Mạt Thế Chi Thần

Chương 37: Rời Đi.



Không đến 90 views hí hí hí :)))))))))

..................................................................

" Mặc đại thiếu gia, Tử nhị thiếu gia, chúng tôi vừa nhận được tin có một đàn tang thi đang di chuyển về hướng căn cứ, số lượng có thể lên tới 700 con." Vân Cao vừa thấy hai người ra khỏi tòa nhà thí nghiệm liền chạy tới.

" Thì kệ chứ, chúng ta cũng đâu có tổn thất nếu tang thi vây đánh đâu." Mặc Ti đáp.

" Nhưng mà......... " Vân Cao ngập ngừng.

" Có gì lưu luyến sao ?" Mặc Ti hỏi.

" Không có ạ. Chỉ là đám người kia chặn hết lối ra rồi." Một người lên tiếng.

Ngay lúc này một đám người chạy về phía bọn họ, là đám người Ma Tu.

Vân Cao " tsk " một tiếng rồi lập tức trưng ra khuôn mặt nhăn nhó chắn trước 2 vị thiếu gia của mình, những người vừa đến đều cầm theo vũ khí, khuôn mặt đều là vẻ nghiêm trọng.

" Ồ ~ Các vị là ai nhỉ ?" Mặc Ti nhe răng cười hỏi, giọng điệu ngả ngớn.

" Chúng tôi muốn hợp tác cùng mọi người để ra khỏi đây !" Lôi Long đáp, dù hành động của họ bây giờ giống đang ôm đùi kẻ mạnh hơn.

Lúc nhìn thấy Tử Thần bọn họ quả thật khá ngạc nhiên, dù gì từ lần gặp gỡ và từ biệt kia cũng để lại cho bọn họ rất nhiều ấn tượng, mà nhiều nhất chính là có thể sẽ không gặp lại người thiếu niên này nữa.

Mặc Ti quàng cổ Tử Thần ra sau nói nhỏ.

" Tiểu Thần à, anh có nghe Cao Cao nói qua rồi, bọn họ thực sự quen em à ?"

" Không nhớ rõ lắm." Cũng không phải người quan trọng gì, không đáng để nhớ.

" Vậy tính sao?" Mặc Ti hiện đang kéo Tử Thần ngồi xổm thì thầm to nhỏ ở đằng sau đám người Vân Cao, Mặc Tu và những người khác chỉ có thể thấy thân ảnh hai người lấp ló phía sau chứ không nghe được họ nói gì.

" Tùy anh, đừng liên lụy em là được." Nếu trời cứ nắng thế này sẽ chỉ làm cậu mệt mỏi, không muốn cứ dính phải rắc rối thêm nữa.

...............................................................

Vì một câu " Tùy anh " tùy tiện nói ra mà giờ Tử Thần cảm thấy khá hối hận, hiện tại bọn họ đang bị bầy tang thi đuổi như chó rượt đằng sau. Vạn vật đều sẽ tiến hóa, không nhớ ai đã nói câu này nhưng nếu biết là ai thì Tử Thiên chắc chắn sẽ muốn xiên người đó ngay lúc này.

Bọn họ đi hai xe jeep, một là của hội không phải người và một là của hội là người. Mặc Ti lòng tốt đại phát, đồng ý yêu cầu nhập hội của đám Lôi Long, và thực sự đã tông cho hỏng cửa để ra ngoài. Bỏ qua việc để tang thi tràn vào căn cứ kia thì cũng làm cho đám xác chết biết đi này đuổi theo bọn họ, chúng đã không còn sợ ánh mặt trời và di chuyển chậm nữa mà tốc độ nó nhanh như vận động viên marathon luôn.

" Cứ như này chúng sẽ sẽ không đủ vũ khí mất !!!" Lôi Long hét lớn.

" Chàng trai trẻ, sao không chú tâm lái xe mà mọi người cứ tốn phí đạn dược thế ?" Mặc Ti ngồi cạnh cửa sổ chống cằm hỏi, trong tình thế đang lao như bay thế này cùng vẻ mặt ngu ngơ kia quả thực không phú hợp lắm.

Hình Khải nghe xong thực sự câm nín luôn, mới đi cùng nhau 2 tiếng thôi mà hắn đã chuyển từ nổi đóa sang câm nín rồi. Nếu hắn nổi giận lên khẳng định tên mắt xanh này sẽ càng làm hắn tức nữa, rất dai và nhây.

" Không xử lí thì bọn chúng sẽ càng bám theo chứ sao nữa !!!" Hình Khải vừa nã súng vừa hét.

Xe của bên Tử Thần khá to vì là hàng đặc chế được sản xuất riêng và cải tạo phù hợp cho công việc, lái xe là việc của một người nhà họ Tế, người này lái rất nghiêm túc, dù lao với tốc độ cao nhưng lái vẫn rất chắc tay và quan trọng là bọn họ không hề đánh giết con tang thi nào cả. Xe của bên Ma Tu thì vừa lái vừa nã đạn và dị năng có tính công kích tầm xa vào đám tang thi rượt phía sau.

" Đằng nào số đạn kia cũng không giết hết được số tang thi kia, lại còn tính trường hợp bắn không trúng nữa, các người thật giàu có ~!." Mặc Ti huýt sáo một cái.

Nghe xong thì chỉ có giận sôi gan mà thôi.

" Đừng phí đạn nữa, tập trung lái xe đi !!" Ma Tu nói, dù tức nhưng vẫn phải công nhận người kia nói đúng.

Mặc Ti nhìn thấy cảnh này thì trong đáy mắt xanh biển tuyệt đẹp kia hiện lên tia khinh thường, anh ngồi thẳng lại nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên làm người ta cảm thấy mỉa mai. Tử Thần vừa hé mắt liền thấy biểu cảm kia, trong lòng thầm thở dài, nếu không thích bọn họ thì kéo bọn họ theo làm cái gì chứ.

" Mặc đại thiếu gia, ở phía trước có một cây cầu nhưng nó đã hư hại khá nhiều, nếu muốn đi qua thì phải sửa lại một chút." Người nhà họ Tế đang lái xe nói.

" Có bao nhiêu người có dị năng ? " Mặc Ti nhẹ nhàng hỏi.

" Thưa thiếu gia, có 2 người. Tôi và cô bé này." Vân Cao đáp.

Tử Thiên nhìn hai người bọn họ, dị năng hệ thủy và hệ phong sao ? Qúa yếu, cùng lắm giết được tầm chục con rồi cạn thể lực ngay.

" Ở đây không có nhiều kim loại lắm cho nên anh vô dụng rồi." Mặc Ti cười hớn hở nhìn Tử Thần.

"..........................." Anh nên biết cách làm bản thân hữu dụng hơn chứ.

" Thiếu gia, đến rồi." Bọn họ dừng lại trước chiếc cầu.

Cây cầu khá lớn, nhưng nhìn rất tàn tạ, sau mạt thế là hàng loạt các hiện tượng tự nhiên mang tính chất hủy diệt như mưa đá, mưa axit, gió lốc,... liên tiếp. Hầu hết các công trình đều hư hại khá nặng, như cây cầu thủng lỗ chỗ này chẳng hạn.

Hai chiếc xe dừng lại trước cây cầu, những người Vân Cao vừa xuống xe liền lui ra đằng sau bố trí vũ khí để ngăn lũ tang thi đằng sau. Vì tốc độ bọn họ nhanh nên bỏ lại lũ tang thi một đoạn kha khá, nhưng mùi thịt tươi ngon thì vẫn bay bay dụ đám thịt thối đó đến. Khi Ma Tu thấy cây cầu kia liền không nhịn được chửi thề, liền nhanh chóng tập hợp mọi người bố trí chuẩn bị tấn công toàn lực.

" Nhờ em rồi ha, Tiểu Thần !" Mặc Ti dựa đầu vào vai Tử Thần, nhếch miệng nói.

Sức hút không thể cưỡng lại của đồ ăn khiến bọn tang thi lao về phía bọn họ ngày một nhanh, đông lúc nhúc như nêm vậy.

" Chết tiệt ! Bọn chúng quá đông !" Lý Ân rùng mình.

Tử Thần ung dung đi lên phía trước đứng, một mình đối diện cơn sóng tang thi. Vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt, ít khi cười lại mang theo vẻ buồn chán, đứng bình tĩnh trước hiểm họa.

" NÀY!! CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY !! MAU TRÁNH RA !!" Lôi Long không tin vào mắt mình, gào đến khản giọng.

Cả đám trợn tròn mắt đổ về phía Mặc Ti, thậm chí cả những người Vân Cao cũng vậy. Mặc Ti thấy bọn họ nhìn mình cũng chỉ cười, sau đó đặt ngón trỏ lên môi ra dấu hiệu im lặng. Tử Gia là gia tộc của sự bảo vệ và thủ hộ, tộc nhân của Tử Gia đều là những vũ khí sống mạnh nhất, những kẻ máu lạnh vô tình, chỉ coi trọng huyết thống và khế ước giả.

Bọn họ trong mỗi chu kỳ cũng không phải chỉ ăn chơi ngủ nghỉ mà còn có rất nhiều việc khác, thế giới này để những người như bọn họ tồn tại thì đổi lại bọn họ phải duy trì căn nguyên của thế giới này. Mặc kệ hành tinh này có bị hủy diệt ra sao chỉ cần căn nguyên vẫn còn thì mọi thứ sẽ lại lần nữa khải hoàn, mà loại bỏ những gì gây hại đến căn nguyên là việc của Tử Gia. Mỗi tộc nhân Tử Gia tỉnh lại mỗi lần chỉ khoảng 5 người, ít nhất trong cả Tam Tộc, nhưng mỗi người lại sở hữu sức mạnh mà cả hai gia tộc còn lại không thể sánh bằng.

Tế Vân Huy gia không thể tham dự vào những công việc này, cho nên qua hàng nghìn năm bọn họ cho rằng mình hiểu rõ sức mạnh của Tam Tộc nhưng lại chưa từng tận mắt chứng thực được điểm cuối của những người mình phục vụ.

Sức mạnh quá lớn chỉ mang lại bất hạnh.

Mà Tử Gia lại bị thứ bất hạnh này trói buộc, không bao giờ thoát được, thậm chí còn không nhận ra thứ xiềng xích chính mình.

Tử Thiên là người mạnh nhất Tử Gia, 100 tộc nhân Tử Gia không người nào mạnh ngang Tử Thiên, người đó là biểu tượng của sự hủy diệt. Tử Thần không phải người mạnh nhất nhưng lại là người nguy hiểm nhất, dị năng bóng tối là dị năng không được phép tồn tại vì nó là một trong những thứ gây hại đến căn nguyên của thế giới này.

Một người không bị trói buộc trong vòng lặp sinh - tử sở hữu thứ này, bóng tối vô cùng đáng sợ nhưng lại vô cùng dịu dàng, bóng tối ăn mòn mọi thứ và cũng ăn mòn cả chính chủ nhân của mình. Tử Thần - đó là người duy nhất mang trọng trách đúng với cái tên của mình, cái chết công bằng với tất cả.

Mặc Ti nhìn những sợi lông vũ trắng xóa rơi đầy trời cùng nhiệt độ không khí đang giảm xuống rõ rệt, Băng Vũ của Tử Thần, đem toàn bộ sự sống trở về với cát bụi.

" Đừng chạm vào những sợi lông vũ đó, tất cả các sinh vật sống đều không nên chạm vào." Mặc Ti nói.

Cô gái bên Ma Tu vừa có ý định tiến lên xem liền nhanh chóng rụt lại, tất cả mọi người chỉ đứng im lặng nhìn người thiếu niên đứng yên tĩnh ở phía trước, những chiếc lông vũ không bay về phía họ. Hàng trăm con tang thi phía trước sau khi bị chiếc lông vũ chạm phải đều hóa thành bột đen theo gió cuốn đi, cảnh tượng không hiểu sao lại thê lương đến vậy.

Tử Thần nắm trong tay một sợi lông vũ tạo nên từ dị năng hệ băng của mình, lại nhìn những đống bột đen trước mặt, miệng thì thầm cổ ngữ từ ngàn xưa.

" Cát bụi trở về với cát bụi. "

...........................................................

P/s: Vote ddeeeeeeeeeeeeeeeeee, bình luận ddeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee !!!!!!!!!!!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...