Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 8: Thiếu Gia Là Con Gái (8)



"Đứng làm gì, ngồi đi." Ninh Hiên cầm lấy đũa, tối hôm qua không ăn bao nhiêu, hơn nữa dậy muộn, bụng trống rỗng khó chịu.

Cho dù là cháo trắng nàng cũng có thể uống ba chén.

Bất quá Ninh Hiên chung quy vẫn đánh giá quá cao mình, sau một chén cô liền uống không nổi.

Bạch Trạch Nhiễm lấy một cái bát sạch sẽ rồi từng ngụm từng ngụm ăn hết, phải biết rằng mỗi ngày hắn vì tiết kiệm tiền đều không ăn điểm tâm.

[ Đinh, giá trị hạnh phúc +5, giá trị hạnh phúc trước mắt -35]

Thoải mái a, trong lòng Ninh Hiên đừng nói là đẹp biết bao, nếu có thể, cô muốn sống đến thiên hoang địa lão ở vị diện này.

"Ăn xong rồi?"

Những ngày tiếp theo, Ninh Hiên chính là không ngừng cho Bạch Trạch Nhiễm ăn.

Có cái gì ngon thú vị, sờ một cái liền không cần, ném đến chỗ tiểu nô lệ.

Bất quá một tháng hai bà cháu đã bị Ninh Hiên nuôi trắng trẻo mập mạp, một chút cũng không có bộ dáng suy dinh dưỡng lúc mới tới.

Bất quá làm cho Ninh Hiên cao hứng là giá trị hạnh phúc cũng tăng lên không ít, rốt cục không còn là số âm nữa.

"Tiểu nô lệ lại đây." Ninh Hiên vừa ngậm một cây tăm vừa chơi game vừa chào hỏi Bạch Trạch Nhiễm: "Ăn hết số hoa quả còn lại. "

"Thân thể thiếu gia không tốt, nên ăn nhiều hoa quả."

Lá gan nô lệ này được nàng nuôi càng ngày càng mập, cũng dám quản nàng!

Nghĩ như vậy miệng đã bị một thứ lạnh lẽo chặn lại, Ninh Hiên há miệng cắn miếng dưa hấu.

Thật ngọt ngào.

"Ngoan." Bạch Trạch Nhiễm tiếp tục đút hoa quả đến bên miệng Ninh Hiên, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra giọng điệu của cậu cưng chiều cỡ nào.

Ninh Hiên vừa chơi game vừa há miệng, cuộc sống rất thoải mái.

[ Đinh, giá trị hạnh phúc +5, giá trị hạnh phúc trước mắt 5]

Ninh Hiên đánh trò chơi một trận, chẳng lẽ Bạch Trạch Nhiễm có sở thích gì kỳ quái, không chỉ thích nhìn đàn ông ngủ, còn thích nhìn đàn ông ăn gì.

Thôi thôi, nói thế nào người này cũng là đối tượng công lược của cô, huống chi giá trị hạnh phúc của hắn tăng lên cũng rất đáng yêu, có chút sở thích gì là thì có làm sao.

Cưng chiều không phải là được rồi.

Phục hồi tinh thần liền nhìn thấy nhân vật trong game của mình chỉ có chút máu, vội vàng hiện lên, đang lúc cô cảm thấy may mắn vì mình thao tác lập tức, thình lách vươn ra một cái móc sắt từ trong bụi cỏ, vừa đụng phải màn hình của cô đã tối đen.

"Ta*, tiểu tiện nhân này!" Nếu không phải Bạch Trạch Nhiễm lôi kéo, Ninh Hiên nhất định phải nhảy lên trần nhà.

"Thiếu gia, đừng tức giận!" Sự kích động này của Ninh Hiên khiến mọi người trong phòng đều sợ hãi, sợ cô làm mình phát bệnh tim.

" Lao tư mỗi lần đều mang theo đạo của tiểu phu nhân này!"

Sau khi nhân vật trong game sống lại Ninh Hiên đặc biệt cẩn thận, nắm lấy cơ hội liền A nó vài cái.

Thật vất vả mới khống chế được người, Ninh Hiên cao hứng phấn chấn ra khỏi tháp trong nháy mắt từ bụi cỏ nhảy ra bốn đại hán.

Ninh Hiên: Có phải chơi không nổi không?

"Thiếu gia, ta giúp người báo thù, người đáp ứng ta một tuần không thể chơi trò chơi."

Bạch Trạch Nhiễm ngồi xuống, dùng một phương thức rất ôn hòa nói chuyện với Ninh Hiên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...