Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 13: Ta Cũng Sẽ Sinh Tiểu Hài Tử Đó Nha (1)



Rốt cuộc thì tại sao mạt thế xảy ra thì Sở Hoài không biết.

Nhưng đời trước khi hắn vẫn còn ở trong tù, không phải hoàn toàn không biết gì với thế giới bên ngoài cả.

Hắn chỉ biết vào giữa tháng hai năm sau, sau một hồi động đất lớn, thảm họa tang thi sẽ hoàn toàn bùng nổ.

Sau khi chạy trốn đến căn cứ, hắn mới nghe người khác nói lại, hình như virus tang thi xuất phát từ một ngôi mộ cổ mà ra, lũ trộm mộ mang theo vật bồi táng có chứa virus ra bên ngoài, do đó thế giới bên ngoài mới bị cảm nhiễm.

Lúc đầu mọi người chỉ biết đó là một loại bệnh truyền nhiễm mà thôi, nhưng không ai nghĩ tới chỉ sau một trận động đất, người bị nhiễm sẽ biến thành những con tang thi ăn thịt người giống hệt như trên phim.

Bởi vì bệnh bị biến chuyển đột ngột, số lượng tang thi lại đông đảo, hơn nữa trận động đất đã khiến cho nhiều tòa cao ốc sụp đổ, giao thông tắc nghẽn, nhân loại không thể nhanh chóng chạy trốn được, thành thị trong một đêm liền luân hãm.

Sau đó, chính phủ tan rã, trật tự xã hội sụp đổ, thế giới tiến vào cải tổ tận thế…

Trên thực tế, mặc dù đang chuẩn bị cho ngày mạt thế, nhưng trong lòng Sở Hoài thật sự không muốn mạt thế đến, những người chưa bao giờ trải qua thời kỳ mạt thế sẽ không bao giờ hiểu được sự tàn khốc của thế giới đó.

Nhưng mà giờ phút này, báo chí đưa tin về ngôi mộ cổ này thật sự đã cho hắn một kích rất mạnh.

Cho dù hắn thật sự không muốn mạt thế đến, nhưng mạt thế lại đang từng bước từng bước đến gần.

Sở Hoài nhìn chằm chằm vào tin tức được chiếu trên TV, tâm tình đột nhiên nặng nề hẳn.

Thu hồi ánh mắt, nhìn Ngu Kha bên cạnh cũng đang nhìn chằm vào tin tức với bộ dáng suy tư, nhớ đến nguồn gốc quỷ dị của thiếu niên này, hắn dò hỏi.

“Cậu nhận ra ngôi huyệt mộ này không?”

“Không biết, nhưng đây không phải huyệt mộ dùng để mai táng người, bọn họ nghĩ sai rồi, đó là Trấn Long Điện, có người đã phá hủy trận pháp bên ngoài Trấn Long Điện, khiến cho long khí bị thoát ra ngoài, Sở Hoài quân, quả nhiên nơi này sắp gặp tai họa lớn rồi…”

Ngu Kha lắc đầu, biểu tình nghiêm túc.

“Có ý gì?”

Sở Hoài không hiểu những điều này, không có mấy người trong thời đại này sẽ hiểu đâu.

Thấy hắn một chút cũng không hiểu gì về đạo pháp huyền thuật, Ngu Kha cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giơ tay chỉ vào hình ảnh cổ mộ đang được chiếu trên TV, kiên nhẫn giải thích.

“Sở Hoài quân huynh xem đi, mặc dù ngôi mộ kia nhìn qua thì cũng rất giống huyệt mộ, nhưng bố cục lại rất kỳ lạ, toàn bộ huyệt mộ không có chút âm khí nào, ngược lại còn tràn ngập Long Dương chi khí, tấm bia đá trên vách tường kia cũng khắc đầy phù văn độc đáo…”

“Hơn nữa chỗ bị sụp xuống kia rất giống mê cung, phân bố thành hình sao Bắc Đẩu, rõ ràng là sử dụng mê cung để bảo hộ cùng phòng ngự.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tòa mê cung đó còn có một tòa đại điện khác, mà trong điện kia lại đang vây nhốt tinh hồn cự long…”

“Rồng?” Sở Hoài khiếp sợ.

Thế gian này thật sự có rồng sao? Còn bị nhốt bên dưới sa mạc sao? Mấy ngàn năm rồi mà vẫn chưa chết sao?

“Là rồng nhưng cũng không phải là rồng, Sở Hoài quân, không phải rồng thật đâu, mà là thiên địa linh khí tạo thành long mạch chi khí.”

Ngu Kha cười với hắn, tiếp tục giải thích.

“Núi non sông ngòi trên thế giới này đều có thể hình thành địa long, long mạch, nếu ta không đoán sai, có lẽ là có cao nhân nào đó đã nắm bắt được một số tinh hồn long mạch, sau đó kiến tạo ra tòa Trấn Long Điện này để vây khốn lại.”

“Trước đó ta còn cảm thấy kỳ lại là tại sao linh khí ở đây lại loãng như vậy, bây giờ thì hiểu rồi, vị cao nhân kia đã bắt được nhiều long mạch như vậy, phá hủy địa mạch, dẫn tới thiên địa linh khí thế gian không còn có thể tuần hoàn, từ từ loãng dần rồi khô kiệt, đạo pháp Luyện Khí hàng trăm ngàn năm cứ như vậy mà xuống dốc……”

“Nhưng bây giờ đã có người làm hỏng trận pháp mê cung bên ngoài của Trấn Long Điện rồi, cho nên Trấn Long Điện xuất hiện chỗ hổng, chẳng bao lâu nữa long mạch bên trong sẽ thoát ra ngoài, trở về vị trí vốn có của nó, đến lúc đó linh khí khôi phục, cho nên chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi phong ba.”

Trong lòng Sở Hoài nhảy dựng, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mạt thế xảy ra hay sao?

Hắn vội vàng xác nhận, “Vậy đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra? Con người sẽ biến thành quái vật ăn thịt người sao?”

“Sẽ không đâu, linh khí chính là thứ tốt, nếu sinh linh có thể hấp thu thì sẽ có lợi ích rất lớn, chỉ là một lần nữa xuất hiện một lượng lớn linh khí, sẽ khiến cho bốn mùa mưa gió bị rối loạn, thiên tai nóng lạnh có phần cực đoan mà thôi, sẽ không có chuyện biến con người thành quái vật ăn thịt người đâu, nhưng sao Sở Hoài quân lại hỏi như vậy a?”

“Chỉ đoán bừa mà thôi…” Sở Hoài lắc đầu.

Mặc dù Ngu Kha giải thích cực kỳ mơ hồ, nhưng hắn biết những điều đó không phải nói bậy, sau khi mạt thế xảy ra, bốn mùa thật sự bị rối loạn, thiên tai nóng lạnh chính là vấn đề nan giải nhất đối với sự sinh tồn của con người.

Nhưng nếu đã phát hiện ra vấn đề này, bọn họ có thể tìm cách tránh đi hay không, tang thi cùng dị thú không giải quyết được, nhưng nếu có thể ngăn chặn tai họa thì chính là một điều rất tốt.

“Vậy có cách nào có thể ngăn không cho nó thoát ra ngoài không?”

“Không thể, trừ phi có một người có đạo thuật cao thâm như vị cao nhân đã kiến tạo nên Trấn Long Điện kia, hoặc là nhân tài nào đó tinh thông thiên văn địa lý đến mới có thể tu bổ trận pháp, hoặc là dẫn đường cho long khí chậm rãi thoát ra ngoài… Nhưng linh khí nơi này loãng như vậy cho nên không thể có loại cao nhân như vậy đâu, trước đây ta cũng thấy trong sách có đề cập đến chuyện này, nhưng nắm giữ long mạch là một chuyện rất nghịch thiên, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị thiên phạt, không phải chuyện người bình thường dám làm đâu.”

Ngu Kha cũng cực kỳ tiếc nuối.

Mặc dù không biết lúc trước vị cao nhân nào đó nghịch thiên kiến tạo nên Trấn Long Điện đang có loại tâm tư gì trong lòng, nhưng một nơi quan trọng như vậy, chắc chắn đối phương sẽ thiết lập vô số hàng rào bảo vệ.

Vừa rồi lúc TV đưa tin về huyệt mộ, nhưng cũng chỉ là tầng bảo vệ cơ bản nhất bên ngoài, nếu muốn tiến vào nội điện, chỉ sợ là chuyện khó như lên trời.

Ai bảo mấy tên trộm mộ này lại vừa khéo đụng vào phần mấu chốt nào đó trong huyệt mộ cơ chứ, chuyện đã định rồi, chỉ có thể trông chờ vào số phận thôi.

Thấy biểu tình Sở Hoài mang vẻ trầm trọng, Ngu Kha lại an ủi, nhìn hắn cười cười.

“Nhưng mà Sở Hoài quân không cần lo lắng đâu, mặc dù trận phong ba này có vẻ sẽ khá dài, nhưng đối với con người chưa chắc đã là chuyện không tốt, con người bây giờ quá yếu, hấp thu linh khí ngược lại sẽ khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn, linh mạch sông núi cũng sẽ khôi phục trở lại như dĩ vàng, xe trước núi ắt có đường thôi…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...