Mạt Thế Chi Thần

Chương 14: Đợt Tấn Công Đầu Tiên (2).



Một đám nam nhân đánh tang thi đến thống khoái, quần áo ai cũng dính đầy máu đen nhưng gương mặt lại tỏa sáng rực rỡ. Huy Lam nhanh chóng lấy tinh hạch trong đầu đám tang thi bỏ vào túi, nhìn qua cũng chỉ như cậu ta đang kiểm tra đầu bọn tang thi mà thôi.

" Người anh em, làm tốt lắm. " Lôi Long cười lớn vỗ vai Huy Lam.

" Mọi người cũng vậy." Huy Lam gật đầu có lệ.

" Sao cậu biết phải chém đầu chúng nó?" Lý Ân hỏi.

" Tôi chỉ làm theo lời thiếu gia mà thôi." Huy Lam xoay người về phía Tử Thần đang đứng.

Bọn Lý Ân càng ngày càng cảm thấy người thiếu niên luôn im lặng kia vô cùng bí ẩn, cậu ta dường như biết rất nhiều nhưng lại không hề biểu lộ ra, đáng sợ không phải người cái gì cũng biết mà là người cái gì cũng biết mà lại làm như không biết.

" Đêm nay chúng ta dừng ở đây!" Ma Tu hô lớn, sau đó chỉ huy mọi người bắt đầu thu dọn tháo dỡ hành trang.

Huy Lam đã đi trước chọn 1 gian nhà thoáng mát để dọn dẹp, Tử Thần vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế ngoài sân. Nhìn bộ dáng mọi chuyện chỉ là phù du kia, Hình Khải không nhịn được mà than thở.

" Cậu thiếu niên kia, cậu ta luôn đứng ở một nơi an toàn mà nhìn, toàn bộ đều do Huy Lam làm. Tay không dính nước, chân không dính bùn, hoàn toàn phong thái nhị thế tổ." Ánh mắt có chút coi thường. " Có thể cậu ta vốn không có dị năng, lại không biết làm gì cả."

Lời của Hình Khải cũng nói lên tiếng lòng của một vài người trong đoàn, bọn họ cũng chưa từng thấy cậu thiếu niên kia làm gì. Lúc nào cũng nhắm mắt như đang ngủ, nấu cơm dọn dẹp, mọi thứ đều do Huy Lam đảm nhận.

Đêm xuống, mọi người quây quần lại cùng nhau đốt lửa nấu thức ăn. Trong đoàn có một vài cô gái, có thể là thu nhặt trên đường, có thể là mấy đại tỷ hắc đạo cũng nên. Lôi Long định đi gọi Huy Lam nhưng nghĩ đến mấy lời Hình Khải nói, lại có chút không muốn gặp Tử Thần. Phải biết thời thế bây giờ là tôn sùng kẻ mạnh, cường giả vi tôn, một nhị thế tổ cũng chỉ làm người ta chướng mắt mà thôi. Mà với hắn thì Tử Thần không chỉ là nhị thế tổ còn là nhị thế tổ bự vô cùng.

" Huy Lam cậu đi ra ăn với bọn họ đi. " Cũng đưa thêm vài đồ ăn đóng hộp.

" Thiếu gia ?" Chợt nhớ thiếu gia vốn không thích người lạ, liền khẽ gật đầu. " Vậy để tôi mang ít đồ về cho ngài."

" Không cần, ta cũng không cần ăn."

Huy Lam cũng không nói nữa, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tử Thần dựa lưng vào ghế, sợi gai đen từ bóng Tử Thần ở dưới sàn dùng tốc độ nhanh nhất trồi lên tạo thành một bóng đen ở trước mặt Tử Thần.

" Yểm. " Tử Thần gõ nhẹ mấy ngón tay xuống bàn. " Đi sang bảo vệ anh trai đi. "

Dứt lời, bóng đen liền bay vụt ra cửa sổ, hòa mình vào trong bóng đêm. Đợi một lúc liền mở cửa ra ngoài, trên vai đeo thêm khẩu súng bán tự động to đùng.

" Cuối cùng cũng đến." Gương mặt tuấn mĩ nhếch lên một nụ cười như Tu La giáng thế, nửa gương mặt bị bóng tối che phủ, càng làm tăng thêm sự đáng sợ.

.....................................................................................................

Ngoài kia, đoàn người đang vui vẻ ăn uống, thảo luận chuyện mới giết tang thi hồi xẩm tối. Mùi thức ăn thơm phức bay trong không khí, còn mang theo hơi rượu, tiếng nói cười vang lên không dứt. Cũng cách đó không xa, một đoàn bóng đen lắc lư đang tiến về trấn nhỏ.

Khi mọi người ăn no, thậm chí có người đã lăn ra ngủ, Huy Lam không dám uống rượu, bọn Ma Tu lại càng không. Không đảm bảo nguy hiểm đã hết, không thể bỏ cảnh giác xuống. Ngay lúc này,một tiếng thét xé toang màn đêm, làm toàn bộ giật mình bật dậy như tên bắn.

" Chuyện gì ?!" Ma Tu vội chạy ra.

Một người toàn thân đầy máu thất thểu chạy đến, một cánh tay đã mất, máu chảy lênh láng.

" Boss, ..... tang..... tang thi." Người nọ là người phụ trách gác đêm. " Có .... có hàng.... tr....trăm con." Nói đến đấy cũng tắt thở.

Nhìn người vừa rồi mới còn cười nói cùng bọn họ, mà giờ đã chết, trong lòng mọi người trầm hẳn xuống.

" Boss ! Bên xe vật tư xuất hiện tang thi, toàn bộ đều bị bao vây.!!" Lý Ân ngay lúc nghe người nọ nói đã lập tức lao đến chỗ chứa vũ khí.

Nhìn hàng đàn tang thi bao vây đông lúc nhúc, mùi tanh hôi tỏa ra làm người ta muốn nôn, lại không thể tay không xông vào. Bọn họ hiện nay hoàn toàn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lối ra duy nhất lại có đàn tang thi kéo đến, hoàn toàn không thể xông ra.

Huy Lam nghe xong, lập tức quay vào trong định tìm Tử Thần nhưng lại bị Lôi Long và Hình Khải ngăn lại.

" Chết tiệt, cậu làm cái gì ?!" Lôi Long kéo Huy Lam lại.

" Buông ! Tôi phải tìm thiếu gia. " Huy Lam gần như hét lên, thân là thuộc hạ, không thể rời khỏi thiếu gia mới đúng.

" Cậu ngu à? Tang thi bao vây tứ phía, giờ cậu xông ra khác nào tự sát." Hình Khải cũng đem Huy Lam giữ lại. " Kẻ yếu không thể sống lâu, sao cậu nhất thiết vì một người như thế mà từ bỏ mạng sống của mình chứ ??"

Huy Lam như phản xạ tự nhiên đấm thẳng một cú vào mặt Hình Khải, sau đó xoay người tung một cước vào Lôi Long đang giữ lấy mình. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà còn đánh nhau, lôi kéo không ít người xem. Nhưng mọi người hầu như đều đồng ý với Hình Khải, sao lại buông bỏ mạng của mình vì một kẻ yếu chứ, thật không đáng.

Huy Lam tức giận mắt đầy tơ máu, túm cổ áo Hình Khải đang ho sặc sụa kéo lên.

" Mạng của chúng tôi là của bọn họ, mấy người biết cái gì mà nói!" Huy Lam gằn từng chữ.

" Anh có biết tôi đã phải cố gắng như nào mới có thể được ở cạnh ngài ấy không ?! " Huy Lam đem Hình Khải trợn mắt ném xuống, xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Lôi Long, Ma Tu cùng mọi người đều bị câu nói của Huy Lam làm cho ngốc luôn. Cậu ta nói thế là sao?

" Huy Lam."

Giọng của Tử Thần lúc này chả khác nào tiếng gọi hồn, toàn bộ tầm mắt mọi người đều dời sang. Thiếu niên mà bọn họ coi là kẻ yếu kia, một thân quần áo màu đen, vẻ mặt như trước không hề mang theo cảm xúc nào. Trên vai vác theo khẩu súng bán tự động nặng mấy chục cân cùng một thanh kiếm dài.

Từng bước, từng bước đi đến trước mặt Huy Lam đang quỳ gối, không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt Tử Thần vẫn nhìn thẳng, giống như không nhìn thấy kẻ đang quỳ. Đem khẩu bán tự động kia quăng lại cho Huy Lam, Tử Thần mở miệng.

" Tình hình."

" Hiện tại tang thi đã bao vây tứ phía, số lượng có thể lên đến hàng trăm con. Xe vũ khí cũng đã bị đoàn tang thi vây lại, hiện tại không có cách nào đột phá vòng vây." Huy Lam vẫn quỳ gối cúi đầu, cung kính đáp lại.

" Boss! Bọn tang thi đã tràn vào rồi. " Lý Ân chạy thật nhanh vào, cổng sắt ngoài kia cũng không cản nổi chúng nó.

" Cậu đứng sang một bên." Huy Lam liền đứng sang một bên.

" Cậu muốn làm gì?" Ma Tu bắt lấy cổ tay Tử Thần.

Nhìn bàn tay đang cầm tay mình kia, Tử Thần nhíu mày, giọng nói lạnh như băng.

" Buông! "

Theo đó là tiếng kiếm rút khỏi vỏ, Huy Lam giơ hai tay cung kính nhận lấy vỏ kiếm của Tử Thần.

" Thiếu gia, ngài không cần... "

Thiếu niên cầm kiếm như tia chớp lao vào đàn tang thi đông nghìn nghịt kia.

Lần đầu tiên trong đời, toàn bộ người trong trấn kia hiểu được thế nào là cường giả, thanh kiếm như con rắn vung lên, từng cái đầu tang thi rơi xuống. Dưới ánh trăng sáng bạc, người mà bọn họ từng nghĩ là kẻ yếu, một mình quét sạch đàn tang thi, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện cùng lưỡi kiếm như đánh thẳng vào thị giác.

Sau hơn 1 tiếng, toàn bộ sân trước xác chết chất thành từng gò to, máu chảy khắp nơi, giống cái hồ nhỏ. Người thiếu niên kia đứng giữa muôn vàn xác chết, như vị chiến thần kết thúc trận chiến, quay lưng lại với bọn họ.

Thanh kiếm nhiễu xuống từng giọt máu, chỉ cần nhìn cũng làm bọn họ rét run.

Tâm của Ma Tu run lên, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào? Tim hắn cũng loạn nhịp theo đó, cảm giác muốn phủ phục trước người này. Mà Hình Khải cùng Lôi Long đã không còn dám tin vào mắt mình, người này ... người này ... mạnh đến không phải con người !

...........................................

p/s: Thông cảm, ngu văn kiếm hiệp không biết tả cảnh đánh đấm bùm bụp TvT.

Ai bảo anh đứng chỗ an toàn :) Mùi tiểu thịt tươi các người hút hết tang thi rồi, anh tui là đại thịt khô không zombie nào quan tâm nên ghen tị hở ! :)
Chương trước Chương tiếp
Loading...