Mê Cung
Chương 29
“La giáo chủ, xem ra hành động của chúng ta phải tiến hành sớm … Ta thật xin lỗi.”La Đình nhìn qua thân ảnh nguyệt sắc trước mặt, trong mắt hiện lên một tia nghi kỵ.“Vì cái gì?”“Ngươi không cần biết rõ.” Du Hiểu Kiệt lạnh lùng nói,“Ta chỉ tới nói cho ngươi biết, thời gian hành động sửa thành ngày mười tháng sau.”Đối với người giết chết phụ mẫu Thương Nguyệt, hắn cực độ chán ghét. Nhưng vì muốn có được Thương Nguyệt, hắn lại không thể không cùng người này hợp tác. Bắc Lam lâu đã kết giao với Bách Vi cung, chỉ có hợp tác cùng Diệt Diệu giáo mới nắm chắc đánh bại được Bắc Lam lâu.Nam Trúc Khiêm, ngươi hãy đợi đấy! (Nguyệt nhi(NN): == ko biết ai đợi ai ak?)Đúng rồi, còn có tên tiểu thâu Ít Chính Như Hoàng chết tiệt kia… Ngay cả người của ta cũng dám đoạt, thật sự là chán sống! (NN: Do mi quá bất tài vô dụng thôi!)“…… Hảo, Du hộ pháp, chỉ cần ngươi giúp Diệt Diệu giáo đánh Bắc Lam lâu, vô luận ngươi có yêu cầu gì, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.” Lời thề son sắt của La Đình trong mắt Du Hiểu Kiệt xem ra dối trá vô cùng. Sau khi chuyện thành công, chỉ sợ người này sẽ ở bữa tiệc khánh công giết hắn bằng thuốc độc a. Người không có giá trị lợi dụng, không thể nào làm phí nửa điểm tâm tư của hắn.Du Hiểu Kiệt cười cười.“La giáo chủ, ta đã vì các ngươi cung cấp thông tin về Bắc Lam lâu, ngươi cũng có thể giúp ta làm một chuyện .”“… Du hộ pháp xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm hết sức.”Du Hiểu Kiệt lấy xuống hoa mộc trường cung trên lưng, tinh tế lau sạch. Từ đầu đến cuối, hắn đều không có liếc qua La Đình.“Thay ta giết Ít Chính Như Hoàng.”Dương Tĩnh Lan đi đến một gian phòng trước cửa treo xâu chuỗi màu lam, nhẹ nhàng gõ hai cái.Bạch y nữ tử ra mở cửa.“Thương Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải ở cùng lâu chủ sao?”“Sao ta không thể tới?” Dương Tĩnh Lan cười nói,“Ta cũng không phải là loại trọng sắc khinh hữu. Huống chi, ngươi là tri kỷ của ta.”“Ha ha… Nếu lâu chủ nghe thấy, thật là không ổn .” Đồng Nhã Lam cũng cười ,“Trọng “Sắc” Khinh Hữu… Dùng ‘Sắc’ để hình dung lâu chủ anh tuấn tiêu sái, ngươi thật sự là……”Dương Tĩnh Lan trông thấy trên bàn cómột ít điệp sách, liền hiểu Đồng Nhã Lam mấy ngày này vì cái gì luôn đóng cửa không ra.“Tiếp nhận công tác Hữu hộ pháp… Rất vất vả a.”“Khá tốt.” Đồng Nhã Lam nói,“Ta đây xem như đã cảm nhận được khổ cực của Hiểu Kiệt. Lại nói, Hiểu Kiệt rốt cuộc bỏ đi đâu rồi? Hắn không phải không trở lại chứ?”“…… Ta đoán hắn sẽ không trở lại.” Dương Tĩnh Lan thở dài một tiếng.Đồng Nhã Lam trầm mặc một lát, nói:“Thương Nguyệt, ngươi nói Hiểu Kiệt có thể trả thù lâu chủ không?”“Rất có thể.” Dương Tĩnh Lan nhíu mày,“Nếu như hắn bắt tay với thế lực khác công kích Bắc Lam lâu, sự tình sẽ rất khó giải quyết .”Rượu màu hổ phách, bị trời chiều nhuộm thành màu máu đỏ say lòng người. Mùi vị nồng đậm tinh khiết và thơm xông vào mũi, mang theo một cổ ý vị hấp dẫn.Dương Tĩnh Lan nhấp mấy ngụm, lập tức đã bị mùi rượu này đặc biệt này hấp dẫn.Tựa như hít thuốc phiện, chỉ cần nếm qua một lần, sẽ không nghĩ dừng lại.“Thương Nguyệt.” Cửa phòng nhẹ nhành mở, người tới ngửi thấy gian phòng tràn đầy mùi rượu, nhíu mày.“Ngươi uống rượu ?”“Ân.” Dương Tĩnh Lan lên tiếng, lại châm đầy một chén rượu, một hơi uống cạn.Nam Trúc Khiêm đi tới, ngồi xuống cạnh Dương Tĩnh Lan, cũng rót cho mình một chén.Hương vị của “Rượu Hoa Điêu” đích thực rất mê người… Nhưng uống quá nhiều sẽ say .”“Vậy say a.” Dương Tĩnh Lan nở nụ cười,“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.”** Đời người đắc ý hãy vui tràn(Tương tiến tửu-Lí Bạch)Nam Trúc Khiêm nhấp một ngụm rượu, nói:“Ta cùng ngươi say một phen, như thế nào?”(NN: cố lên Lâu chủ o7iiiiiiiiiii!)Không biết vì ánh trời chiều hay vì say, Dương Tĩnh Lan vốn trắng nõn trên mặt nhiễm một tầng hồng sắc, ánh mắt có chút mê ly làm cho người ta hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.“Tốt.” Dương Tĩnh Lan liếm liếm rượu lưu lại trên môi, vẫn chưa thỏa mãn.Sau đó, Nam Trúc Khiêm liền hôn lên cặp môi kia. Nụ hôn dây dưa trong lúc đó, tinh khiết mê người, thủy chung chưa từng tán đi. Chén rượu trên bàn bị đụng phải rơi xuống đất, cũng không có ai để ý tới.Rượu tốt như vậy, không biết rốt cuộc muốn thưởng thức bao lâu ?“Thải Long,sao ngươi còn chưa đi?” Sau lưng truyền đến thanh âm của Hoắc Đông thành,“Những người khác đã ly khai.”Ân Thải Long thu hồi ống sáo trên tay, đứng dậy.“Phường chủ, ta lập tức rời đi.”“Đợi chút.” Hoắc Đông Thành gọi hắn lại,“Chúng ta trước kia… đã từng quen nhau?”“Đúng vậy.” Ân Thải Long thản nhiên nói,“ Trước đây ta ở sát vách nhà ngươi…… Không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta.”Hoắc Đông Thành trầm tĩnh nhìn hắn.“Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?”“Ta không có mục đích , chỉ là muốn diễn nghệ kiếm tiền.” Ân Thải Long nói,“Ngươi không cần lo lắng.”Ta chỉ là… Muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi… (NN: Hi vọng họ sẽ thành đôi)“Thỉnh ngươi nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói.” Thanh âm Hoắc Đông Thành lạnh lùng,“Người phản bội ta sẽ không có kết cục tốt.”Ân Thải Long cười khổ.“Vâng, phường chủ.”“Lâu chủ, là ta.”“Vào đi.” Nam Trúc Khiêm dùng bố khăn lau đi rượu dính vào trên y phục.Sát Thần đẩy cửa ra, trông thấy chén rượu vỡ tan cùng rượu tràn trên mặt đất, không khỏi giật mình. Nhìn lại, Nam Trúc Khiêm đỡ Dương Tĩnh Lan, lau vết rượu trên y phục, liền hiểu rõ vài phần.“Thuộc hạ theo dõi Du Hiểu Kiệt, phát hiện hắn cùng với giáo chủ Diệt Diệu giáo La Đình từng có giao dịch.” Sát Thần nói,“ Nếu Du Hiểu Kiệt giúp Diệt Diệu giáo xưng bá Trung Nguyên, La Đình sẽ thỏa mãn yêu cầu Du Hiểu Kiệt đưa ra. Thuộc hạ nghe thấy, Du Hiểu Kiệt nói muốn giết Ít ChínhNhư Hoàng. Sở dĩ hắn nhờ La Đình, nhất định là không muốn để cho Tiêu Thương Nguyệt biết rõ.”“Cái gì?!” Dương Tĩnh Lan cả kinh,“Hiểu Kiệt hắn… Cùng Như Hoàng có thù oán gì sao?”“Tâm đố kị tác quái thôi.” Sát Thần cười lạnh một tiếng,“Thật không rõ Tiêu Thương Nguyệt ngươi rốt cuộc có cái gì tốt.”Nam Trúc Khiêm mày kiếm nhảy lên.“Sát Thần.”Sát Thần khinh thường hừ lạnh.“Lâu chủ, thuộc hạ cáo lui.”“Tính tình Sát Thần không tốt, ngươi bỏ qua cho.” Nam Trúc Khiêm nói,“Về phần chuyện của Ít Chính, ta sẽ phái người bảo vệ hắn .”Dương Tĩnh Lan gật đầu.“Hy vọng hắn không sao.”Trúc Khiêm phái Sát Thần theo dõi Hiểu Kiệt cũng là hành động bất đắc dĩ…… Nhưng nên có tâm phòng bị người, đạo lý này ai cũng hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương