Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Chương 2



Tôi tới nơi thì còn tầm năm phút nữa là 8h. Thôi thì đứng đợi chút cũng được. Đứng từ ngoài cổng nhìn vào. Nhà có phong cách Tây phương, ba tầng. Bên ngoài có một chiếc xích đu đặt dưới dàn nho kiểng, xung quanh cây cối hoa lá um tùm. Tường từ tầng một đến tầng ba đều có thường xuân bám cho đến tận cửa sổ. Nói chung nhìn có vẻ rất cổ kính. Đang mãi nghía căn nhà của em thì tiếng nhạc quen thuộc vang lên

- Anh tới chưa vậy – Là em

- Rồi, đang đứng trước nhà nè.

- Oke. Anh chờ chút em ra liền – Em nói xong thì tắt máy.

Tuy miệng nói ra liền nhưng phải gần nửa tiếng sau mới thấy em xuất hiện.

- Hi. Chờ lâu không?

- Cũng không lâu gì mấy. Nãy giờ chắc cũng chỉ đủ thời gian chạy về nhà uống nước rồi chạy qua lại thôi chứ cũng chẳng lâu gì. – Tôi nói mà mặt méo xệch

- Hì. Gớm, dỗi ra mặt mà nói không có gì – Em cười rồi vỗ vai tôi – Thôi đi nhanh, còn qua rủ bạn nữa.

- Bạn? – Tôi quay lại

- Thì bạn chứ sao. Tưởng đi chơi riêng hả – Em nó nhìn mặt tôi rồi cười gian xảo

- Ờm. Thì tưởng…

- Thôi đi anh hai. Đi một mình với ông cho ông làm bậy hả.

Cũng may là còn biết lo. Haizz

- Ờ sợ làm bậy vậy thôi về, đi chơi với bạn đi. – Tôi nói đùa nhưng làm bộ nghiêm nghị.

- Ngon về thử đi, coi mai tui lên trường cắt cổ ông không? – Em vừa nói vừa chưng ra cái mặt hung dữ y chang… bà la sát

- Gì mà hung dữ vậy trời? – Tôi làm mặt ỉu xìu

- Thôi đi nhanh nè. Trễ rồi – Đang từ bà la sát chính hiệu em bỗng đổi giọng nhọt lịm. Làm tôi cũng hết ham chọc nữa

- Ừ thì đi

Theo sự chỉ dẫn của em tôi chạy xe tới nhà nhỏ bạn. Trên đường thì ai cũng dòm về phía xe tôi. Tôi biết chắc là nhìn em. Có thằng còn cố ý chạy song song mà ngắm, tới khi tôi bứt tốc cho rơi lại phía sau thì nhìn mặt thằng cha đó có vẻ giận dữ lắm. Hề Hề. Tới nơi thì đã thấy bạn em chờ sẵn. Vừa nhác thấy tụi tôi thì con nhỏ đã cất giọng

- Con quỉ, sao bây giờ mới tới? Làm tao chờ nãy giờ.

- Hì. Thôi đừng giận mà. – Em tót xuống xe đứng cạnh tôi lúc nào không hay

- Rồi… ai đây? Bạn trai hả? – Nhỏ bạn em nói rồi hất đầu về phía tôi

- Không phải. Chỉ là bạn bình thường thôi – không chờ em trả lời tôi vội lên tiếng đính chính

- Thật không? – Nhỏ cười gian quay sang hỏi em. Nhưng mắt thì vẫn liếc tôi

- Không. Bạn trai tao đó – Em hồn nhiên đáp

- Ế…ế, bậy, bậy. Em giỡn vậy là không vui gì đâu nha – Miệng tôi méo xệch

Rồi em với nhỏ bạn không hẹn nhau mà bật cười khanh khách.

- Rồi, biết rồi. Thì bạn. Được chưa anh hai – Em vỗ vai tôi nhưng miệng vẫn còn cười ngặt nghẻo. Còn tôi lúc đó thì đần mặt ra chẳng hiểu chuyện gì

Cười được một lúc thì nhỏ bạn em mới lên tiếng.

- Kiếm đâu ra ông nai tơ này vậy? – Nhỏ bạn em khều tay hỏi nhỏ, nhưng rõ ràng là cố tình để tôi nghe thấy

- Nhặt trên đường. – Em nhìn nhỏ bạn lúc này đã thôi cười trả lời

- Ừ thôi đi nhanh để tụi kia chờ. – nhỏ bạn em nói rồi nổ máy xe vòng lại

- Tụi kia? – Tôi quay lại hỏi.

- Thì tụi bạn em chứ ai. Thôi chạy nhanh lên. Hỏi hoài hà! – Nói rồi em khẽ véo vào hông tôi

Tôi khẽ xuýt xoa ôm hông rồi chạy lên cho ngang bằng với nhỏ bạn em. Cả ba đứa chạy vòng vèo một hồi thì dừng trước một quán KFC ở quận 5. Nhỏ bạn em vào trước. Tôi hơi ngần ngừ đứng trước cửa, nhìn lại số nhà và tên đường rồi đứng chôn chân tại chỗ luôn : “Bỏ mịa rồi”. Thấy tôi đứng tần ngần trước cửa quán. Em khẽ nhíu mày như đoán được cái sự lạ ở tôi. Em… kéo tay tôi dắt thẳng vào trong luôn. Vào trong quán thì đã thấy nhỏ bạn em cùng vài đứa con gái nữa đã ngồi gần kín cả hai bàn lớn trong góc. Thấy em dắt tay tôi vào thì cả đám con gái nhao nhao cả lên

- U cha cha. Bữa nay dắt ai theo đây

- Bạn trai mày hả? Ngân?

- Anh trai dễ thương. Quen Ngân lâu chưa vậy?

Tôi lúc này thiếu điều muốn xỉu luôn với mấy “bà” này. Vội quay sang em làm mặt méo xệch cầu cứu. Em như “hiểu ý” quay sang mấy nhỏ bạn mình cất lời

- Ừa, bạn trai tao. Mới quen

Trời đất. Tôi ngã bổ ngữa ra ghế luôn : “Cô hai à, tôi bảo cô cứu tôi khỏi đám bạn của cô chứ đâu phải đổ thêm dầu vào lửa” Nghe từng chữ từng chữ phát ra mà tôi chỉ biết nhìn em trân trối.

- Chu cha. Con nhỏ này ghê thiệt ta ơi! Anh dễ thương gì ơi. Thôi bỏ nhỏ Ngân theo em nè. – Một đứa bạn của em cười lên tiếng

Sau câu nói như phát súng mở màn. Cả đám bạn em cứ đổ dồn vào chọc tôi

- Đúng rồi. Bỏ nhỏ Ngân theo em đi trai ơi

- Nhỏ đó coi vậy mà không có tốt lành gì đâu nè.

- Thôi theo em về đi chàng ơi

Và tình cảnh bi hài lúc đó là một thằng con trai bị bao quanh bởi bảy đứa bạn em. Tôi lúc này cứ như là lạc vào tổ của yêu tinh nhện. Chỉ biết cắm đầu vào phần ăn của mình chịu trận. Còn mấy con nhỏ kia thì mặc sức tung hoành. Mà giả như bây giờ có người nhìn vào thấy tôi ngồi giữa một đám con gái, dám nói tôi bị bóng lắm chứ không đùa – .- Và đúng thật. Cái miệng vừa lảm nhảm thì đằng sau một giọng nói vang lên

- Ủa Tú phải hông?

- “Bỏ xừ rồi. Biết ngay mà.” Tôi lầm bầm nhưng vẫn không quay lại. Thầm mong cái con bé đằng sau thấy tôi không trả lời mà tưởng mình nhận nhầm người rồi bỏ đi luôn cho rồi. Nhưng mà sự đời nào có được như ta mơ ước. Con bé đi tới trước mặt tôi rồi buông một câu xác nhận luôn

- Đúng là Tú rồi. Mà ông đi đâu đây?

- Ờ đi ăn với bạn. – Tôi hết cách đành miễn cưỡng trả lời

Số là tôi có nhỏ bạn học chung lớp. Nghe đâu nhỏ đang làm quản lý của một nhà hàng KFC bên quận 5. Nên mới có chuyện tôi mới tẩn ngẩn tần ngần đứng trước cửa mà không vào. Mà tôi lại nghe chúng bạn trên lớp kháo nhau rằng cái miệng của nhỏ này cứ như tổng đài 1080. Đụng chuyện gì cũng mang ra tám được. Giờ nhỏ lại bắt gặp tôi đi chung với một đám con gái. Bảo đảm qua cái miệng tổng đài của nhỏ này, tôi sẽ nổi tiếng nhất lớp. Có khi “tiếng lành đồn xa” tôi vang danh toàn trường luôn không chừng _._

- Vậy… ăn vui vẻ hen. – Nhỏ nháy mắt rồi cười gian với tôi một cái rồi mới đi vô trong quầy phục vụ. Bỏ lại tôi đang toát mồ hôi hột nãy giờ.

Như để xóa tan không khí im lặng. Một nhỏ bạn của em lên tiếng

- Thôi ăn xong rồi. Giờ đi tăng hai

- Ừ đúng rồi! Đi kara hen – Một nhỏ khác đề xuất ý tưởng

Rồi không khí vui vẻ náo nhiệt lại trở lại. Hội bà tám cười nói xôn xao cả một góc quán. Cuối cùng, tụi bạn của em cũng quyết định được là đi karaoke. Vào quán karaoke, chọn lấy một chỗ trong góc tối. Tôi ngồi phịch xuống luôn ghế salon. Mặc cho em và lũ bạn hát hò, la hét, tôi chỉ ngồi thu lu nghịch điện thoại, chơi game suốt buổi.

- Ôi mệt quá! Không hát à? – Em ngồi xuống chổ cạnh tôi

- Không. Anh không thích hát cho lắm. – Tôi ngồi xích ra

- Ừ. Chờ chút tụi kia hát xong thì về luôn. Cũng trễ rồi – Em nói rồi với tay lấy chai nước trước mặt

- Đi chơi suốt ngày hôm nay với anh không sợ bạn trai ghen à? – Tôi chợt quay sang hỏi em

- Ơ, ai bảo anh là em có bạn trai? – Em ngơ ngác

- Thế ai chở em về vào buổi chiều cách đây hai hôm? Anh thấy hai người quấn quýt ghê lắm mà? Em còn ôm eo người ta nữa!

Em mở to mắt nhìn tôi. Rồi bỗng mỉm cười

- Ghen hả anh hai?

- Ơ…ơ, ghen gì? – Tôi hoảng vía

- Chứ sao xúc động mạnh dữ vậy? – Em nhìn tôi cười ranh mãnh

- Thì… thì… – Tôi ú ớ

- Thì sao? – Em hỏi dồn

- Thì tự nhiên hỏi vậy thôi – Tôi nói đại lý do đầu tiên nghĩ được

- Ừa hiểu rồi. – Em trả lời mà mắt vẫn không nhìn tôi

- Hiểu gì? – Tôi ngạc nhiên

- Thì hiểu vậy đó – Em tỏ ra bí hiểm

- Là sao trời? – Tôi càng nghe càng không hiểu

- Mệt quá, hỏi hoài. Thôi anh chở em về trước đi

- Ủa còn bạn em thì sao?

- Mình về trước cũng được. Tí tụi nó hát xong thì về sau – Em đứng dậy đập vai tôi

- Ừ. Cũng được – Tôi đứng dậy theo em đi ra khỏi phòng karaoke. Tôi cũng chẳng thiết tha gì ở lại cho lắm. Tính tôi chẳng thích mấy nơi ồn ào náo nhiệt

Dắt xe ra khỏi nhà gửi. Em ngồi sau lưng để tôi đèo về. Trên đường hai đứa chẳng ai nói với nhau tiếng nào. Về tới nhà em chỉ lẳng lặng chào tôi rồi bước vào nhà khóa cổng. Tôi cũng nổ máy xe chạy về. Tới nhà nhìn đồng hồ thì đã hơn 11h. Vừa mở cửa phòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên

- Đi chơi đã quá hen – Là chị Huệ

- Ây dà. Lâu lâu được một bữa mà. – Tôi trả lời xong thì leo lên lầu luôn

Sáng hôm sau tiếp tục là buổi sáng dậy trễ của tôi vì buổi tôi đi chơi về muộn. Phải chờ chị Huệ gọi rát cả cổ tôi mới lê thân xuống lầu. Hôm nay là chủ nhật, ăn cơm trưa xong thì tôi lôi cuốn tiểu thuyết mới mua ra ngoài ban công ngồi đọc. Được 20 phút thì tôi… dựa ra ghế ngủ luôn – .-

Đang say giấc nồng thì tin nhắn tới. Tôi chẳng để tâm lắm. Úp cuốn sách lên mặt ngủ tiếp. Một lúc sau thì có người gọi tới – là em. Tôi nhấc máy

- Alo

- Có tin nhắn

*Cụp*- tiếng cúp máy

Alo là tôi nói – giọng ngái ngủ. Có tin nhắn là em nói – giọng giận dữ pha chút dỗi. Trời đất! vậy thôi mà cũng dỗi hả cô hai – .-

Tôi mở điện thoại lên xem tin nhắn: “Anh đang làm gì vậy?”. Vứt điện thoại qua một bên. Vờ như không để ý. Tôi lại úp cuốn sách lên và nằm xuống ghế, nhưng không phải để ngủ mà để chờ xem phản ứng của người gửi tin nhắn. Năm phút, mười phút, hai mươi phút, rồi nửa tiếng trôi qua. Cứ tưởng em giận thật rồi. Với tay lấy cái điện thoại định gọi lại xin lỗi thì màn hình bỗng sáng đèn. Tiểu thư gọi

- Anh nhận được tin nhắn chưa?

- Ừ. – Tôi tỏ vẻ thờ ơ

- Sao không trả lời? – Em hình như chẳng có vẻ gì là giận cả

- Đang ngủ – Tôi lại quăng ra cục lơ

- Ờ vậy thôi ngủ tới chết luôn đi – *Cụp*

Tôi đặt điện thoại xuống mà môi bỗng mĩm cười. Một lúc sau thì tôi bấm số gọi lại. Không trả lời. Tôi lại gọi. Vẫn không trả lời. Tôi chuyển sang nhắn tin : “Giận?” Mãi một lúc sau em mới nhắn tin trả lời : “Ai thèm. Hơi đâu mà giận người dưng.” – “Thôi cho xin lỗi. Tối dẫn đi ăn kem chịu chưa?” *Im lặng*- “Tối nay, 8h. Chỗ củ.” Trời đất, vậy là hết giận rồi đó hả. Vậy mà tôi cứ tưởng là phải tốn cả chục tin nhắn là ít. Đúng là… con gái. Nắng mưa thất thường mà. Nãy giờ nhắn tin thì cơn buồn ngủ cũng đã hết. Tôi đứng dậy vươn vai, xuống dưới nhà dắt xe ra tiệm internet. Chơi game một chút cho khuây khỏa thì tôi tính tiền ra về. Vừa chạy xe vừa suy nghĩ : “Chắc cũng phải mua cái gì chứ nhỉ? Chiều giận thế cơ mà.”. “Mà thây kệ. Có phải bồ bịch gì đâu mà mua quà với chả cáp” Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi cũng tạt qua nhà sách. Chọn đại một món quà là một quả cầu tuyết. Nhờ người bán hàng gói hộ. Rồi quay trở về nhà ăn uống tắm rửa. Chuẩn bị cho cuộc đi chơi kì lạ dưới danh nghĩa là… đi xin lỗi
Chương trước Chương tiếp
Loading...