Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 119: (¯`•._) Đàm Giảo (16.5)



Thế nên cho dù hôm nay là đêm định mệnh, sau khi ăn tối xong bước vào phòng Ô Ngộ, trên mặt tôi vẫn là nụ cười.

Khi tôi đi vào, Ô Ngộ đang đọc sách. Anh ngồi trước bệ cửa sổ, dưới ánh đèn vàng, trong tay cầm cuốn "Học thuyết giới hạn", sách của nhà giáo sư Trần. Rất tốt, tôi xem không hiểu.

Tôi ngồi xuống đối diện anh, anh đang đọc lời cuối sách liếc tôi, đôi mắt vẫn thuộc về người thợ sửa xe của tôi, màu mắt thâm trầm lại nặng nề, anh hất cằm về phía giường: "Mệt thì qua đó ngủ."

Đêm nay có chuyện lớn, hai bọn tôi tất nhiên phải ở chung để tuỳ cơ ứng biến.

Tôi nói: "Em vẫn chưa mệt."

Ô Ngộ bỏ sách xuống: "Vậy em muốn làm gì?"

Tôi nghĩ thầm tôi muốn làm gì cũng không thể nói ra miệng được. Tôi nói: "Em đọc tiểu thuyết đây." Tôi lấy di động ra. Vì thế hai bọn tôi cứ vậy ngồi đối diện nhau, ai xem của người nấy. Xem được một lúc, tôi lén ngước mắt đã thấy anh châm điếu thuốc, vừa hút vừa đọc. Khi anh đọc những cuốn sách chuyên ngành này, vẻ mặt rất bình tĩnh chăm chú. Trong ánh mắt cũng sạch sẽ như thể không có gì tồn tại. Tim tôi khẽ run lên: "Anh không nghĩ đến chuyện quay lại trường làm việc chuyên ngành sao?"

Ô Ngộ không ngẩng đầu, hơi thở toả ra theo làn khói: "Hiện tại không có tâm trí làm những chuyện này."

"À."

Anh lại nói tiếp: "Thực ra trước kia cũng từng nghĩ tới việc ở lại trường tiếp tục làm nghiên cứu, rảnh thì làm hạng mục kiếm tiền cũng rất tốt."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh anh mặc bộ quần áo sạch sẽ, râu ria cũng được cạo sạch, đứng trên bục giảng, có chút mới lạ cũng có chút lạ lẫm. Còn cả khi anh mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, có lẽ bên trong vẫn là mặc áo ba lỗ để lộ thân hình cường tráng cơ bắp.

A... rất có cảm giác đấy.

"Đang nghĩ gì thế?" Ánh mắt anh sâu xa nhìn tôi, "Mặt hơi đỏ kìa."

Tôi vội nói: "À, không có gì. Thực ra em cũng từng nghĩ đến tương lai sau khi em không sáng tác tiểu thuyết nữa sẽ nghỉ hưu, đi tìm một trường đại học gà rừng (*) làm giáo viên dạy sáng tác văn học mạng."

(*)Đại học gà rừng hay còn gọi là "nhà máy bằng cấp", "đại học giả dối", quản lý trường học vì mục đích mưu cầu lợi nhuận mà thường dùng chung tên với những trường đại học nổi tiếng để dễ dàng lẫn lộn tên tuổi, dùng cách tyển chọn sinh viên đánh lừa dư luận, dùng các loại thủ đoạn lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, tạo ra văn bằng tràn lan.

Loại đại học này chủ yếu là hợp pháp cơ cấu (cá biệt có trường thậm chí không tồn tại), nhưng được Nhà nước và doanh nghiệp tán thành, chủ yếu dùng tiền để mua bằng. (baidu)

Ô Ngộ mỉm cười: "Làm gì phải coi thường mình thế, người nổi tiếng như em sao phải vào trường đại học gà rừng?"

Tôi không biết giải thích với Ô Ngộ như thế nào, anh không hiểu được cái vòng tròn luẩn quẩn này của chúng tôi, người như tôi sao được tính là nổi tiếng chứ. Tiểu thần như tôi, tinh thần bất ổn, có thể túm được cả bó to, hết lớp này lại có lớp khác.

Nhưng nói thực khi tưởng tượng ra việc đặt hai hình ảnh này cùng một chỗ, cảm giác cũng rất tốt đấy. Anh là giảng viên đại học danh giá, còn có thể kiếm hạng mục nuôi gia đình, tôi là giảng viên đại học gà rừng kiêm giáo viên đào tạo, rảnh rỗi thì sáng tác tiểu thuyết.

Trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt ngào, cảm giác phình to lên từng chút một, ngẩng đầu phát hiện Ô Ngộ cũng đang nhìn tôi.

Chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn nhau một lúc. Ánh đèn tiến vào trong mắt anh, trong đó chỉ có tôi. Tôi biết lúc này anh đang nghĩ gì, cũng giống như suy nghĩ vừa nãy của tôi.

Nhưng chúng tôi phải làm thế nào mới có thể đi đến được ngày đó đây?

Ô Ngộ khép sách lại, xoa mi tâm: "Tôi nghỉ ngơi một lát đây." Anh nhắm mắt lại, sau đó tựa vào thành ghế, cũng không biết là thực sự mệt mỏi hay đang muốn trốn tránh điều gì.

Tôi nói: "Anh lên giường nằm một lát đi."

Anh nói: "Không cần, em mệt thì ngủ đi, tôi không ngủ đâu."

Tôi nói: "Em cũng không ngủ."

Khuôn mặt anh trầm tĩnh, nhưng khoé miệng lại thoáng hiện lên ý cười. Tôi dứt khoát nằm sấp xuống bàn, nhìn dáng vẻ của anh, nhìn mái tóc đen ngắn ngủn của anh, hầu kết nhô lên, đôi chân dài, còn cả chiếc tay khoác lên ghế.

Làm thế nào đây?

Tôi cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có anh rồi.

Người đàn ông này thời gian trôi đi khiến anh đã đi sâu vào trong tính mạng của tôi, hấp dẫn lấy tôi, ở bên tôi, chinh phục tôi.

Tôi thật sự sợ hãi một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một cái bóng mơ hồ trong kí ức của anh chăng?

Tôi được Ô Ngộ khẽ vỗ tỉnh dậy. Trong bóng tối, anh đã tắt đèn từ lúc nào, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sáng ngời thanh tịnh. Tôi nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Ô Ngộ, anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén. Tôi mơ màng ngồi, đột nhiên giật mình, nhìn về phía cửa ra vào, cũng không có ánh lửa, cũng không có mùi, Tôi khẽ thở phào.

Ô Ngộ tới gần bên tai tôi, nói bằng giọng rất thấp: "Nghe thấy gì không?"

Trong lòng tôi hoảng hốt, ngừng thở cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy dưới nhà truyền đến tiếng bước chân, còn cả tiếng "két" từ cửa chậm rãi bị đẩy ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...