Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh
Chương 38: Mang Cơm Đến Công Ty Cho Anh (2)
Đôi lúc chính bản thân cô cũng cảm thấy mình quá vô dụng, người ta chỉ là tùy tiện nói “tôi muốn cưng chiều cô”, cô ngay lập tức đã cho là thật.Một tuần trôi qua, ngày hôm nay, một mình Lương Tiểu Ý ở trong nhà. Tô Lương Mặc đã đi làm từ sáng sớm.Hôm nay bảo mẫu xin nghỉ, Lương Tiểu Ý rảnh rỗi không có việc gì, bèn vén tay áo đeo lên tạp dề lau dọn nhà cửa. Xem thời gian đã sắp đến giữa trưa, Lương Tiểu Ý đi vào phòng bếp, rửa sạch tay, lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh.Những nguyên liệu nấu ăn này đều được mua từ ngày hôm qua, Lương Tiểu Ý tay chân nhanh nhẹn đem con cá xử lý sạch sẽ, thái cá thành từng miếng, đổ dầu, thả gừng, ớt, hành tây vào, đến khi tỏa ra mùi thơm, liền đổ cá đã thái thành miếng và gia vị vào, nhanh tay đảo đều rồi vớt ra khỏi nồi.Cầm hộp thức ăn đã chuẩn bị trước, đem những miếng cá được xào thơm phức đổ vào trong, Lương Tiểu Ý lại nấu thêm vài món khác, sau khi sắp xếp xong, thay một bộ quần áo cầm hộp thức ăn rồi đi ra ngoài.Ba ngày trước người đàn ông kia đi công tác ở Hạ Môn, sáng hôm nay mới trở về thành phố S, cũng không về nhà mà trực tiếp đi công ty. Tuy rằng Lương Tiểu Ý không rõ người đàn ông này nghĩ như thế nào, muốn làm gì. Nhưng là vợ của anh, mang cơm trưa cho anh cũng là việc đương nhiên.Đánh chết Lương Tiểu Ý cũng không chịu thừa nhận, vì cô nhớ anh nên mới mượn cớ đưa cơm trưa mà đến Nhị Hoài gặp anh.Có lẽ là xuất phát từ câu nói vô cùng chân thành kia của anh “Tôi muốn cưng chiều cô”, có lẽ là vì việc vị tổng giám đốc vô cùng lạnh lùng trong mắt người khác này vì cô mà mượn băng vệ sinh của nữ nhân viên cấp dưới, cũng có lẽ là bởi anh đã bảo vệ cô trước mặt bạn bè mình, cho dù Lương Tiểu Ý không hiểu vì sao anh lại làm như vậy, nhưng cô bằng lòng thử tin tưởng anh, chủ động giành lấy hạnh phúc một lần nữa. Cho dù sinh mệnh không còn nhiều, cô cũng muốn được ra đi trong hạnh phúc.Đối với Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc giống như viên thuốc phiện bọc đường. Thuốc phiện có độc, khiến người từng thử qua bị nghiện, mà Tô Lượng Mặc chính là thuốc phiện của Lương Tiểu Ý.Cho dù sau khi đăng kí kết hôn với anh, cô chỉ nhận được những đau khổ, nhưng khi nhắc đến Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý vẫn cứ yêu thích không thôi. Savvy Wayne từng nói cô không tự trọng. Khi ấy Lương Tiểu Ý cũng không phản bác, bởi cô không có cách nào phản bác được.Tàu điện ngầm đi khu Nhị Hoàn sắp đến trạm, từ Tứ Hoàn đến Nhị Hoàn, ngồi tàu điện ngầm nhanh nhất cũng phải mất không ít thời gian mới đến nơi. May mắn vị trí của tập đoàn tài chính Tô Thị vô cùng thuận tiện, xuống tàu, Lương Tiểu SY chỉ cần đi bộ thêm mười phút là đến.Lấy ra điện thoại, bấm vào số điện thoại của anh.Phòng họp tại tầng 64 của cao ốc Tô Thị, cuộc họp lúc này rơi vào tình thế căng thẳng lạnh lẽo, tất cả những trưởng phòng tham gia cuộc họp, người nào người nấy đều cảm thấy bất an. Sau khi tổng giám đốc đi công tác Hạ Môn về lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các trưởng phòng, đây là cuộc họp bổ sung, chứ không phải cuộc họp hàng tuần theo thông lệ, vì vậy mọi người đều căng chặt thần kinh, rõ ràng tổng giám đốc có việc rất quan trọng mới lâm thời họp bổ sung như thế này.“Là ai để lộ cơ mật của công ty, tôi sẽ không nói tên ra, sau khi cuộc họp này kết thúc, tự mình đi bộ phận nhân sự bàn giao thủ tục từ chức” Vẻ mặt của Tô Lương Mặc thản nhiên, nhìn không ra vui buồn, nhưng tất cả các trưởng phòng đều cảm thấy da đầu tê dại.Tổng giám đốc nói như vậy, có nghĩa là lần này công ty không trúng thầu bởi vì có kẻ phản bội, mà kẻ phản bội này là một trong những trưởng phòng có mặt ở đây?Nhưng đắc tội Tô Lương Mặc của Tô Thị chỉ cần từ chức là xong sao?Trong lòng những người ngồi ở đây đều vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng. Chẳng lẽ cái tên Tô Lương Mặc này chỉ đại diện cho một đế quốc thương nhiệp thôi hay sao?Lẽ nào cái tên Tô Lượng Mặc này có thể để một người nào đó tùy tiện coi thường? Người như Tô Lượng Mặc làm sao có thể mặc người đùa giỡn?Mọi người nơm nớp lo sợ, trong phòng họp yên tĩnh một hồi chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Mọi người chôn đầu cầu nguyện, tuyệt đối đừng là điện thoại của bản thân!Tổng giám đốc đang trong cơn giận dữ, hy vọng bản thân không dẫm phải bãi mìn này!Tiếp đó, trong lúc các trưởng phòng đang không ngừng cầu nguyện tiếng điện thoại đó là của mình, thì tổng giám đốc của họ lấy điện thoại ra liếc một cái rồi ẩn nghe.“Tiểu Ý?”“Ừm, là tôi, anh Tô... Thì là, anh, anh ăn cơm trưa chưa?” Mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, ấp úng nửa ngày mới cố lấy dũng khí hỏi, “Nếu như chưa ăn, tôi, tôi...Tôi mang cơm trưa đến cho anh rồi đây.”Cô nhanh chóng nói ra mục đích đến đây của mình, tiếp đó căng thẳng nắm chặt lấy hộp đựng thức ăn trong tay. Cô sợ nhận lại là sự chê bai giễu cợt và thái độ coi thường của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương