Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 37: Cắn Ngực (Cao H)



"Ah, Hoắc tổng..."

Từng đợt khoái cảm thấm ướt tê ngứa lại mềm mại từ trước ngực truyền đến, đợt đầu so với đợt kế tiếp đều vô cùng thoải mái và kích thích, làm Giang Nghiên nghĩ đến lúc ở WC nghe đôi nam nữ giao hoan bên ngoài, khi người đàn ông mút ngực người phụ nữ, cô cũng có khát vọng bị đùa bỡn như vậy.

Giờ đây, dưới sự thúc đẩy của suy nghĩ đó, sự vui sướng ở ngực tựa hồ trở nên càng mãnh liệt, huyệt nhỏ dưới thân cũng run rẩy say mê khi được anh ‘ăn ‘ nhũ hoa.

Giang Nghiên ôm đầu Hoắc Kỳ Chu nhịn một hồi lâu, vẫn không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy dưới thân, cô không nhịn được vặn vẹo đứng lên, ý đồ muốn cuốn lấy gậy thịt của anh sâu hơn, đôi tay nghịch ngợm cũng di chuyển đến bên ngực phải mà vân vê xoa nắn.

Đột nhiên "Bốp" một tiếng, mông bị người ta vỗ một cái, vì Hoắc Kỳ Chu vẫn còn vùi đầu trước ngực cô nên vẻ mặt anh có hơi mơ hồ, giọng thanh lãnh như cũ: "Ở yên, đừng lộn xộn. "

"Ơ..." Không được thõa mãn, Giang Nghiên ơ xong liền nuốt xuống.

Huyệt nhỏ của cô khó chịu quá đi, khao khát được "cậu bé" âu yếm, nhưng ngực cô cũng cảm thấy chưa đủ, muốn động một chút, lại sợ Hoắc Kỳ Chu lo động phía dưới không có tâm tư liếm mút phía trên.

Huống chi trước đó đã làm không ít lần, Hoắc Kỳ Chu cũng chưa chạm qua ngực cô, hiện tại rốt cuộc chạm vào nơi này, nếu cô tùy ý làm bậy chọc đến anh, về sau anh không thèm chạm tới nữa, thì cô khóc chết mất.

Giang Nghiên càng nghĩ càng ủy khuất, tiếng rên rỉ không tự chủ được mà biến thành tiếng khóc nức nở, hốc mắt cũng đỏ.

Có lẽ thấy cô hơi đáng thương, Hoắc Kỳ Chu không chỉ lấy môi lưỡi mút lấy ti nhũ, mà hơn nữa còn dùng răng gặm nhắm cả bầu ngực, tay anh cũng thay thế tay cô, phóng tới ngực phải tùy ý xoa bóp, đem ngực nhũ nặn thành đủ loại hình dạng, ti nhũ mẫn cảm nhất cũng thường được anh chiếu cố đến, không phải véo xoa thì chính là nhào nặn.

Hai nơi thiếu thốn lúc nãy rốt cuộc cũng có một nơi được lấp đầy, Giang Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã có một ít thỏa mãn.

Cô hít hít mũi, một bàn tay ghì sau ót Hoắc Kỳ Chu, một tay khác sờ lên đôi tay đang xoa nắn ngực cô của anh, cảm thụ hoàn toàn cảm giác được anh liếm láp và vỗ về chơi đùa.

Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, nửa người dưới rõ ràng bị gậy thịt cắm, lại không có động tĩnh gì, chung quy vẫn là thiếu thốn, ngày một ngứa ngáy.

Trống trãi phía dưới, khoái cảm chồng chất phía trên đối lập càng đặc biệt rõ ràng, nhẫn nhịn một giây thôi cũng đều rất giày vò. Nhưng cô không dám động, chỉ có thể dùng hai đùi kẹp chặt eo Hoắc Kỳ Chu.

Bộ dáng vâng vâng dạ dạ của cô làm Hoắc Kỳ Chu có chút buồn cười mà nhìn cô một cái.

Từ lúc biết cô tới nay, đây là lần đầu tiền ở trước mặt anh cô để lộ biểu cảm như vậy, trước đó thì ủy khuất, hiện tại lại rất khát vọng nhưng lại cố kỵ sợ anh.

Mặc kệ cô đang diễn kịch hay là cảm xúc thật, không thể không nói, cô gái này rất thú vị, thân thể cũng đủ hương diễm (*), lại thêm bên cạnh anh cũng rất cần một người phụ nữ, cô lại rất hợp ý anh, nên anh cho cô nhiều hơn một chút chịu đựng và kiên nhẫn thì không có gì là không thể cả.

(*) hương diễm: Đẹp đó, nhưng từ này khá hay nên mình muốn giữ lại.

Buồn cười mà nhìn thoáng qua biểu cảm ủy ủy khuất khuất đó, anh đem đùi cô đặt lên vai mình, cơ thể anh một lần nữa hạ xuống, bắt đầu một bên hôn môi cô, nhấm nháp tư vị nửa người trên của cô, một bên chuyển động eo, ở huyệt nhỏ lúc nhẹ lúc nặng mà đâm vào rút ra.

Về phần Giang Nghiên, gậy thịt đút vào hoa huyệt nhỏ nhắn rốt cục cũng bắt đầu di chuyển, bị gậy thịt cắm vào, cảm giác trống rỗng cùng ngứa ngáy bên trong cuối cùng cũng được xoa dịu.

Hơn nữa tư thế này hai đùi cô đang ép xuống trước người, cửa huyệt đưa lên trên hướng về phía anh, điều này cũng khiến lúc anh di chuyển cắm thẳng từ trên xuống, dưới tác dụng của lực đạo cùng trọng lực, "cậu nhỏ" phảng phất đi vào hang lại càng sâu, tiếp xúc đến điểm mẫn cảm cũng càng nhiều, thậm chí vì mỗi lần tiến vào lực đạo và độ nông sâu bất đồng, mỗi một lần đều mang đến một xúc cảm vô cùng khác.

Giang Nghiên thỏa mãn mà thở dài một tiếng, tay cô ôm lấy hai đùi của mình, hết sức chuyên chú mà ‘gánh lấy ‘ tất cả áp chế cùng sung sướng mà Hoắc Kỳ Chu mang đến cho cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...