Mặt Trăng Đỏ

Chương 32: Người Báo Thù



Lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng người nói lại là Lục Tân khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ.

“Ta đồng ý với quan điểm của Lục Tân!”

Một lát sau, trong kênh liên lạc vang lên giọng của Trần Tinh: “Không phải vì cứu người hay không. Công việc mà chúng ta làm vẫn luôn là cứu người, chỉ cần có thể loại bỏ hết nguồn ô nhiễm, vô hình trung sẽ cứu được rất nhiều người. Đây không thể trở thành trọng tâm công việc của chúng ta được!”

“Trọng tâm công việc và mục tiêu ưu tiên cấp cao nhất của chúng ta chính là loại bỏ nguồn ô nhiễm, mãi mãi là như vậy!”

“Ta đồng ý với ý kiến của hắn, bởi vì trong việc xử lý nguồn ô nhiễm tinh thần, hiệu suất là rất quan trọng!”

“Nếu muốn điều tra cho rõ ràng tuyến đường mà những người bị lây nhiễm đã đi qua khi còn sống, rồi tiến hành so sánh thì cần rất nhiều thời gian.”

“Trong khoảng thời gian đó, nguồn ô nhiễm rất có thể sẽ xuất hiện biến dị mà chúng ta không thể tưởng tượng được...”

“...”

Hơi ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “Dựa trên tài liệu hiện nay, “người báo thù” bị lây nhiễm đều tuyên bố muốn báo thù Tần Nhiên, Thôi Vượng lại là “người báo thù” thứ nhất, điều này nêu rõ rằng Thôi Vượng nhất định có liên quan tới nguồn ô nhiễm. Dù địa điểm bị giết và nơi vứt xác không có điểm đáng ngờ, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng nguồn ô nhiễm thật sự đang ở gần đó, thậm chí khả năng đó còn rất lớn!”

“Trước tiên, chúng ta giả định nguồn ô nhiệm ở trong khu vực đó, sau đó tiến hành phân tích!”

“Khu vực khu công nghiệp bị bỏ hoang kia không có dân cư, người qua lại cũng rất ít, cho nên điểm mấu chốt không nhất thiết phải là địa điểm giao nhau ở đâu...”

“Mà trọng điểm chính là nơi nào trong khu vực lân cận có khả năng trở thành điểm giao nhau nhất!”

“...”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Lục Tân sáng ngời.

Phân tích của Trần Tinh làm hắn khá bất ngờ, hắn rất thích sự quyết đoán của cô.

“Đúng!”

Giọng nói của Hàn Băng trong kênh biến mất trong giây lát, có tiếng lật giấy, dường như cô đang quan sát bản đồ và tài liệu. Lát sau, giọng cô vang lên:

“Xung quanh khu công nghiệp bỏ hoang phía Nam thành phố có bốn địa điểm có khả năng hình thành dòng người giao nhau!”

“Một là hướng Tây Nam của nhà máy phân bón hoá học, nơi đó có khoảng chừng hai trăm công nhân làm việc. Thường ngày, công nhân đi làm đều có xe buýt đưa đón, nhưng không thể loại bỏ khả năng có người đi bộ về nhà, đi qua khu vực khu công nghiệp bỏ hoang. Mặt khác, cách khu công nghiệp đó ba nghìn mét về phía Tây có một trạm xử lý phế thải cỡ lớn, trẻ con lang thang hoặc ăn xin thường tới đó lục tìm rác rưởi...”

“Ngoài ra, theo như tài liệu cho thấy, cũng có vài phần tử phạm pháp, lựa chọn địa điểm giao dịch ở khu vực đó!”

“...”

Lục Tân nhìn lướt qua Tần Nhiên theo bản năng.

Tần Nhiên không được nghe tiếng trong kênh liên lạc, đang ngồi xổm một bên hút thuốc, cảm thấy kỳ lạ trước cái nhìn này của Lục Tân.

“Tít tít...”

Ngay sau đó, màn hình đen trên tay ba thành viên nhóm điều tra đã sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Lục Tân tới gần để xem, trên đó hiển thị một số bản đồ với đường nét và ký hiệu phức tạp.

Hắn chăm chú phân biệt mới có thể nhìn ra đây là bản đồ phía Nam thành phố Vệ Tinh số hai, trên đó còn đánh dấu mấy điểm đỏ.

“Cái này vừa gửi qua đây sao? Quả thật là công nghệ cao mà...”

Hắn âm thầm tặc lưỡi trong lòng: “Nhưng nghe viện trưởng nói, trước khi xảy ra sự kiện mặt trăng đỏ, khoa học kỹ thuật như vậy đã vô cùng phổ biến rồi à?”

“Bây giờ các ngươi có thể lần lượt kiểm soát rồi!”

Trong kênh liên lạc vang lên giọng nói của Trần Tinh, dường như là giải thích cho Lục Tân nghe:

“Ô nhiễm tinh thần thoạt nhìn thì vô cùng hỗn loạn, không có thứ tự, nhưng một khi đã tồn tại thì chắc chắn sẽ có quy luật nhất định và tính chất đặc thù. Chỉ cần chúng ta có thể rút ra được những quy luật và tính chất ấy là có thể xử lý theo phương pháp ít tổn thất nhất. Có vị giáo sư đã từng nói, đối mặt với những chuyện điên cuồng như thế này, lý trí là ưu thế duy nhất của con người!”

Lục Tân nghe xong, vô cùng bội phục: “Vị giáo sư kia là ai vậy?”

Trần Tinh thoáng im lặng, sau đó nói: “Ngươi quan tâm nhầm trọng điểm rồi!”

Lục Tân đỏ mặt, “à” một tiếng.

...

“Đi thẳng, rẽ trái!”

Xe jeep chậm rãi chạy trong khu xưởng hoang vắng ở phía Nam thành phố. Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, đêm tối bao phủ xung quanh, chỉ có vầng trăng đỏ treo trên không trung, rải từng tia sáng màu đỏ thắm xuống thành phố hỗn loạn lặng im như tờ này.

Đèn xe jeep xé rách màn đêm đỏ sậm, rọi sáng cỏ dại hai bên và cả những con đường gập ghềnh, đám người Lục Tân đã tới gần biên giới phía Nam thành phố, chuẩn bị tiếp cận địa phận Cao Tường. Mà mỗi thành phố Cao Tường đều giống nhau, càng tiến gần tới địa phận Cao Tường thì càng hoang vắng, dân cư thưa thớt. Ngoại trừ cứ cách ba nghìn mét về mỗi hướng lại có một tháp canh có quân tuần tra phòng bị thì không thấy bất cứ bóng người nào khác.

Đây cũng là địa điểm điều tra cuối cùng trong lần này của đám người Lục Tân.

Khác với tưởng tượng của Lục Tân, điều tra nguồn ô nhiễm không kích thích như hắn nghĩ, mà trái lại có hơi khô khan. Tới một điểm thì dừng lại, dùng dụng cụ đo đạc, kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận không có vấn đề gì rồi lại đi tới điểm tiếp theo.

Mà khi đang làm công tác kiểm tra, thần kinh ai ai cũng căng thẳng, chỉ có khi lên xe mới thả lỏng ra.

Xe nhanh chóng lái về phía địa điểm nghi ngờ thứ tư được đánh dấu trên bản đồ, nơi này là một công trình xây dựng được một nửa, thậm chí còn có một số nơi đã xây dựng xong, nhưng bây giờ cỏ dại mọc đầy.

Lời giải thích của Hàn Băng vang lên trong kênh: “Trước kia, sau khi tình hình trong thành phố Cao Tường ổn định lại, đã từng có khoảng thời gian dân số tăng vọt. Khi đó, Phòng Hành chính từng có ý định tu sửa lại nơi này, tạo thành một khu công nghiệp - dân cư hỗn hợp. Chỉ tiếc rằng sau khi bị Giáo hội Khoa học Kỹ thuật ghé đến, nhân lực ở thành phố Vệ Tinh số bốn bị suy yếu nghiêm trọng, người còn sót lại cũng chuyển đi, nơi đây dần trở nên hoang vắng.”

Trên thực tế, cả khu vực phía Nam thành phố Vệ Tinh số 2 đều thuộc loại đất dự trữ để khai thác.

Có người nói, khát khao lớn nhất của Phòng Hành chính là có thêm thật nhiều dân cư, để bổ sung vào những chỗ như thế.

Đèn xe jeep phá vỡ màn đêm phía trước, nhanh chóng chiếu vào một nơi sóng gợn lăn tăn.

Mấy người Lục Tân xuống xe, phát hiện ra đây là một đầm nước.

Đây vốn là một cái hố to, nhưng thế đất lại quá thấp, nước mưa tích tụ lại từng chút một, trở thành một hồ nước tự nhiên có diện tích không nhỏ. Bên hồ, cỏ dại mọc cao ngang đầu gối, phải nhìn kĩ mới thấy một con đường trải dọc từ hồ về phía nội thành.

Khi vừa xuống xe, Lục Tân đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Vừa rồi, khi hắn ở trên xe, em gái không biết đã chạy đi đâu, bây giờ lại xuất hiện bên hồ.

Cô bé đang đứng trong bụi cỏ dại ven hồ, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào trong hồ.

Nghe thấy tiếng Lục Tân xuống xe, cô bé quay đầu lại, nói với vẻ hưng phấn: “Anh trai, ở đây có đồ chơi thú vị lắm...”

“Đồ chơi thú vị sao?”

Trong lòng Lục Tân thoáng căng thẳng, hắn vội vàng đi tới.

Hắn biết quan niệm thẩm mỹ của em gái mình không giống như những người khác, nên đồ chơi thú vị mà cô bé nói là...
Chương trước Chương tiếp
Loading...