xe ngựa đủ rộng, nếu không tám người thì ngồi thế nào?”

Lúc Thịnh Gia Ngạn lên xe bước vào, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua người Tố Hòa, quả nhiên Mạnh Thê Thê đoán đúng, hắn chẳng nói gì, có vẻ đã biết từ lâu.

Thấy hắn đi vào, cả đám lặng lẽ tản ra hai bên, nhường vị trí chính giữa cho hắn.

Thịnh Gia Ngạn được cả đám vây xung quanh, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: “Đi thôi.”

Mạc Xuân Phong cùng Hướng Đỉnh Thần ở bên ngoài nắm chặt dây cương, bánh xe lăn bánh tiến về phía cổng thành.

Lâm Cao Sơn lặng lẽ vén rèm lên nhìn Cao phủ xa dần, trong lòng rốt cục cũng có thể thở phào một hơi.

Đi rồi, Cao Hiển chắc không đuổi theo lấy mạng mình đâu nhỉ…

Tố Hòa tính cách ôn hòa, lại rất biết cách nói chuyện, mấy câu đã khiến Lâm phu nhân có ấn tượng tốt với nàng, lập tức chuyển sang ngồi cạnh Tố Hòa, nhỏ giọng hỏi chuyện mang thai.

Tố Hòa chuyện gì cũng đáp, chỉ không đề cập với cha đứa bé.

Mạnh Thê Thê đoán có lẽ nàng thấy thất vọng về Cao Chấn nên không muốn nói gì.

Dọc theo con đường này, xe ngựa rất nào nhiệt. Hai cha con nhà họ Lâm thỉnh thoảng lại đấu võ mồm, thường là Lâm Cao Sơn cho con trai một đấm thì Lâm phu nhân liền cho tướng công của mình một đá. Tố Hòa che miệng cười hiền hòa, Mạnh Thê Thê ở một bên giảng hòa ba phải. Mà Thịnh Gia Ngạn vẫn luôn duy trì phong cách thường ngày, lạnh lùng tựa lên thành xe chợp mắt, lỗ tai lại nghe hết tất cả những gì bọn họ nói.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Phương Thiên Bảo ôm Tiểu Hồng, nhìn xe ngựa đi xa, hắn vuốt ve lông Tiểu Hồng: “Đi thôi, về sau ta là người độc thân, em cũng là gà cô đơn, không bằng hai ta kết đôi, làm bạn với nhau đi.”

Tiểu Hồng kiêu ngạo xoay cổ sang một bên, khinh không thèm phản ứng hắn.

Phương Thiên Bảo trầm thấp cười cười, tính toán xem khi nào Mạnh Thê Thê mới vào kinh, hắn cũng xe chạy vào kinh thành cho tên Thịnh Gia Ngạn đa mưu túc trí kia ngột ngạt một chuyến. Vừa nghĩ đã thấy sướng hết cả người rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...