Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 91: Chân thật chi nhãn



Tựa hồ có cảm ứng, đại thụ thu hồi tất cả dây mây, đầu lâu treo trên cây lẳng lặng đứng ở đó, phảng phất như thợ săn đang chờ con mồi phát động.

Đúng vậy, vận sức chờ phát động, Dịch Nhiên nhìn chằm chằm ngọn cây yên tĩnh trong rừng , trong đầu không khỏi toát ra cái thành ngữ này, điều này nói rõ cái cây này có chỉ số thông minh gần giống nhân loại, ít nhất nó sẽ giảo hoạt chờ đợi thời cơ, dây mây là biến dị cấp 2, thân cây là biến dị cấp 4, nhưng trí tuệ của nó so với tang thi cấp năm thì đáng sợ hơn.

Bất quá, vạn hạnh là, lúc Thượng Đế sáng tạo cây quên cho nó một đôi chân, cho nên…

Dịch Nhiên xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, Ngao Mộ Thiên đầu tiên phát ra một cái hỏa cầu, lần này không chờ hỏa cầu tới gần, một dây mây co lại đánh bay hỏa cầu, chỉ để lại trên dây mây vết nhọ bị đốt.

Ngay một khắc này, thừa dịp đại thụ co lại đánh bay hỏa cầu, Dịch Nhiên vọt tới bên cạnh đại thụ, bàn tay dựa trên tàng cây, đóng băng! Nếu không phải khoảng cách sẽ ảnh hưởng xác xuất thành công, Dịch Nhiên càng ưa thích công kích từ xa.

Băng lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ ngưng kết từ gốc cây, rồi nhanh chóng bao trùm lên nhánh cây, băng và đầu lâu, ngược lại có vài phần âm tàn.

Dịch Nhiên nhảy lùi lại một bước, cây vô cùng khổng lồ, cậu không cách nào biết được điểm trí mạng ở đâu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút nan giải.

Bị băng đóng băng, cây càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh như một gốc cây bình thường trong rừng.

Không đúng! Dịch Nhiên ánh mắt ngưng tụ, xoay mặt về phía bên cạnh lăn một vòng, chỗ đứng lúc nãy thoát ra hai cái rễ cây màu nâu, chùm rễ lắc lư, sau một khắc như tìm được mục tiêu, vung về phía Dịch Nhiên, Dịch Nhiên trên tay vung lên, băng nhận chặt đứt hai rễ cây này.

Nhưng, đột nhiên chỗ cậu đứng bắt đầu lay động, vô số rễ cây từ dưới đất chui ra, vốn là vật mềm dẻo giờ phút này sắc như dao, tảng đá cản ở phía trên lập tức vỡ thành hai nửa.

Dịch Nhiên tay động, đất dưới chân bắt đầu kết băng, tầng băng dầy ít nhất là 1m2tạm thời không bị rễ cây đâm thủng.

Trên tay ánh đao chớp động, mỗi đao đi qua đều chặt đứt một rễ cây, nhưng không đủ, Dịch Nhiên nhìn ngọn cây cách đó không xa, vung tay lên, chém đứt ba cái dây mây, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dịch Nhiên một cái lắc mình, từ trong khe hở thoát thân ra, dưới chân lại loạn ầm ầm sáng ngời, Dịch Nhiên tránh trái tránh phải, trên đường đi rễ cây xuất hiện càng nhiều hơn.

Hơn mười đạo băng nhận theo đường thẳng song song bay về phía những rễ cây kia, phàm là chạm đến liền đứt, đột nhiên Dịch Nhiên lần nữa thả ra băng nhận, lần này rễ cây như có trí tuệ, vừa thấy băng nhận xuất hiện lập tức rút về mặt đất.

Chính là hiện tại! Dịch Nhiên một cước đạp về phía trước, một cái lật người, mượn lực cây biến dị trong rừng chạy đến, trên tay biến ra băng kiếm lạnh lẽo, ‘bính’, đâm xuyên qua tầng băng đồng thời để lại một lỗ lớn trên đại thụ.

Đột nhiên, một thứ màu đen rớt xuống, Dịch Nhiên vội vàng tránh ra, thứ màu đen rơi trên mặt đất, sau đó bắn tới, xoay người đá một cước, đen thứ màu đen ‘lộc cộc’ đá qua một bên, tập trung nhìn vào, nguyên lai là một cái đầu lâu có tóc dài, nhưng khi đầu lâu kia rơi xuống đồng thời lộ ra dây mây lục sắc, dây mây nhanh chóng quấn chân Dịch Nhiên, cũng nhanh chóng quấn chặt, khi Dịch Nhiên giơ kiếm muốn chém rơi dây mây, đằng sau hai cái dây mây đột nhiên nhảy lên cuốn lấy tay Dịch Nhiên, cùng nhau tập kích.

‘Rầm’, băng phong bế đại thụ nhanh chóng vỡ ra, đại thụ đắc ý đong đưa đầu lâu, những đầu lâu mang biểu tình dữ tợn sợ hãi phẫn nộ đụng vào cùng một chỗ, đụng ra nước bọt màu vàng cùng óc màu trắng, rơi trên mặt đất.

Dây mây cuốn lấy Dịch Nhiên càng quấn càng chặt, băng kiếm trên tay Dịch Nhiên rơi trên mặt đất vỡ thành khối băng, dây mây loạng choạng, Dịch Nhiên bị treo ngược lên, lắc lư như búp bê rách nát.

Đột nhiên, Dịch Nhiên mở to mắt, dây mây vô lực rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng rơi xuống đất, Dịch Nhiên xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên giơ ngón tay cái lên.

Trước kia đại thụ xanh mơn mởn,giờ phút này ở chính giữa có vết cháy màu đen đem nó chém thành hai nửa, đó là sét đánh thành.

Bị sét đánh, đại thụ nhanh chóng héo rũ, đầu lâu treo trên nhánh cây càng thấy rõ.

Nguyên lai là Dịch Nhiên dẫn chú ý của đại thụ, sau đó Ngao Mộ Thiên nhân cơ hội ra phía sau cây, ở khoảng cách gần phóng ra uy lực sấm sét lớn nhất, tất nhiên cây này không đỡ được, bất quá cũng không thể trách đại thụ cảnh giác không cao, dù sao gặp loại người như Dịch Nhiên, không xuất toàn lực thì chết cũng sẽ là chính mình.

Ngao Mộ Thiên sắc mặt u ám đi tới chỉnh tốt quần áo Dịch Nhiên, thấy trên cổ tay cổ chân bị quấn xuất hiện máu ứ đọng, tức giận xoay mặt về đại thụ héo rũ cho cái hỏa cầu, buồn bực nói, “Lần sau để anh đi làm mồi nhử.” Đều là dị năng giả cấp 4, Tiểu Nhiên làm được hắn cũng vậy.

Dịch Nhiên không nói gì nhìn người nam nhân này, “Em sẽ không có sét và lửa.” Băng của cậu tạo ra thương tổn thấp hơn nhiều.

“Không nghe lời…” Ngao Mộ Thiên nói được một nửa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Dịch Nhiên, ánh mắt giao nhau, hai người nhanh chóng tách ra lăn một vòng.

Vừa nhảy lên, hai cái dây mây phân biệt đánh úp về phía hai người.

Không thể nào?

Cách đó không xa, cây kia còn bảo trì trạng thái chia làm hai nửa, nhưng bị lửa thiêu cháy, đầu lâu treo trên nhánh cây cũng nhanh chóng mất đi hơi nước, hóa khô, giống như loại túi nhựa treo ở trên cây, gió thổi qua, rớt xuống, bay bay, không có trọng lực tập kích Dịch Nhiên, tất nhiên dây mây cũng không thể lợi dụng đầu lâu làm tấm mộc trốn ở phía sau tập kích.

“Nó đang hấp thu năng lượng.” Dịch Nhiên nhíu mày, chẳng lẽ rừng cây này giết không chết sao? Chẳng lẽ cái cây này không có nhược điểm sao? Đột nhiên, Dịch Nhiên linh quang lóe lên, tập trung tinh thần lực ở mắt, mở mắt ra, con ngươi thâm trầm như đêm đen, dị năng tiến hóa cấp 4 —— chân thật chi nhãn, có thể thấy rõ đẳng cấp năng lượng của những sinh vật khác và chỗ hạch tâm, trước kia Dịch Nhiên không rõ dị năng này có gì hữu dụng, cho nên ngoại trừ lúc tiến hóa thành công dùng qua một lần, còn lại về sau căn bản chưa bao giờ dùng qua, nhưng, hiện tại, khi cậu nhìn thực vật chết mà sống lại không hề nhược điểm này, trong nội tâm có ẩn ẩn nghĩ, hiện tại thử một lần, quả thế, vạn vật tồn tại trên thế giới tất nhiên có chỗ dùng.

Một vòng năng lượng lớn màu lục ở giữa ẩn ẩn hiện hiện, là ở đây! Tinh thạch biến dị thực vật!

Không cần Dịch Nhiên nói, Ngao Mộ Thiên từ ánh mắt Dịch Nhiên nhìn sang liền hiểu, là ở đây?

Ừ, Dịch Nhiên gật gật đầu.

Lần này đến lượt anh đi làm mồi? Ngao Mộ Thiên kích động.

Dịch Nhiên giật khóe miệng, không cần, tự nó tới.

Chỉ thấy đại thụ khôi phục 1/2 năng lượng trước kia, tán cây một hồi lắc lư, sau đó nhánh cây nhanh chóng kéo dài, như mũi tên đâm về phía Dịch Nhiên bọn họ.

Dịch Nhiên tay vừa động, vài đạo băng nhận chuẩn xác đánh trúng nhánh cây, cũng nhân cơ hội lách mình về phía trước, cùng lúc đó, liên tiếp lửa theo nhánh cây đốt qua, nhánh cây giúp nhau dập lửa, lửa tắt.

Ngao Mộ Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, sét cùng lửa luân phiên sử dụng, chỉ đốt nhánh cây tiếp cận mình và dây mây có ý đồ quấn Dịch Nhiên.

Có Ngao Mộ Thiên trợ giúp, Dịch Nhiên dễ dàng không ít, một cước giẫm lên cây bên cạnh, lại nghiêng người, tránh thoát hai nhánh cây tập kích, thân hình thành chữ S nhanh chóng dựa vào thân cây.

Tới gần!

Lúc này sau lưng truyền đến tiếng gió bất thường, Dịch Nhiên ở phía sau vẽ một vòng, tường băng ngăn lại nhánh cây tập kích, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nghiêng người trốn, lại lóe lên, tay nâng băng kiếm, nhảy lên hung hăng đâm chỗ tinh thạch có màu lục.

Đại thụ vội vàng dùng nhánh cây ngăn cản, nhưng đã chậm, trận chiến lúc trước đã làm cho nó mất hơn phân nửa năng lượng, hơn nữa không có năng lượng đầu lâu dự bị, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch Nhiên dùng sức, băng kiếm chém qua, vạch phá thân cây, một viên lục sắc rơi ra, rơi trên mặt đất.

Dây mây quấn Ngao Mộ Thiên nhanh chóng rơi trên mặt đất, trên cành cây còn treo mấy tầng đầu lâu đột nhiên trở nên im lặng.

Dịch Nhiên nhặt viên màu lục trên mặt đất lên, “Cái này xem như tinh thạch thực vật sao?” Vật thể lục sắc ở dưới ánh nắng chiếu rọi một mảnh sáng loáng.

Ngao Mộ Thiên vung tay lên, lửa lập tức đem cây thiêu thành tro, “Chắc vậy, bất quá thực vật hệ so với tang thi và động vật khó tìm hơn nhiều.”

Nếu không có chân thật chi nhãn, ai sẽ nghĩ tới tinh thạch ở chỗ rễ cây?

“Đi trở về.” Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên.

“A… Ừ.” Ngao Mộ Thiên giống như vô ý, tiện tay nâng một ngón tay, đem đống đầu lâu thiêu đốt.

Trong đống kia, có hai người hắn biết, là thành viên Hỏa Diễm đoàn…

“Dịch ca!” Vu Đồng thấy Dịch Nhiên trước nhất, tiểu tử Vu Đồng này không biết có phải do đốt nhang nhiều, một đường thăng cấp dị năng đến nay không có một chút khó khăn, xem bộ dáng kia của hắn, phỏng chừng đã giữa cấp 3, tìm bốn khối tinh thạch thì có thể đột phá cấp 3.

“Đội trưởng, các người đã trở lại.” Liễu Hy thở phào, từ khi Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên lên núi, hắn không ngừng lo lắng.

“Đã làm phiền cậu.” Ngao Mộ Thiên không dấu vết nhéo tay Dịch Nhiên, tuy bọn họ không cần làm vậy, nhưng phải có lễ a.

Bị nhéo, Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên, mới ngược lại đối với Liễu Hy nói, “Đã làm phiền anh.”

Mắt Liễu Hy chớp chớp, hắn không nghe lầm chứ, tiểu tử Dịch Nhiên kia cư nhiên có thể nói ra lời nhân tình như thế? Hồi phục lại tinh thần thì thấy bên cạnh là Ngao Mộ Thiên, lập tức trong nội tâm một mảnh hiểu rõ, có Ngao đoàn trưởng trông chừng, hắn cũng yên tâm.

Đột nhiên Dịch Nhiên khẽ nhíu mày, đáng chết, sao cậu lại quên mấy người kia, lúc trước đánh quá chuyên chú ngược lại đã quên dẫn dây mây đến mượn đao giết người, thuận tiện trừng Ngao Mộ Thiên, cậu mới không tin Mộ Thiên cũng quên.

Ngao Mộ Thiên thật đúng là không quên, nhưng hắn sợ Dịch Nhiên sẽ cố dẫn quái mà lúng túng chân tay, ngược lại bởi vì nhỏ mà mất lớn, cho nên hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn không đề cập tới làm cho Tiểu Nhiên chuyên chú giết chết đại thụ biến dị trong rừng cây.

Nhìn tường đất đã xây xong, Dịch Nhiên ý bảo những người khác thu dọn trở lại B thị, kế tiếp sẽ có đội kiến trúc chuyên môn lại đây, sau đó có thể chia cho dân chúng bình thường.

“Mộ Thiên muốn đất sao?” Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên.

“Muốn.” Ngao Mộ Thiên cũng không khách sáo, đây là vợ hắn vất vả thanh lý, vì sao không cần? Dù sao trong đoàn bọn họ cũng có người biết trồng trọt.

“Em đây trở về tìm Thẩm cáo già cho chúng ta một chút.” Dịch Nhiên tất nhiên biết Ngao Mộ Thiên muốn đất làm gì, tuy bọn họ không cần, nhưng lại có thể lấy ra thu mua nhân tâm.

Trở lại B thị, nghênh đón bọn họ là một cái tin tức trong dự liệu và một cái tin tức ngoài dự liệu.

Tin tức trong dự liệu là Cát gia bị diệt, toàn bộ tài sản sung công, bất quá bởi vì Cát nhị tiểu thư gả cho Tề Diễm, cho nên có thể ở tại nội thành.

Tin tức ngoài dự kiến là Đội 2 trở về chỉ có hai người, những người còn lại toàn bộ bị giết.

“Đội 2 vượt biển tới R quốc, bị người trong nước giết, trước mắt vùng duyên hải T thị bị bọn họ chiếm lĩnh, chỗ đó tình huống không rõ, ta hy vọng cậu có thể đi tìm hiểu.” Thẩm thượng tướng nhìn Dịch Nhiên.

Hết chương 91.
Chương trước Chương tiếp
Loading...