Máu Trong Tim

Chương 11



Ăn uống xong xuôi Kiên đưa tôi về kí túc xá. Cởi bỏ bộ quần áo trên người tôi đi vào nhà tắm trong đầu luôn ám ảnh hình ảnh người đàn ông nằm chết dưới vũng máu, lắc đầu ngầy ngậy để xua đi hình ảnh đó ra khỏi đầu. Bước chân ra khỏi nhà tắm với mái tóc còn ướt đang ngồi sấy tóc thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa tiếp theo là giọng chú bảo vệ.

_Lệ... Có ở trong phòng ko, mở cửa cho chú,có mấy anh công an muốn hỏi cháu vài việc.

Tại sao công an lại tìm đến đây cơ chứ rõ ràng tôi ko phải là kẻ giết hắn cơ mà. Tâm trạng rối bời tôi cứ đi qua đi lại trong phòng mà ko biết phải làm gì.

_Cô Lệ chúng tôi cần gặp cô để hỏi vài vấn đề mong cô hợp tác.

Hít sâu vài hơi tôi đi ra đưa tay mở cánh cửa.

_Chào chú... Chào 2 a mời mọi người vào phòng...

_Chú phải xuống dưới làm việc. Hai a cảnh sát vào hỏi bé Lệ đi nhé cần gì thì gọi tôi.

_Cảm ơn chú ( cảnh sát nói).

Mở tủ lạnh đem ra 2 chai nước suối đặt lên bàn.

_Mời 2 a uống nước..

_Cảm ơn cô. Hôm nay chúng tôi đến đây để mời cô về sở cảnh sát hỏi cô vài việc rất mong cô hợp tác.

_Vâng.Tôi sẽ đi với mấy a. Đợi tôi thay quần áo đã nhé..

Sao đen đủi vậy ko biết chỉ là giúp người mà giờ thành ra là kẻ tình nghi. Nếu tin này truyền đến trường chắc chắn tôi sẽ bị đình chỉ học. Nếu như vậy mẹ sẽ xé xát tôi ra mất.

Trước khi bước ra khỏi phòng tôi kịp nhắn cho Kiên một tin.

_"Mình bị cảnh sát bắt rồi".

Ở đây tôi ko quen ai ngoài cậu ta,vì vậy có thế nào cũng báo với cậu ta một tiếng lỡ có gì thì ở bên ngoài Kiên còn tìm người giúp đỡ cho tôi.

Bước ra khỏi phòng, đeo chiếc túi lên vai tôi đi lại chỗ 2 a cảnh sát.

_Tôi xong rồi...

Cảnh sát đứng dậy đưa tay ra hướng cửa.

_Mời cô.

Khóa cửa phòng cẩn thận tôi đi cùng 2 a cảnh sát. Mọi người trong kí túc xá thấy tôi đi cùng cảnh sát thì ai nấy đều tò mò bọn họ đứng đầy ra hành lang trước cửa phòng chỉ chỏ bàn tán.

_Con Lệ sao vậy nhỉ. Sao lại đi cùng cảnh sát.

_Sang đây học thiếu thốn nên lấy cắp gì của ai rồi bị bắt chứ gì.

_Con đó nghe bảo nhà giàu mà...

Những lời bàn tán của bọn họ văng vẳng phía sau nhanh chóng lọt vào tai tôi ko xót một từ. Tâm trạng đã buồn giờ lại thêm tệ. Đủ mọi thứ chuyện xảy ra với tôi, chuyện này chưa hết lại có chuyện khác tôi thật sự đã quá mệt mỏi.

Ngồi trên chiếc xe cảnh sát để bọn họ đưa về trụ sở tôi được đưa vào 1 phòng riêng biệt. A cảnh sát đưa tay về phía chiếc ghế.

_Cô ngồi đi.

_Vâng.

Trong phòng có tôi và hai người cảnh sát thì một người ngồi vào chiếc bàn đối diện với tôi còn một người đứng sau lưng. A cảnh sát ngồi đối diện với tôi đưa tay lật lấy tập hồ sơ sau đó lấy ra một bức ảnh đẩy về phía tôi.

_Cô có biết người đàn ông này ko.

Khuôn mặt trắng bệch cùng vết cứa ở cổ của người đàn ông khi sáng đập vào mắt tôi, tôi liền gật đầu.

_Tôi ko biết a ta là ai nhưng khi sáng tôi và a ta có xảy ra xô xát. Mấy vết bầm trên mặt a ta là do tôi gây ra.

_Cô nên suy nghĩ kĩ trước khi nói vì những lời cô nói đây sẽ là bằng chứng buột tội cô trước tòa.

_Vâng. Tôi ko biết a ta là ai thật mà. Buổi sáng tôi đang đi dạo thì thấy a ta sỉ nhục 1 người ăn xin vì người ấy có khuôn mặt bị biến dạng. Tôi đi lại chỉ định nói chuyện ko ngờ a ta ra tay đánh tôi trước cho nên tôi mới đánh lại a ta.

_Cô có biết người ăn xin ấy là ai ko.

_Ko... Tôi chỉ tình cờ gặp a ta vài lần trên đường.

_Cô có nhớ khuôn mặt của a ta ko.

_Khuôn mặt của a ấy rất đáng sợ hầu như đã bị biến dạng.

Cảnh sát lại lấy ra một sấp ảnh đẩy về phía tôi.

_Cô nhìn kĩ xem có người đàn ông ấy trong này ko...

Tôi cầm lấy sấp ảnh quan sát kĩ từng người nhưng tất cả đều ko phải nên liền lắc đầu.

_Ko có ai cả...

_Được rồi... Tạm thời bọn tôi sẽ cho cô về nhưng cô sẽ bị cấm rời khỏi nơi cư trú để thuận tiện cho việc hợp tác điều tra.

_Vâng...

**

Rời khỏi sở cảnh sát tôi mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Kiên có lẽ cậu ta rất lo lắng cho tôi. Bấm nút gọi lại chỉ mất hai hồi chuông Kiên đã bắt máy với giọng điệu lo lắng.

_Lệ... Cậu thế nào rồi... Tại sao lại bị cảnh sát bắt...Cậu đang ở đâu.

Có thằng bạn thân như Kiên tôi cũng thấy mình được an ủi tuy trong lòng đang rất lo, tôi vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

_Cậu làm gì hỏi liên tục vậy. Mình ko sao cả. mình vừa ra khỏi sở cảnh sát đang đón taxi để về nhà.

_Cậu ở yên đấy ko phải đón taxi gì cả... Mình sẽ đến ngay.

_Cậu ko...

Chưa kịp bảo " cậu ko cần phải đến " đã nghe tiếng tút tút của đầu dây bên kia. Tôi thở dài bỏ chiếc điện thoại vào túi ngồi trước sở cảnh sát đợi Kiên.

***

Trong quán bar tiếng nhạc sập sình, Kiên vội vào phòng quản lý.

_Em có việc xin a cho e về sớm một hôm.

Tên quản lý với mái tóc chải bóng mượt vuốt ra sau đi lại chỗ Kiên đưa tay bóp mông cậu ta một cái.

_Con trai gì mà đẹp phát mê hà... Về sớm hôm nay thôi đấy nhé.

Hắn vừa nói vừa dùng tay mình bóp chặt mông của Kiên, Kiên dù cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cười nói.

_Vâng... E biết rồi. Cho e về nhé...

_Biết người ta thích đẹp trai rồi mà, thôi về đi...

_Em cảm ơn.

Kiên quay người rời khỏi phòng hắn ta liền cảm thấy buồn nôn nếu ko phải vì Lệ thì Kiên cũng ko phải đi làm mấy chỗ này để kiếm tiền mua xe máy nhanh như vậy.

Lấy chiếc xe máy Kiên chạy nhanh đến sở cảnh sát. Tôi đang ngồi thì nghe tiếng xe máy nên ngước mặt lên nhìn thấy Kiên tôi liền đứng dậy bước xuống cầu thang đứng chờ, vừa dừng xe Kiên đã bước xuống đưa tay mình lên nắm lấy vai tôi quay người quan sát.

_Cậu có bị sao ko. Bọn họ có làm gì cậu ko.

Nhìn thấy độ lo lắng của cậu ta tôi cười.

_Mình ko bị sao cả, cậu ko cần lo lắng vậy đâu.

_Mọi chuyện là thế nào vậy hả... Từ khi nhận được tin nhắn của cậu mình ko thể tập trung làm được việc gì.

_Thôi lên xe đi, trên đường về mình sẽ kể giờ cũng trễ quá rồi.

***

Tại Việt Nam.

Ông Khanh một tay kéo vali một tay nắm lấy tay bà Hương từ trên lầu đi xuống.

_Em ở nhà giữ gìn sức khỏe, nhớ chăm sóc cục cưng cho tốt, xong việc a sẽ về ngay.

_A đi đường cẩn thận nhé. Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho e.

_Ừ. A biết rồi.

Ông Khanh hôn lên tráng bà Hương một cái rồi kéo vali ra khỏi nhà, ngồi vào chiếc xe đợi sẵn bên ngoài tên đệ nhìn vào gương chiếu hậu.

_Giờ đi đâu trước đây đại ca.

_Ra sân bay... Chúng ta có chuyến hàng quan trọng.

***

Trên đường trở về tôi tranh thủ kể cho Kiên nghe về việc xảy ra sáng nay,sau khi nghe xong cậu ta liền lên tiếng.

_Theo đúng luật thì cậu đang là tình nghi số 1. Chúng ta phải làm sao đây. Nếu ko tìm ra kẻ ăn xin kia thì ai sẽ là người giải oan cho cậu.

_Mình cũng ko biết.

_Cậu yên tâm mình sẽ tìm người đó giúp cậu.

_Điều đó rất khó.

_Cứ tin ở mình.

Nói đến đây thì chiếc xe cũng vừa đến kí túc xá tôi đi xuống chào tạm biệt Kiên rồi đi vào. Thấy tôi đi vào chú bảo vệ liền đứng dậy.

_Lệ... Có chuyện gì vậy cháu

_Hiểu lầm thôi ạ.

_Vậy thì tốt rồi. Vào nghỉ ngơi đi mai còn đi học.

_Vâng. Cháu chào chú.

Giờ này trời cũng đã khuya cho nên mọi người cũng đã đi ngủ hết. Mở cánh cửa phòng đặt chiếc túi xuống tôi mệt mỏi nằm dài ra giường. Trằn trọc mãi cả đêm ko sao chợp mắt được bản thân là sinh viên trường cảnh sát tôi đủ hiểu vấn đề lần này quan trọng thế nào. Nếu ko tìm ra người đàn ông đó thì ko ai có thể giúp tôi được mà biết tìm a ta ở đâu bây giờ. Mọi thứ thật mù mịt.

***

Tại phòng khách trong ngôi nhà của mình,ông Khanh 2 tay ôm lấy hai cô gái cười thích thú.

_Lâu ko gặp 2 em nhớ chết đi được. Hôm nay cả hai phải thay nhau phục vụ a đấy.

Hai cô gái ẻo lã choàng tay qua cổ hắn ưỡng ẹo bộ ngực cạ vào người hắn.

_Tại a ko chịu sang đây đấy chứ. Làm bọn em đợi mãi. Nhớ a sắp ko chịu nỗi rồi này...

_Haha... Được được tí a sẽ đưa bọn e lên tận mây xanh.

Tên đệ bên ngoài chạy vào thấy cảnh này liền quay mặt nhìn ra ngoài.

_Đại ca có việc gấp.

Ông Khanh buông tay ra khỏi hai cô gái.

_Hai em vào tắm rửa sạch sẽ rồi đợi ạ...

_Vâng...

Sau khi hai cô gái rời đi hắn ta nhìn đệ của mình hỏi.

_Có việc gì.

Đệ quay người lại.

_Lô hàng lần này băng của báo đen cũng muốn lấy. Em nghĩ đại ca nên đi gặp lão Vương xin giúp đỡ..

_Được rồi chuẩn bị xe đi ta sẽ đến gặp lão Vương.

***

Bên trong căn phòng tối với chút ánh sáng le lói từ ánh nến,một người đàn ông khoát trên mình chiếc áo choàng màu đen dựa đầu vào ghế lắc lư ly rượu trên tay trên bàn là tấm ảnh của một người con gái.

"Cốc... Cốc" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa tiếp theo là một tên đệ đi vào hắn ta quỳ gối.

_Thưa lão Vương có tên Khanh bên băng nhóm Sói muốn gặp ngài.

_Bảo hắn ngồi đó đợi ta.

_Vâng thưa lão Vương.

Sau khi đệ rời đi người đàn ông đó đưa ly rượu lên nóc cạn rồi đứng dậy đi ra phòng chính.

Đang ngồi uống trà thấy lão Vương đi ra ông Khanh vội đứng dậy cúi đầu.

_Chào lão Vương.

Người đàn ông mặt áo choàng đen ngồi trên chiếc ghé bọc bởi lớp da hổ phía sau bức rèm nhìn ông Khanh.

_Có việc gì.

_Nhờ lão Vương ra tay giúp tôi lấy chuyến hàng lần này nghe bảo báo đen cũng tham gia tôi sợ ko đấu nỗi.

_Việc của các băng nhóm các ngươi ta sẽ ko nhúng tay vào.

Dứt lời người đàn ông sau bức rèm đứng dậy rời đi. Ông Khanh thấy vậy cố gắng nói với theo.

_Lão Vương xin ngài giúp đỡ.

Đệ của lão Vương đi lại.

_Mời ông ra về ông biết tính lão vương cậu ấy sẽ ko vui nếu ông làm ồn ở đây.

Ông Khanh đứng dậy nắm chặt tay hậm hực bước ra về vừa ngồi vào xe đã lên tiếng chửi thề.

_Mẹ kiếp thằng ranh, để tao xem mày hóng hách đến khi nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...