Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 49
An Vũ Hàm ý thức càng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, áo ngủ trên người đã bị anh cởi sạch, chăn trên giường cũng bị anh đá xuống phía dưới.Vân Tịch Dạ nhìn An Vũ Hàm chỉ còn cái quần lót, có chút đau đầu lại có chút quẫn bách, mặc dù cô và An Vũ Hàm đã phát sinh quan hệ, nhưng không phải chỉ là buổi đêm thôi!Hơn nữa không bật đèn cho nên cái gì cũng không nhìn thấy, tự nhiên cũng là không lúng túng như bây giờ.Thật không nhìn ra được, bình thường thoạt nhìn trông giống một thằng nhóc đáng yêu, làm cho người ta bỏ quên chiều cao cùng tuổi tác của hắn, An Vũ Hàm lúc này khỏa thân dĩ nhiên là vô cùng hoàn mỹ, vóc người tuyệt vời đó khiến cho gương mặt cô nhịn không được mà nóng lên.“Cục cưng...Cục cưng, nóng!Nóng quá.” An Vũ Hàm mơ mơ màng màng nhìn thấy hai má Vân Tịch Dạ ửng đỏ, bò dậy lại gần Vân Tịch Dạ, bĩu môi cắn vào hai má cô, dùng tiếng rên rỉ tràn đầy dụ hoặc, lập tức liền hôn lên môi Vân Tịch Dạ.Cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng mà ôn nhu của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ nhắm mắt nhẹ nhàng đáp lại, một đôi bàn tay to nóng như lửa mơn trớn thân thể của cô, trong nháy mắt tụ trong cơ thể cô như có hàng vạn đốm lửa nhỏ, quần áo trên người từng thứ một bị anh thoải mái cởi ra...Tiếng thở hỗn loạn của đàn ông hòa cùng tiếng thở gấp của phụ nữ, tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng, không ngừng mà vang vọng ở căn phòng vắng vẻ...Từ tiếng thở dốc lên xuống này căn phòng không có ai quấy rầy bắt đầu nóng lên!Hồi lâu sau trong phòng cũng có một cơn gió nhẹ khoan khoái, làm cho lửa nóng trong phòng rốt cuộccũng từ từ dịu bđi.An Vũ Hàm lần thứ hai mở mắ t ra, liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ nhíu ngủ say, trong lòng là hưng phấn cùng hài lòng không thể nói ra, nhưng nhìn thấy Vân Tịch Dạ chân mày nhíu thật sâu lại có chút đau nhói trong tim, giúp cô vuốt vuốt vuốt, rồi lại lập tức nhíu lại như cũ.Tối hôm qua Vân Tịch Dạ bao nhiêu lần đau đớn kêu van, mà khi đó anh lại điên cuồng đến mức không thể dừng được, bây giờ nhìn thấy Vân Tịch Dạ như vậy không ngừng tự trách.Thấy lông mi Vân Tịch Dạ run rẩy, anh biết cô đã tỉnh liền nhắm mắt lại, làm bộ vô thức tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đem vùi đầu vào trong ngực cô tại nơi bộ ngực mềm mại cọ sát.Vân Tịch Dạ mở mắt ra liền thấy An Vũ Hàm nhắm mắt lại, vẻ mặt mơ hồ ở bộ ngực mình cọ cọ, khuôn mặt tinh xảo của cô nhanh chóng đỏ lựng lên.Thân thủ vô cùng mờ ám muốn kéo chiếc chăn qua tối hôm qua cô nhặt lên đắp lên trên người cả hai, hiện tại đã chạy xuống đến hai bên hông, không muốn đánh thức An Vũ Hàm đang ngủ say trong lòng, không ngờ anh lại mở mắt ra.An Vũ Hàm làm bộ mơ hồ ngẩng đầu, vô tội trát hạ ánh mắt của Vân Tịch Dạ, liếc nhìn cô chuẩn bị kéo chăn, sau đó liền nhìn thấy thứ mềm mại trước mặt mình, đùa dai gặm nhấm.“A!An Vũ Hàm, anh to gan nhỉ!Dám giả bộ ngủ!” Vân Tịch Dạ đẩy An Vũ Hàm chuẩn bị ở trên người mình tiếp tục làm loạn ra, mắng to một tiếng, trong mắt của anh rõ ràng như thế, làm sao tránh được ánh mắt của Vân Tịch Dạ cô chứ!An Vũ Hàm bị đẩy ra ủy khuất nhìn Vân Tịch Dạ, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ lần thứ hai tiến lên, ôm lấy thắt lưng cô bĩu môi nói: “Cục cưng, anh đói bụng!Em có đói không? “Ách...Em cũng đói!” Nói đến đói, bụng Vân Tịch Dạ rất phối hợp vang lên một chút!Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ rồi trầm mặc không nói gì, ngày hôm qua cô chưa ăn cơm tối, muốn tới đây đón An Vũ Hàm về ăn cùng, không ngờ lại phát sinh ra loại chuyện này, hiện tại da bụng đã dính vào da lưng rồi, hơn nữa trong bụng còn có một kẻ cướp cơm!“Anh đi làm bữa sáng cho em, em nằm yên đó đi” An Vũ Hàm chuyển đề tài thành công, cả người nhanh chóng mặc áo ngủ vào, chạy ra khỏi phòng.—— “Cháu tránh ra cho ông!Ông muốn đi xem chắt nội? Người làm cha như cháu được nhìn, tại sao ông là cụ nó lại không được nhìn!” An lão gia vẻ mặt phẫn nộ, ủy khuất oán giận An Vũ Hàm ngăn lại trên cầu thang.An Vũ Hàm bưng mâm cơm chặn ở cầu thang, nhìn ông nội mình không chút e lệ nào định xông vào phòng ngủ của người khác, phi thường bất đắc dĩ liếc mắt thản nhiên nói: “Ông à, cục cưng còn chưa có ngủ dậy mà, ông tới đó để làm chi? Dì Ngô làm bữa sáng rồi, ông đi ăn mau đi, đừng có giống cái đứa trẻ không hiểu chuyện được không?” “Tiểu tử thối, ông là ông nội của các cháu, sợ cái gì!Ông chỉ là muốn nhìn chắt nội chút thôi!Để ông đi tới liếc mắt nhìn, liền liếc mắt một cái!” Vân Tịch Dạ ở trong phòng chờ An Vũ Hàm, nửa ngày không thấy anh về, tùy tiện mặc quần áo của anh vào đi ra, liền nhìn thấy hai ông cháu đứng ở cầu thang, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.Vân Tịch Dạ không nói gì đi ra, chào An lão gia, chậm rãi đi xuống lầu dưới: “An lão gia, buổi sáng mạnh khỏe!“À, cháu cũng thế, cũng thế!” Nhìn thấy Vân Tịch Dạ đi ra An lão gia cười ha hả chào lại, thấy Vân Tịch Dạ một người từ trên cầu thang đi xuống dưới có chút lo lắng, đưa mâm cơm trên tay An Vũ Hàm cho dài Ngô, giục An Vũ Hàm tới đỡ: “Tiểu tử thối, còn không đi lên đỡ!Chắt nội ta có sơ suất gì, ta làm thịt cháu!” An Vũ Hàm nghe lời vội vã lên lầu, đỡ Vân Tịch Dạ đã gần xuống tới nơi.Mà Vân Tịch Dạ nghe thấy An lão gia nói khóe miệng co quắp, thế nào biến cô thành người tàn phế rồi!Xuống lầu cũng cần người đỡ, vô dụng vậy sao.Vân Tịch Dạ không để ý An Vũ Hàm đi tới muốn đỡ tay cô, tiếp tục đi xuống dưới, vừa vừa xuống dưới vừa nói với An gia: “An lão gia, cháu không yếu ớt như vậy!” “Haiz!Mang thai không thể so với bình thường, nhất định phải cẩn thận!” Nói An lão gia tử đã kéo tay Vân Tịch Dạ lại, trực tiếp đi đến phòng ăn, cũng không để ý An Vũ Hàm, làm anh một mình điên cuồng đi ở phía sau.Ăn xong bữa sáng An Vũ Hàm nhớ tới Vân Tịch Dạ tối hôm qua kêu đau, muốn kéo Vân Tịch Dạ đi bệnh viện làm kiểm tra, anh rất sợ tối hôm qua cử động mạnh quá làm thương tổn Vân Tịch Dạ.Quả nhiên sau khi kiểm tra xong, đáng thương An Vũ Hàm bị một thời mãn kinh phụ khoa bác sĩ hung hăng giáo huấn một trận, nói anh không biết kiềm chế lại làm cho phụ nữ có thai lăn qua lăn lại như vậy, nếu không phải là Vân Tịch Dạ thân thể khỏe khoắn, có thể thai nhi đã sớm rớt rồi!Lúc này An Vũ Hàm đã ra khỏi bệnh viện, vừa lái xe thể thao của Vân tịch Dạ, vừa thỉnh thoảng quay đầu vẻ mặt áy náy, ủy khuất nhìn cô.Vân Tịch Dạ toàn thân không còn chút sức lực nàn định phải nghỉ ngơi, lại bị ánh mắt hối hận của An Vũ Hàm thỉnh thoảng đảo qua, cho nên toàn thân không được tự nhiên, đành phải nghiêng người tựa lưng vào ghế, mở trừng hai mắt nhìn An Vũ Hàm hỏi: “Làm sao vậy?” “Xin lỗi, anh không nên qua lại thân thiết với Lưu tư vũ như vậy, hôm đó càng không nên giận dữ với em.” Thấy Vân Tịch Dạ hỏi, An Vũ Hàm cắn cắn môi dưới, một lát mới yếu ớt nói.Nghe được An Vũ Hàm nói lời này, Vân Tịch Dạ ôn nhu cười nói: “Không liên quan!Em bây giờ mệt mỏi chỉ muốn ngủ, anh đừng dùng ánh mắt vô tội kia nhìn em, chuyên tâm lái xe đến nơi gọi em dậy.” “n.” Nhìn Vân Tịch Dạ thực sự mệt chết đi, An Vũ Hàm nhẹ nhàng trả lời, liền bắt đầu chuyên tâm lái xe.Xe chậm rãi dừng ở dưới nhà, An Vũ Hàm xoay người liền nhìn thấy dung nhan mỹ lệ khi ngủ của Vân Tịch Dạ, khóe môi tươi cười không đánh thức cô, mà là xuống xe mở cửa xe bên kia, nửa người trên thò vào trong, nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô, mềm nhẹ ôm Vân Tịch dạ đang ngủ say lên trên lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương