Màu Xám Đen

Q.2 - Chương 47: Xua Tan Hiểu Lầm



" Trước kỳ nghỉ, ở thư viện. " Granger khẳng định nói " Cậu trước mặt Harry nói cậu thích cậu ấy. "

Tôi cố gắng nhớ lại, hình như tôi đã nói như thế.

" Nhưng là " Tôi lắp bắp nói : " Đó là… ý của tớ là… cậu. Potter, Weasley, tớ cảm thấy ba cậu cũng tốt. Đương nhiên, hiện tại mình phải bỏ Weasley ra. "

Granger nghẹn họng nhìn chăm chăm tôi, bàn tay vỗ trán, rên rỉ : " Ôi… Merlin, hóa ra là như thế… Cậu không biết trong lời cậu nói có nghĩa khác. Vài ngày trước Harry còn không biết đối mặt với cậu như thế nào. " Cô bỏ tay xuông nhìn tôi " Cậu là một cô gái tốt, cậu ta sợ cự tuyệt cậu sẽ làm cậu đau khổ. Nhưng nếu cậu ta có thể độc ác cự tuyệt cậu, sẽ không có chuyện xấu này. "

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, lần này cũng coi như tai bay vạ gió.

" Không sao cả, " Tôi chán nản nói, " Dù sao chuyện cũng đã thành cái dạng này… Slytherin coi tôi là kẻ phản đồ thích Chúa cứu thế Gryffindor. "

«Ài, thật xin lỗi. " Cô chân thành nhìn tôi.

«Nhưng, thật may mắn là tôi không thích Potter. " Tôi bĩu môi khinh bỉ cười “Tôi có thể tưởng tượng bí mật nho nhỏ của một cô gái bị truyền ra ở thời điểm không đúng, cô ấy sẽ rất đau khổ.”

“Thật ra… Ron… Ài, miệng cậu ấy không biết phân biệt, cậu cũng biết lời của Malfoy rất quá đáng.” Granger thở dài nói.

“Nhờ Weasley ban tặng” Tôi lạnh nhạt nói, “Vài ngày gần đây tôi đã cảm nhận đầy đủ. Không chỉ Malfoy, tôi còn biết tất cả Slytherin nói quá đáng thế nào. May mắn tôi hơn Weasley ở chỗ còn có lý trí, ít nhất nó có thể làm tôi trông coi tốt cái miệng của mình, không đem phiền toái cho người khác.”

“Nhờ Weasley ban tặng” Tôi lạnh nhạt nói, “Vài ngày gần đây tôi đã cảm nhận đầy đủ. Không chỉ Malfoy, tôi còn biết tất cả Slytherin nói quá đáng thế nào. May mắn tôi hơn Weasley ở chỗ còn có lý trí, ít nhất nó có thể làm tôi trông coi tốt cái miệng của mình, không đem phiền toái cho người khác.”

“Ron rất xúc động.” Granger bảo thủ nói.

“Đúng thế, tôi hoàn toàn có thể thấy điều này.” Tôi lạnh nhạt mỉm cười.

Weasley là một người xúc động điển hình Gryffindor, xúc động là điểm đặc biệt nhất của đầu cậu ta. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu vì sao một Slytherin cẩn thận, có kế hoạch sau đó mới hành động lại ghét Gryffindor.

Thật kinh tởm. Dùng tình cảm của người con gái chống lại kẻ địch lại là Gryffindor chính nghĩa.

Nếu đương sự không phải tôi, mà là một người nào đó thật sự thích Potter, nữ học sinh ở Slytherin…

Tình yêu không được mọi người quan tâm, sẽ không muốn cho họ biết đến bị “Người nhà” công khai, người mình thích lại không giải thích một câu, bởi vì bị công khai tình yêu nho nhỏ này, mà bị “Người nhà” khinh miệt, cười nhạo, cô lập, bắt nạt.

Thật may là tôi không thích Potter, vì vậy tôi sẽ không oán hận cậu ta không giải thích “Không có chuyện này” trước mặt mọi người.

Ít nhất cậu ta sẽ không giống với suy nghĩ của tôi bây giờ là dung túng bạn bè bởi vì tôi là một Slytherin.

Tôi không để ý, vừa vuốt tóc, vừa đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Granger chỉ vào tóc tôi, nói: “Đó là… cái gì?”

Granger chỉ vào tóc tôi, nói: “Đó là… cái gì?”

Tôi lấy vật đó xuống dưới, nhìn: “À… là mảnh vụ bán sandwich không được lấy ra hết.”

Granger nhìn tôi, tôi nhún vai: “Lúc trước còn nhiều hơn, tôi nghĩ rằng bọn họ muốn bôi lên tóc tôi toàn bộ bánh sandwich trên bàn.”

Granger hiểu ngay: “À…”

Cô ấy muốn nói cái gì đó, nhưng tôi cắt ngang: “Tôi phải trở về rồi.”

“A, đúng thế.” Cô nhìn tôi lại lo lắng nói: “Chúng ta có thể vẫn giống như trước đây sao?”

“Sao lại không?” Tôi nói, “Đây cũng không phải lỗi của cậu. Nhưng tôi hi vọng lần gặp mặt sau sẽ không gặp Weasley.”

Tôi chào cô, đi về phía lâu đài.

“Mình không hiểu,” Granger nói to phía sau tôi, “Rõ ràng cậu là học sinh xuất sắc. Vì sao lại không bộc lộ? Vì sao lại không mạnh mẽ phản kích lại những người đã xúc phạm cậu? Cậu chính là một Slytherin!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...