Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 27: Tập kích? Tới lặng yên như thế!



Sở Chích Thiên thập phần cẩn thận, nhưng tốc độ đi tới tuyệt không chậm, chưa đến nửa giờ đã đi qua lộ trình gần nửa bến tàu, dọc đường lại đây tuyệt không đụng phải một con tang thi.

Tiêu Tử Lăng theo ở phía sau không biết vì sao, tại bến tàu vắng vẻ gần như nghe không thấy thanh âm khác này, vậy mà rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim của bản thân đang thình thịch thình thịch nhảy lên kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Linh Nhãn mở ra vậy mà cảm thấy chậm rãi trở nên mơ hồ, thế giới đường cong vốn màu đỏ bắt đầu nhòe đi, cuối cùng như vô số vết thương, chậm rãi chảy ra máu tươi. . .

Tiêu Tử Lăng vậy mà thấy được chính cậu, ở ngay phía trước, đứng ở địa phương tràn đầy máu tươi, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Vì sao ta ở nơi đó? Vậy ta là ai? Tiêu Tử Lăng mê mang. Cậu dường như lại về tới kiếp trước, trong trận chiến đấu tang thi công thành kia, cậu như một người xem phim, trừng mắt nhìn chính bản thân bị đẩy vào trong đống tang thi, nhìn chính bản thân không hề chống lại bị một con tang thi cấp ba xuyên thủng trái tim, sau đó bị vô số tang thi xé rách cắn nuốt, sau cùng hóa thành máu tươi trước mắt vẩy trên khối thổ địa kia, thi cốt vô tồn.

Ta chết rồi? Hóa ra ta chết rồi! Vậy ta là ai? Là linh hồn sao? Tinh thần Tiêu Tử Lăng xuất hiện thác loạn, thoáng cái phân không rõ hư thực.

Một bàn tay to ấm áp ấn lên đầu cậu, thanh âm trong trầm thấp mang chút thanh lãnh lại khiến cho người ta an ổn vang lên bên tai Tiêu Tử Lăng: “Không nên khẩn trương, không có việc gì!” Hóa ra Sở Chích Thiên đi ở phía trước phát hiện sự dị thường của Tiêu Tử Lăng.

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, Tiêu Tử Lăng như đã tránh ra được ác mộng quấn quanh hồi lâu, thoáng cái tỉnh táo lại, thế giới trước mắt vẫn là đường cong màu đỏ, không có máu tươi không có tử vong.

“Em thế nào rồi?” Tiêu Tử Lăng có chút mê mang, là bản thân vô ý thức nhớ lại kiếp trước? Bị một màn cuối cùng của kiếp trước ảnh hưởng?

Sở Chích Thiên chau mày, thấp giọng nói: “Ban nãy cậu bị tang thi hệ tinh thần công kích, thiếu chút nữa rơi vào hỗn loạn.”

Nghe vậy lưng Tiêu Tử Lăng thoáng cái phát lạnh, hóa ra bản thân ban nãy nguy hiểm như vậy, may mắn được Sở Chích Thiên đánh thức. Cảm kích cười, Tiêu Tử Lăng thành khẩn nói: “Cảm tạ Sở ca, may mắn Sở ca đúng lúc phát hiện cứu em.”

Sở Chích Thiên lắc lắc đầu, bàn tay to vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, lời mang tán thưởng nói: “Là sức chống cự tinh thần của cậu không tồi, bằng không tôi cũng không thể nào cứu được cậu, ráng nỗ lực!”

Đây là được biểu dương đó hử? Tiêu Tử Lăng không thể tin được chớp chớp mắt to, kinh dị đầy mặt, biểu dương mà mình vẫn luôn chờ mong cứ đơn giản đã có được như vậy? Nhưng mình cái gì cũng chưa từng làm a!

Biểu tình khoa trương khiến cho Sở Chích Thiên nhịn không được cười, nụ cười này khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên ấm áp hơn, bầu không khí vốn băng lãnh thoáng cái trở nên dương quang rực rỡ. Trái tim nhỏ của Tiêu Tử Lăng không không chịu thua kém cũng nhịn không được nhảy lên vài cái kịch liệt, vậy mà cảm thấy có chút nước bọt liên tục, dung nhan mê chết người này a! Sao mà mình hổng có chứ? Khó trách sẽ có nhiều nữ nhân như tre già măng mọc bò lên giường của Sở Chích Thiên như vậy, một khi thành công, vậy sẽ có ‘ba được’ - người, tài, quyền a!

Thấy Tiêu Tử Lăng ngây người lại châm điểm cười của Sở Chích Thiên, trong tiếng cười trầm lần nữa cốc lên đầu Tiêu Tử Lăng: “Cảnh tỉnh một chút cho tôi, tang thi hệ tinh thần ngay bên cạnh, đừng lại bị mê hoặc.”

Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng thoáng cái đoan chính lên, liên tục gật đầu biểu thị hiểu rõ. Trong lòng lại phải nói là phiền muộn a, vốn muốn biểu hiện bản thân, thế nhưng hiện tại xem ra hình như lại chứng minh sự không đáng tin của bản thân, đồng dạng là công kích tinh thần, Sở Chích Thiên hổng có việc gì, mình thì lại có chuyện, hơn nữa còn phải dựa vào Sở Chích Thiên tới cứu. Nghĩ tới đây Tiêu Tử Lăng ‘rơi nệ’ đầy mặt, hiện thực này cách kỳ vọng cũng quá xa đi.

Chuẩn bị biểu hiện một chút để vùi lấp sai lầm ban nãy, Tiêu Tử Lăng dùng Linh Nhãn càng thêm cảnh giác thận trọng kiểm tra xung quanh, tinh thần lực không được thuần thục lắm cũng được cậu thiết lập thành một lá chắn, vây quanh toàn thân, làm đến mức hạng nặng vũ trang, tuyệt đối không cho tang thi hệ tinh thần đó tìm được khe hở đến công kích cậu nữa.

Vừa mới đi mấy chục mét, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy lá chắn ở phương hướng tay phải mình xuất hiện từng vòng sóng gợn, hiển nhiên có tinh thần lực khác nỗ lực công kích cậu. Mạnh quay đầu nhìn về phía phương hướng đó, chỗ trăm mét có một con tang thi đang trốn ở phía sau container, lặng yên không tiếng động phóng thích tinh thần lực nỗ lực mê hoặc Tiêu Tử Lăng, lại không biết lúc này nó đã hiện ra rõ ràng trong Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng.

“Sở ca, ở nơi đó!” Tiêu Tử Lăng thấp giọng nhắc nhở Sở Chích Thiên bên người, bản thân thì không chút do dự trực tiếp đánh về phía nơi đó.

Chỉ thấy một bóng người xẹt qua, cự ly trăm mét chưa đến thời gian 3 giây, Tiêu Tử Lăng đã chạy tới.

Một cước mạnh mẽ đạp tường sườn container, mượn luồng lực lượng đó, Tiêu Tử Lăng bay lên trời, liên tục mấy cái đạp bước ở không trung, liền phi thân lên đỉnh container. Tiêu Tử Lăng trên cao nhìn xuống, thấy rõ phương vị tang thi trốn. Không hề chần chừ, liên tục hai bước bay vọt lớn thì đã tới sát biên, Tiêu Tử Lăng lần nữa tung người nhảy xuống, giữa không trung, tay phải cậu nhanh chóng rút ra đường đao buộc ở sau thắt lưng, mượn dùng lực lượng nhảy xuống dùng sức bổ ra một đao -- lực chém Hoa Sơn.

Tang thi hệ tinh thần không ngờ đến Tiêu Tử Lăng tới nhanh như vậy, thấy Tiêu Tử Lăng bổ ra một đao ngoan độc như thế, tru lên một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Một đao cứ như thế tiếc nuối lướt qua người con tang thi đó, Tiêu Tử Lăng không có biện pháp biến hóa tư thế ở không trung, chỉ có thể trừng mắt nhìn con tang thi đó đào thoát từ dưới đao.

Đáp xuống đất nửa ngồi xổm, Tiêu Tử Lăng cảnh giác nhìn xung quanh, con tang thi hệ tinh thần đáng hận đó lại biến mất, xem ra năng lực ẩn tàng của con tang thi này rất cao cấp, Linh Nhãn của cậu trong lúc nhất thời cũng tìm không ra.

Lúc này, Sở Chích Thiên đã chạy tới, vừa thấy chỉ có một mình Tiêu Tử Lăng, đã biết lần công kích này không thành công.

“Đào tẩu rồi?” Sở Chích Thiên hỏi.

“Ừm, con tang thi đó thấy em thì bỏ chạy, em vừa đáp xuống đất đã biến mất, nhìn không thấy bóng dáng.” Tiêu Tử Lăng tiếc nuối trả lời.

“Năng lực ẩn tàng rất mạnh a, ngay cả đôi mắt của cậu cũng nhìn không thấu.” Sở Chích Thiên vuốt cằm suy nghĩ, một con tang thi biết ẩn tàng quá nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ đi ra ám toán bọn họ, nhất định phải nhanh chóng tìm ra rồi tiêu diệt đi, huống hồ thời gian của bọn họ cũng không nhiều, không có công phu dây dưa với con tang thi đó.

Sở Chích Thiên suy nghĩ một chút liền ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Lăng, ban nãy cậu thế nào phát hiện được?”

“Nó nỗ lực công kích em, em dùng tinh thần lực làm lá chắn, cảm thụ được sóng gợn, liền dùng Linh Nhãn kiểm tra phương hướng công kích, thấy được con tang thi đó ở ngay chỗ này.” Tiêu Tử Lăng thận trọng trình bày tình hình ngay lúc đó.

“Xem ra, năng lực công kích với năng lực ẩn nấp của con tang thi đó không thể đồng thời thi triển, vì vậy Tiểu Lăng ban nãy mới phát hiện nó, mà hiện tại lại không thấy được.” Sở Chích Thiên thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ năng lực với phương thức thi triển của con tang thi đó, “Như thế xem ra, nhất định phải cho nó tiếp tục công kích thêm một lần, mà chúng ta nhất định phải nắm chắc lần cơ hội này. . .”

Tỏ ý Tiêu Tử Lăng tới gần mình, sau khi Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng lặng lẽ mật đàm vài câu, vậy mà tách xa hành động.

Tang thi hệ tinh thần trốn từ một nơi bí mật gần đó nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, không rõ vì sao hai người sẽ tách xa hành động, bất quá nó tuyệt không phải quá coi trọng vấn đề này, đối với nó mà nói hai người tách xa vậy là tốt nhất, nếu đối phó một người nó không cần nhất định phải ẩn tàng, có thể chuyên chú tiến công, như vậy càng dễ thành công. Nghĩ tới đây, nó cảm thấy nước bọt sắp rơi ra, rốt cục lại có thể ăn được mỹ thực tươi mới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...