Mạt Thế Chi Thần

Chương 4: Ngày Đầu Tiên......



Bên trong không gian, cạnh bờ hồ có 2 cỗ quan tài màu đen thoạt nhìn giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kĩ thì hoa văn nạm bạc khắc trên đó thì lại hoàn toàn khác nhau. Không gian yên tĩnh, dù không có mặt trời thì bầu trời nơi đây vẫn trong xanh, phong cảnh hữu tình a.

RẦM !!!!!!!

Tử Thiên bất thình lình một tiếng đá văng nắp quan tài, nắp quan tài tội nghiệp bị chủ nhân một cước đá văng xuống hồ không thương tiếc. Tử Thiên bật dậy khỏi quan tài, cầm ngay điện thoại bên cạnh lên xem ngày, đậu mòe, hôm nay là tận thế !!!! Còn mỗi 2 tiếng nữa, con mẹ nó ngủ quên rồi !!!!

" Tiểu Thần, dậy dậy mau!!!!!!!! Còn 1 tiếng nữa thôi tận thế rồi !!!! " Tử Thiên lại lần nữa không thương tiếc nắp quan tài của Tử Thần, một cái nhấc tay lại đem nó quăng xuống hồ làm bạn với cái nắp kia ( =)))

Tử Thần kiểu dáng nằm tiêu chuẩn trong quan tài, không bị tiếng thét của anh trai mà xê dịch, đây cũng không phải lần đầu mấy chuyện như này xảy ra. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, bộ dáng ' không làm phiền người đã khuất '.

" Dậy, dậy ngay cho anh !! Là ai nói muốn nhìn bầu trời lúc tận thế hả ??? Còn 1 tiếng thôi, mau mau mau !!!!! "

Tử Thần ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc đen hơi dài một chút, lại ngáp nhẹ một cái. Mắt liếc sang Tử Thiên đang lật tung tủ quần áo lên tìm trang phục cho bọn họ, trong lòng thở dài, anh là muốn xem lúc nhân loại biến thành tang thi như nào thì có, vậy mà cứ đổ lí do lên đầu em.

Đến khi hai người họ thay đồ xong đã là chuyện của 20 phút sau. Tử Thiên để kỉ niệm thời kì đen tối của nhân loại liền dứt khoát mặc theo phong cách Gothic đen nguyên cây ! Tử Thiên mặc áo trong có lưới phủ ngoài màu đen, quần bò mềm màu xanh đậm cùng giày quân đội cổ cao thoải mái, nhìn qua là một thanh niên hoạt bát tiêu chuẩn Gothic phong cách. Còn Tử Thần ấy hả? Được anh trai yêu quý hóa trang chẳng khác xã hội đen là mấy, may ra có khuôn mặt vớt lại hình tượng. Áo Hoodie đen có mũ trùm lớn, quần bò mềm đen cùng giày quân đội cao cổ, áo khoác ngoài có dây tua xung quanh, phong cách Mafia rõ mồn một :)))))

Khi ra khỏi không gian, bọn họ chọn đến tòa cao ốc lớn nhất, lại chọn nhà hàng 5 sao trên tầng cao nhất dùng bữa. Nhân viên phục vụ thấy 2 anh chàng đẹp trai vào thì liền niềm nở, ân cần phục vụ. Hai người chọn bàn ngay chỗ ban công, liếc mắt liền có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố bên dưới.

Tử Thiên gọi 2 phần beafstake cùng 2 phần bánh hoa quả tráng miệng, lại thêm 2 cốc cà phê.

" Sao tự nhiên anh muốn ăn ? Em cứ nghĩ anh muốn xuống đường ngắm tang thi chứ ? " Tử Thần nhấp một ngụm cà phê đen, hai mắt thủy chung nhắm lại, giọng nói uể oải. Còn vì sao lại uể oải, bạn cứ thử bị vực dậy lúc đang ngủ rồi bị quay như chong chóng để thay đồ, chưa kịp thở lại bị lôi đi tìm nơi ăn xem, chưa gục là tốt rồi.

" He he, Tiểu Thần à, anh đặc biệt chọn chỗ này đó. Em nhìn xem, vừa ngắm được trời, vừa ngắm được tang thi, thuận cả đôi đường còn gì. " Nói xong còn gật đầu tự tin, bộ dáng ngứa đòn......

Một lát sau, đồ ăn được mang lên, nhìn đồ ăn hấp dẫn trước mặt, Tử Thần không biết có nên hỏi anh mình xem, nhỡ tí có thấy cảnh tang thi gặm thịt người sống, liệu anh còn ăn được không ? Mà thôi, ai bảo ổng vực mình dậy, bỏ qua đi, không cần hỏi !

" Còn 5 phút " Tử Thiên nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt lấp lánh ý cười.

Tử Thiên thoạt nhìn vẫn luôn vô hại, vui vẻ, dương quang ngời ngời nhưng bản chất lại cực kì vô tâm, chỉ cần không đụng tới giới hạn của ổng thì thế nào cũng được. Còn không thì nên cẩn thận một chút, có lẽ lúc nào đó bạn bị tang thi vây ăn thịt lại thấy ổng đứng ở không xa cười híp mắt nhìn bạn. ( Lạnh cả sống lưng ấy ) Còn lí do sao lại thế á ? Chờ sau này rồi biết :)))

Tử Thần thở dài, nhìn bầu trời đang có xu hướng chuyển đen, rõ ràng mới có 8h sáng mà bầu trời như sắp tối vậy. Không có gió, nhưng không khí lại hơi se lạnh.

Khi đồng hồ điểm đúng 8h, một vệt sáng lóe lên trên bầu trời, rơi xuống thành phố. Một viên thiên thạch cỡ bằng xe cần cẩu rơi xuống, kéo theo một làn khói đỏ lan tỏa. Mọi người đều sợ chết khiếp, lập tức lao nhao lên. Không đợi họ kịp phản ứng, hàng loạt thiên thạch khác cũng rơi xuống toàn thành phố, đập vào từng tòa nhà.

" Uầyyyyyyyyyyy, mưa thiên thạch hả? Mặc Hoàng không hổ là tiên đoán sư, kể cả cách nó rơi như nào cũng nhìn ra được. " Tử Thiên ngồi khoanh chân trên ghế, tay cầm đĩa thịt đã được cắt nhỏ, ngồi cầm dĩa ăn, mắt hướng xuống dưới.

Theo dư chấn của thiên thạch rơi xuống, mọi người đều nhanh chóng rời khỏi tòa cao ốc, vội vàng về nhà hoặc tìm nơi trú ẩn. Chỉ duy anh em hai người vẫn ngồi ăn như chả có gì xảy ra, nhân viên phục vụ đã sớm hoảng loạn bỏ chạy, lúc đi còn liếc qua bàn hai người chỉ thấy đôi anh em nọ cứ như đang coi phim liền mắng thầm một câu rồi cũng đi mất.

Chẳng mấy chốc cả tòa cao ốc toàn bộ không bóng người, anh em Tử gia này đâu phải người mà nhỉ :)))

" Xem ra không đến ngày mai liền lây nhiễm xong đi " Tử Thần đã ăn xong thịt, hiện đang ngồi ăn bánh " A Thiên, không phải anh muốn làm cướp một lần sao? Mai chọn mấy siêu thị lớn rồi anh em ta cướp. " Tử Thần mặt không đổi sắc nói ( Hàng free mà, ngại gì không lấy =))))

" Hả ? " Tử Thiên nhất thời ngạc nhiên.

" Anh không muốn ?" Tử Thần hỏi.

" Không, không. Tại bình thường em đâu có như vậy, toàn đóng vai công dân tốt còn gì. "

" Anh nghĩ giờ phút này còn ai quan tâm cái đó sao ?"

" Ách, hình như không. "

Cho đến khi cả hai người ăn xong thì màn sương đỏ mang bệnh độc đã phát tán đi khắp nơi rồi, từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố không khác gì một biển máu. Nhân loại a, chào mừng đến với tận thế !!

Tử Thiên từ không gian lấy ra thanh kiếm ưa thích, chuôi kiếm có một sợi dây màu lam buộc với khối ngọc chạm khắc gia huy Tử Gia màu tím. Dắt kiếm vào bên hông, nhắm mắt lại để tinh thần lực bao trùm toàn bộ tòa cao ốc, sau khi xác định không có ai liền kéo Tử Thần đi.

" Vậy giờ chúng ta làm gì ? " Tử Thiên vừa đi vừa nhìn xung quanh, mở miệng hỏi

" Tìm chỗ nào ở lại đã, nếu chúng ta cứ đi trong màn sương đỏ như vậy, dù không ảnh hưởng gì nhưng nhân loại sẽ nghi ngờ. Anh cũng thấy rồi đấy, có mấy người hít phải sương đỏ liền nằm chết ra đấy rồi, chắc đến mai chắc thành tang thi thôi. May mắn thì ít ra còn thành dị năng giả. " Tử Thần lạnh nhạt nói.

" Cũng đúng, giờ có lẽ nên đi nghe ngóng chút tin tức. " Em trai nói thế nào thì liền thế ấy đi.

Hai người sau khi rời khỏi cao ốc liền tìm một khách sạn khá nhỏ ở gần kề. Lão bản đang ngồi theo dõi tin tức ở quầy tiếp tân bỗng giật mình, lại thấy 2 bóng đen bước tới. Lão bản là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, bụng bia, vừa nhìn là biết là người thuộc dạng hưởng thụ. Coi như khách sạn này làm ăn không tệ, 2 bóng đen thù lù từ trong màn sương đỏ ẩn hiện, xuyên qua lớp kính trong suốt lão bản nhìn có liền sợ suýt mất mật.

Tử Thiên mở cửa bước vào, Tử Thần sau khi vào trong liền đóng cửa, ngăn không cho làn sương đỏ chui vào. Lão bản nhìn thanh niên vào trước bộ dáng đẹp trai tuấn tú, người sau lại đội mũ lên trùm mất nửa khuôn mặt nên nhìn không ra, nhưng nhìn thanh niên đầu thiên hoạt bát thế kia không giống người xấu.

" Hai người muốn đăng kí đặt phòng sao ? " Mễ Khải hỏi bọn họ, hơn nữa bên ngoài lại có sương đỏ như vậy, không lẽ vào trú tạm ?

" À phải ! " Tử Thiên phủi phủi chút bụi bám trên quần áo, mỉm cười thân thiện đáp lại.

" Còn anh bạn kia ? " Mễ Khải nhìn người đội mũ trùm phía sau, dù không nhìn được khuôn mặt nhưng mà người này toàn thân tỏa khí lạnh, làm ông có chút sợ hãi, không phải là xã hội đen chứ??

" Đó là em trai tôi, phiền ông lấy giúp chúng tôi một phòng đôi. " Tử Thần không thích giao tiếp nên vấn đề ngoại giao tất nhiên do Tử Thiên gánh hết.

" Em trai cậu?" Mễ Khải ngạc nhiên.

" Phải, em trai sinh đôi của tôi đó ! " Tử Thiên cười lộ hàm răng trắng bóc, thành công thu mua hảo cảm cùng ánh nhìn của Mễ Khải. Ông già à, Tiểu Thần nhà tôi ghét bị nhìn chằm chằm lắm, ông còn nhìn nữa là đầu rơi xuống đất đấy !!! Ui nha, tôi đây coi như làm việc tốt cứu ông một mạng nè.

" Các cậu từ bên ngoài vào, chẳng lẽ ở ngoài toàn sương đỏ như vậy sao? " Trong lúc chờ Tử Thiên điền thông tin, Mễ Khải không giấu nổi tò mò hỏi.

Tử Thần thì tất nhiên không thèm để ý rồi, ngồi dựa vào ghê bành ở gần đó đợi.

" Phải a, hơn nữa những người hít phải phần lớn đều gục xuống hết rồi, thật giống trong mấy bộ phim zombie mà. " Tử Thiên nhẹ nhàng trả lời.

" Thật vậy sao ?? Anh bạn, mới nãy hàng loạt thiên thạch rơi xuống, lại còn kéo thêm làn sương màu đỏ nữa, làm tôi hết hồn một phen. Cứ tưởng sắp tận thế rồi chứ, mong là cái màn sương này mau chóng lui bớt. " Mễ Khải một hơi nói liên tục.

Trong lòng Tử Thiên cười trừ, ông già a, tận thế đến rồi chứ còn tưởng cái gì.

Điền xong thông tin, lại tiện tay lấy một xấp tiền dày đặt lên bàn, trước ánh mắt trợn to của Mễ Khải, Tử Thiên quay đầu lại.

" Tiểu Thần, đi thôi. "

Tử Thần vẫn luôn ngồi trên ghế bành nhìn chằm chằm vào căn phòng 201 trên tầng 2, vì tầng 1 nối lên tầng 2 có hành lang rộng nên nhìn lên không có gì khó. Ánh mắt khẽ nhíu lại, cậu có cảm giác trong căn phòng kia có người, hơn nữa bất tỉnh luôn rồi, khẳng định mai sẽ biến thành tang thi thôi.

Đứng dậy theo Tử Thiên lên căn phòng trên tầng 3. Nội thất cũng khá tốt, phòng tắm rộng, hai giường lớn, một cái TV cỡ trung, nói chung còn chấp nhận được.

" Trông vậy mà ở đây có đến 20 người, xem ra khách sạn này làm ăn không tệ. " Tử Thiên ngồi trên giường, lăn đi lăn lại xem TV.

" Xem đến mai còn lại bao nhiêu ' người ', hầu hết bọn họ đều ngất rồi, còn chết hay chưa thì xem mai đã. Lão bản này không tệ, cứ ngồi dưới đó vậy mà vẫn chưa bị nhiễm. " Tử Thần ngồi lau kiếm trên ghế, vệt sáng sắc lạnh từ kiếm ánh lên mặt, thật đẹp trai a.

Ngày đầu tiên của tận thế, nhân loại chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại, 2/3 sẽ thành tang thi, còn lại sẽ là người thường hay dị năng giả? Có Chúa mới biết, thật đáng mong chờ.

................................................................
Chương trước Chương tiếp
Loading...