Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả
Chương 22: Hoa Nở
Edit: Cacao Thẩm Mộc đang cười. Anh cười đến xinh đẹp, cộng thêm khuôn mặt tinh xảo lại càng thêm thành tác dụng, là loại tươi cười làm người thấy liền khó tránh khỏi sinh hào cảm, đối với khác phái mà nói rất có mị lực, cho dù là cùng giới tính như Thái Tri Thư, cũng là có chút uy lực, rốt cuộc ông ta là một lão nhân, mà người một khi già rồi, đối với đời sau càng thêm khoan dung. Từ sau khi thiếu niên và nữ trợ thủ trở về Chu Lâm đã nhíu mày, cho tới giờ vẫn chưa giãn ra. Khác với hai người vừa mới tiếp xúc với Thẩm Mộc, hiểu biết của Chu Lâm về thiếu niên nhiều hơn một chút, trong ấn tượng của hắn ta, Thẩm Mộc là một thiếu niên ít nói ít cười, bình tĩnh đạm mạc, biểu tình rất ít, nhưng lúc này, lại cười tươi như hoa. Chẳng lẽ mình thoạt nhìn rất dọa người? Tư duy chạy lệch một giây, Chu Lâm nhanh chóng kéo lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Mộc ý đồ phân tích ra gì đó, nhưng lại không nhìn ra có gì không ổn. Không có đạo lý. Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Mộc tựa như thay đổi thành người khác vậy, đây…… Đúng vào lúc này, thiếu niên nói ra tên “Tuyết Kiến”, thần kinh trong đầu Chu Lâm báo động ầm ầm! Không thích hợp. Chu Lâm nhớ lại đêm qua, một gốc cây thực vật trái với lẽ thường mọc ra trên tay Thẩm Mộc, lơ lửng trên giường, cùng lúc hạ xuống, còn có lời thiếu niên nói, nghe như nhẹ nhàng bâng quơ. Cậu muốn làm gì? “Con à, gặp phải vấn đề cũng không sao, nhưng không thể cứ nghĩ hỏi người khác, trước hết phải nghĩ biện pháp tự mình giải quyết.” Thái giáo sư chỉ Thẩm Mộc, không nề hà mà lắc lắc đầu, nhường vị trí: “Đến đây, trên máy tính này có rất nhiều tư liệu có thể giúp con.” Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Thẩm Mộc nhập chữ Hán vào. Anh nhẹ giọng đọc chữ xuất hiện trên màn hình lên, cảm xúc thư hoãn: “Tuyết Kiến, còn gọi là cỏ Tuyết Kiến, cỏ Cóc Ghẻ, cỏ Ếch Xanh, cỏ Da Nhăn, mọc ở trên núi, ven đường, đất hoang, bờ sông.…… Tác dụng chữa bệnh: Thanh nhiệt, giải độc, đông máu, lợi tiểu. Dùng cho người đau họng, viêm phế quản, viêm thận, bệnh phù, ung sưng; bệnh ngoài da, viêm tuyến sữa, trĩ sang sưng đau, xuất huyết.” Vòng tay siết trên cổ tay chặt lại, nó biết không thể bị người ngoài phát hiện dị trạng cho nên dùng phương pháp này biểu đạt bất mãn. Cảm xúc hơi lắng xuống, Thẩm Mộc đột nhiên ý thức được chính mình phạm phải sai lầm, sau khi anh quay lại nơi này, trước tiên thế mà lại không hỏi chuyện về em trai và Lý ca. Chưa đủ kín đáo. Hình như cũng không cách nào cứu chữa, lúc này nhắc tới chuyện kia, liền có vẻ đột ngột, không bằng đâm lao phải theo lao. Chậm chạp tắc sinh biến. Thẩm Mộc cung kính mà gỡ vòng tay xuống, dâng lên trước mặt Thái giáo sư, kính ngưỡng nói: “Giáo sư, đây là thực vật con ngẫu nhiên có được, cũng tên Tuyết Kiến, ngài có thể giúp con giám định xem nó có gì đặc thù không ạ?” Thái Tri Thư không nhận. Ánh mắt lão nhân cơ trí mà thấu đáo: “Vì sao con lại cho rằng nó có đặc thù?” Thẩm Mộc mím môi: “Đây là một dị năng giả mộc hệ đưa cho con, nói có thể bảo hộ con.” Thiếu niên phảng phất như có chút ngượng ngùng: “Con, con nghe Lưu tỷ nói, ngài đang nghiên cứu ở phương diện này, cho nên muốn, cái này có lẽ có thể giúp được ngài……” Anh không nói được nữa, chỉ dùng thần sắc tin cậy không rời nhìn lão nhân, tràn ngập khẩn thiết. Thái giáo sư trầm ngâm trong chốc lát, mới vươn tay, lơ đãng nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Thẩm Mộc: “Vậy dị năng giả mộc hệ kia đâu?” Thẩm Mộc trả lời: “Con không rõ lắm, có đôi khi y sẽ liên hệ với con, nhưng con không cách nào chủ động tìm y.” Thái giáo sư cười: “Đứa trẻ ngoan.” Ông ta tiếp nhận vòng tay. Từ……! Chu Lâm cơ hồ sắp nói ra gì đó, Thẩm Mộc lại đúng lúc mà nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hắn ta. Anh vẫn cười, khóe môi là một độ cong nhu hòa, nhưng con ngươi là một mảnh băng lãnh, lạnh thấu xương. —— Rõ ràng chỉ là một học sinh mà thôi, không biết vì sao, Chu Lâm lại cảm nhận được một loại áp bách kỳ dị, phảng phất như nhân loại đứng trước mặt Hồng Hoang cự thú, bất lực tòng tâm, vô pháp chống lại, cả người đều cứng đờ tại chỗ. Không, không phải cự thú, tựa hồ càng cao ngạo, càng giảo hoạt, càng nguy hiểm hơn…… Thái giáo sư híp mắt, vuốt ve vòng tay. Trong nháy mắt khi tiếp xúc, ông ta liền biết đây không phải ngọc, cho dù bề ngoài rất giống, nhưng xác thực là một loại thực vật nào đó. Thái giáo sư bị khơi dậy hứng thú, dặn nữ trợ thủ đi chuẩn bị dụng cụ, liền gấp không chờ nổi đặt tồn tạo kỳ lạ này trước mặt quan sát. Đôi mắt ông ta cách thực vật càng ngày càng gần, càng ngày càng gần —— “A a a a ——” Tiếng kêu già nua thảm thiết xé rách không khí phòng thí nghiệm, trong nháy mắt kia, thực vật đột nhiên biến đổi, cành cây thon dài giống như lợi kiếm, đâm vào tròng mắt ông ta! Giác mạc, màng cứng, mống mắt, một đường đâm thẳng nghiền nát, thậm chí còn chui vào sâu bên trong thân thể! Chu Lâm theo bản năng đặt tay lên eo, đó là chỗ đeo súng. “Giáo sư?!” “A a a a ——” Nữ trợ thủ thét chói tai ngã ngồi trên mặt đất, giãy giụa lùi về phía sau, chân lại như không thể động, đôi tay cô ta giơ lên trên, tựa hồ muốn che hai mắt của mình, nhưng lại dừng ở trên má —— cảnh tượng trước mắt rõ ràng quỷ dị đáng sợ như thế, nhưng lại mê hoặc đến lạ, làm cho cô ta dù sợ hãi đến mức thân thể không ngừng run rẩy, vẫn nhịn không được mở to hai mắt nhìn. Đúng vậy, huyết tinh mà hoa mỹ. Thái giáo sư ngã xuống mặt đất, miệng khép mở gian nan thở ồ ồ, rất nhanh chút tiếng động này đều biến mất. Một nhánh cây màu đỏ uống no máu tươi, mọc ra từ trong miệng của ông ra, chậm rãi giãn ra trong không khí, thoạt nhìn lười biếng mà thích ý, còn có rất rất nhiều cành, từ các vị trí trên thân thể ông ta mọc ra. Thất khiếu, cánh tay, ngực, bụng, hai chân…… Cành cây đung đưa, Chu Lâm gắt gao trừng lớn đôi mắt nhìn, lý trí nói hắn ta mau chạy, dưới chân lại như mọc rễ. “Bụp” Thanh âm hoa nở. Cách âm trong phòng thí nghiệm thập phần hiệu quả, cho nên lúc người bên trong đều không lên tiếng, liền trở nên phá lệ an tĩnh —— có thể nghe thấy âm thanh hoa nở. Thanh âm này được khen ngợi trong vô số tác phẩm văn học, tượng trưng cho thuần tịnh tốt đẹp, làm người cảm động, vào lúc này nghe được, lại như Tử Thần nỉ non. Một Tử Thần xinh đẹp. Ngài hóa thành dáng vẻ thiếu niên giáng xuống nhân gian, mặc quần áo trắng tinh dựa ở một bên, dung mạo tinh xảo, nét mặt xa xăm, khí chất mờ ảo, ánh mắt thanh triệt như nước mùa thu, phản chiếu ánh đỏ như máu. Tuyết Kiến. Huyết Kiến. Thái giáo sư còn sống, nhưng sống còn không bằng chết, theo tiếng hoa nở, nhánh cây mọc ra từ trên người ông ta không ngừng vận chuyển máu đến đóa hoa, từ màu đỏ tươi một lần nữa biến thành xanh biếc, mà màu sắc của đóa hoa, càng thêm nồng đậm diễm lệ. Thực vật tham lam hút hết máu ông ta, không để một giọt nào rơi ra bên ngoài —— bạn đã từng nhìn thấy người không có máu bao giờ chưa? Nữ trợ thủ rốt cuộc không cách nào kiên trì, không rên một tiếng đã hôn mê bất tỉnh. Thẩm Mộc ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài vuốt đóa hoa nở rộ, ôn nhu nói: “No rồi sao?” Hai nhánh cây quấn lại ôm lấy ngón tay anh cọ cọ, tựa như đang làm nũng, đóa hoa thẹn thùng lắc lư, sau đó gật gật đầu. “Trở về đi.” Thực vật thuận theo, đóa hoa héo tàn, cành cây co rút lại, thu hồi ngược theo lộ tuyến lan tràn, rút thân ra từ tròng mắt đâm vào lúc đầu, quấn lên cổ tay chủ nhân, không bao lâu, liền biến thành một cái vòng tay xanh biếc. Phảng phất như chẳng hề có gì từng xảy ra. Nhưng Thái giáo sư chết không nhắm mắt và nữ trợ thủ té xỉu, lại bác bỏ ảo tưởng này. Thiếu niên ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn Chu Lâm. Tư thế ngước nhìn, nhưng trên thực tế lại là nhìn xuống, lực lượng mạnh yếu cũng không vì vị trí mà phát sinh biến hóa. Chu Lâm không biết chính mình đang làm ra vẻ mặt gì, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên nhìn mỹ lệ vạn phần lúc này, trong đầu trống rỗng. Thật lâu sau, nam nhân giật giật khóe miệng, thanh âm khàn khàn: “Cậu……” “Chu ca, sao đột nhiên anh lại giết Thái giáo sư?” Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Như vậy thật không dễ giải quyết.” Không sai, rất nhiều người đều nhìn thấy Chu Lâm và Thẩm Mộc tiến vào, sau đó Thái giáo sư liền chết —— nói là nhóc con chưa mọc đủ lông Thẩm Mộc này, ai tin? Cho dù Chu Lâm không có năng lực hút khô máu người, chỉ cần Thẩm Mộc không chủ động để lộ năng lực, người có hiềm nghi lớn nhất vẫn như cũ là hắn ta. —— Một khi đã như vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. “Phanh” Một tiếng súng vang lên, lưu loát dứt khoát kết thúc sinh mệnh của nữ trợ thủ. Chu Lâm hoàn toàn bình tĩnh lại, suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, hít một hơi thật sâu: “Nói đi, cậu đi theo nữ nhân này nhìn thấy gì?” Hết thảy khác thường, đều bắt đầu từ lúc đó. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Mộc thu hồi tươi cười: “Đi cùng tôi.” Anh đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nói: “Đúng rồi, Chu ca, thân thể của tôi vẫn là người thường, anh có thể thử xem ở sau lưng có thể một phát súng giải quyết tôi hay không.” Thiếu niên đi thẳng về phía trước, bước chân ổn định, tư thái ưu nhã. Chu Lâm vuốt ve súng trong tay, cuối cùng cũng cắm về bên hông. Hắn ta cười khổ không thôi. Này xem như bị buộc lên thuyền giặc? Đôi nam nữ trong túi chân không chứa Formalin phảng phất bị dừng thời gian, vẻ mặt và động tác vĩnh viễn dừng lại ở một khắc trước khi tử vong kia, căn cứ vào lời nữ trợ thủ, cô ta thử tách hai người ra, nhưng không thành công. Thẩm Mộc thở dài: “Đây là cha mẹ tôi.” Trong lòng Chu Lâm “Lộp bộp” một tiếng: “Lần bắt dị năng giả kia?” Thẩm Mộc gật đầu. Tay Chu Lâm lại sờ lên súng, lùi ra sau vài bước: “Cậu sẽ không báo thù tôi chứ?” “Anh nói xem?” “Này phải do chính cậu quyết định.” Thẩm Mộc tựa hồ có chút ngoài ý muốn: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói với tôi, Thái lão nhân và Dương Phán là chủ mưu, anh nhiều nhất chỉ tính là tòng phạm vì bị ép buộc, vì để tự bảo vệ mình không thể không tham dự, kỳ thật lương tâm chịu đủ dày vò……” “Có phải còn muốn thêm ‘ không buồn ăn uống đêm không thể ngủ, khi chỉ có một người còn trộm sám hối ’ nữa hay không? Xem phim Quỳnh Dao quá độ à?” Chu Lâm đầy đầu hắc tuyến, thái độ cũng đủ tiêu sái: “Tôi tham gia, lúc ấy cảm thấy tuy rằng hơi quá mức, nhưng cũng không có gì ghê gớm, cứ thế đi, muốn đánh liền đánh, sinh tử dựa vào bản lĩnh.” “Tôi không xem phim Quỳnh Dao, cái giả thiết ‘ thân trong hắc ám, tâm hướng quang minh ’ này, rõ ràng là vô gian đạo.” Thẩm Mộc thật sự nghiêm túc phản bác. Chu Lâm: “……” Họng súng đã nhắm ngay Thẩm Mộc: “Rốt cuộc cậu có ý gì?” “Ý của tôi không đổi.” Thẩm Mộc đứng ở nơi đó, dáng vẻ hoàn toàn không phòng bị: “Chu ca, hợp tác đi.” ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※Tác giả: Thần Mộc thăng cấp, cái giá phải trả là người thân. Lần đầu tiên giết người. —————————————————————— Đi tra người sau khi bị hút khô máu là dạng gì, nhưng hình như chẳng đáng tin gì cả, mô phật. Các bạn nhỏ nhút nhát đừng có tò mò nhó~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương