Mặt Trăng Đỏ

Chương 45: Cô Không Nhìn Thấy Con Bé Đâu



Trần Tinh dứt khoát giải thích rõ ràng từ đầu đến đuôi, sau đó lại dùng ánh mắt ta biết ngươi không nghiên cứu kỹ văn kiện để nhìn Lục Tân.

Cô nói tiếp: "Dù ở bất kỳ trường hợp nào, tìm kiếm quy luật khách quan và yếu tố trung tâm của nguồn ô nhiễm mới là phương pháp tối ưu để dọn dẹp nguồn ô nhiễm. Nhưng ngươi thì khác, ngươi không tìm kiếm hai thứ này, mà lại chọn cách giải quyết trực tiếp nguồn ô nhiễm. Vụ nguồn ô nhiễm số 036 trước kia cũng thế, mà vụ 041 lần này cũng vậy.....không thể phủ nhận sự nhanh gọn của phương pháp xử lý, nhưng nó cũng khá là.....bạo lực! Với lại cách thức này không hề bình thường!”

Sau khi nói một hơi dài, Trần Tinh ngừng lại vài giây, châm một điếu thuốc, cười nói:

"Cho nên, theo lệ thường, chúng ta phải hỏi thăm về chuyện này một chút. Ngươi không cần khẩn trương, đây chỉ là công tác báo cáo theo thông lệ thôi. Ta lo rằng phía trên sẽ có vài người cảm thấy hứng thú, muốn hỏi vài điều về chuyện này, ta muốn viết một phần báo cáo nhìn ổn ổn, có câu trả lời thỏa đáng cho cấp trên…”

"Ồ, ta hiểu…”

Vừa nghe thấy phải viết báo cáo, Lục Tân lập tức nâng cao tinh thần, về phương diện này phải nói là hắn có kinh nghiệm đầy mình.

"Quả thật đúng là có gì đó không bình thường…”

Nhớ lại những lời Trần Tinh mới vừa nói, Lục Tân suy nghĩ thật cẩn thật, rồi trả lời: “Điểm mấu chốt là, sự việc lần này không phải do ta giải quyết…”

Trần Tinh nhíu mày.

Lục Tân thành thật đáp:

"Là em gái ta!"

Trần Tinh suy tư, dường như đang nghĩ nên mở miệng hỏi tiếp thế nào. Còn Lục Tân thì như sợ cô không tin, bèn chỉ tay về phía giỏ rác để ngoài cửa:

"Đống giấy gói kẹo mà ngươi vừa vứt là do em gái ta ăn!"

Trần Tinh vô thức nhíu mày, thuận miệng hỏi:

"Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

Lục Tân nhìn lên trên đầu Trần Tinh, trả lời:

"Con bé đang ở ngay phía trên đỉnh đầu của ngươi, hơn nữa còn đang cười với ngươi nữa…”

"Ngươi…”

Tuy đây không phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Trần Tinh vẫn không nhịn được mà ớn lạnh cả người. Cô căng chặt cổ mình, cố kiềm nén xúc động muốn ngẩng đầu nhìn. Nhưng nhịn một hồi cuối cùng vẫn không kiềm được, bèn hơi hơi ngước đầu lên liếc một cái, nhưng phía trên lại trống rỗng, chẳng có gì. Điều này khiến cô có cảm giác như muốn bùng nổ.

Lục Tân nhỏ giọng bổ sung một câu:

"Ngươi không nhìn thấy con bé đâu…”

Trần Tinh trừng mắt nhìn Lục Tân đầy dữ tợn. Qua một hồi lâu cô mới khẽ thở phào một hơi. Cô hơi ngả lưng về sau, tiện cho bản thân có thể ngước đầu nhìn bất cứ lúc nào:

"Bỏ đi, gác vấn đề này qua một bên đã. Bây giờ điều làm ta thấy tò mò hơn là trước đó ta đã ra lệnh cho ngươi lui lại, nhưng tại sao ngươi cứ nhất quyết xông tới nguồn ô nhiễm kia?"

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Tân nghiêm túc hơn một chút, hắn trả lời:

"Vì khi ấy ba thành viên kia còn chưa bị ô nhiễm!"

Tất nhiên Trần Tinh biết ba thành viên của đội điều tra kia không bị ô nhiễm. Chuyên gia tâm lý của tổng bộ đã tiến hành đánh giá tâm thần cho bọn họ, phát hiện ra ngoại trừ có hơi khủng hoảng thì không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ đã bị ô nhiễm. Thế nhưng khi đó, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến ba người họ bị tinh thần lực biến dạng của nguồn ô nhiễm khống chế, thậm chí họ còn bay giữa không trung chỉa súng về phía Lục Tân.

Theo lẽ thường mà nói, tình huống này nhìn kiểu gì cũng không thể coi là bình thường được.

Nói cách khác, trong tình cảnh ấy, nếu Lục Tân không có mặt ở đó, ba thành viên thuộc tổ điều tra kia trăm phần trăm sẽ không thể tránh khỏi vận mệnh bị tiêu diệt.

Mà đó cũng là điểm khiến cô cảm thấy khó hiểu. Cô chậm rãi mở miệng:

“Sao người có thể xác định chắc chắn họ không có bị ô nhiễm?"

"Xác định thế hảư?"

Đối với câu hỏi này, Lục Tân có hơi kinh ngạc. Sau một hồi lâu hắn mới trả lời:

"Ta tận mắt nhìn thấy…”

"Tận mắt nhìn thấy?"

Trần Tinh nghe Lục Tân nói xong thì hơi ngẩn ra một chút, mở miệng hỏi lại theo bản năng, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhìn thấy”.

"Đúng thế!"

Nói đến đây, Lục Tân còn nghiêm túc xác nhận lại một lần rồi giải thích:

"Ta có thể trông thấy bộ dạng của quái vật, do vậy lúc đó ta mới nhìn ra được ba người họ chỉ bị khống chế chứ không phải biến thành một phần trong đám quái vật. Hơn nữa, dù có em gái trợ giúp ta đối phó với con quái vật, nhưng nhờ vào khả năng nhìn thấy nó…nên tuy quái vật rất đáng sợ nhưng muốn tránh né sự tấn công của nó thì vẫn dư dả, không phải chuyện gì khó!"

"Cho nên nói đúng hơn là…”

Trần Tinh trầm ngâm suy nghĩ, mặt mũi cùng dần nghiêm lại:

"Ngươi có thể nhìn thấy trường của tinh thần lực?"

"Đúng là vào một số thời điểm ta có thể nhìn thấy. Ví dụ như lần trong quán cà phê, ta có thể nhìn thấy cái thứ mà quái vật bỏ vào trong ly của ta. Còn nữa, vừa nãy khi quái vật đó bộc phát sức mạnh, ta cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức. Chỉ là sau khi quái vật trốn xuống vũng nước thì không thấy nữa…”

Lục Tân chậm rãi nói xong, hai hàng lông mày cũng cau lại:

"Các ngươi không thấy ư?"

"Hầu hết thì không!"

Trần Tinh nhíu mày, im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Hay nói đúng hơn là, không phải chúng ta thấy mà là chúng ta cảm ứng được! Quái vật tinh thần không có cơ thể hữu hình, chỉ trong vài trường hợp nào đó chúng ta mới có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng!"

Lục Tân cố gắng suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai bên một hồi rồi mới nói:

"Nếu vậy có lẽ vấn đề nằm ở phía các ngươi?"

“Việc này…”

Lời nói của Lục Tân khiến trong lòng Trần Tinh thoáng bối rối. Cảm giác khi cùng người trẻ tuối đối diện nói chuyện trên trời dưới đất rất quái lạ, nhưng chuyện này không bao gồm việc cô em gái vô hình của người ta đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình.

Nhưng tố chất nghề nghiệp khiến cô nhanh chóng điểu chỉnh lại cảm xúc. Khóe miệng cô hơi hơi thả lỏng, tiếp tục cười cười nói nói với Lục Tân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...