Mê Trước Cưới Sau

Chương 13



Tuy rằng sau đó có rất nhiều việc phải bận rộn, nhưng Tiểu Lộc vẫn kiến quyết đưa Khưu Sinh đến trước cửa thang máy. Cô tự nhủ với bản thân, cô làm vậy là do áy náy, tuyệt đối không phải lưu luyến không muốn rời anh.

“Cô có thể quay lại được rồi.” Nhấn nút thang máy, không thèm đoái hoài đến Tiểu Bát đứng sau quầy tiếp tân đang cố sức rướn cổ rình ngó theo, Khưu Sinh lộ vẻ cáu kỉnh nói.

“Chuyện đó…… Thật ngại quá, đều là do tôi điên không phải lúc, hại anh trễ nãi công việc.” Đấu tranh tư tưởng cả nửa ngày trời, cuối cùng Tiểu Lộc mới có thể nói ra miệng lời xin lỗi. Cô rất không cam tâm, dù sao sở dĩ cô bị nghĩ lầm là kẻ điên, tất cả cũng đều bởi vì Khưu Sinh. Nhưng mà, anh lại có thể bỏ hết công việc để đến giúp cô đàm phán được hợp đồng, xem như…… Huề nhau đi.

“Cái này xem như xin lỗi?” Khóe miệng anh hơi có chút trễ xuống, cũng không quay đầu lại hỏi.

“Đúng là…, anh nghe mà không hiểu thì cứ xem như tôi chưa nói gì đi.”

“Không đủ.”

“Hả?” Bệnh à, không phải anh ta muốn kiếm thêm lời chứ?

“Lát nữa tôi sẽ gọi cho cô, sau giờ tan tầm thì đến chổ chụp ngoại cảnh tìm tôi, nhớ là không được để tôi chết đói.”

“…… Không cần đâu.” Cô cũng bận rộn mà!

“Cần chứ, cô là bà xã của tôi, chúng ta cần phải cùng chung hoạn nạn.”

Cửa thang máy mở ra rất đúng lúc, anh mỉm cười vỗ vỗ vào hai má của cô, xoay người đi vào thang máy. [http://caocaolatre.wordpress.com®]

Mãi đến lúc cửa thang máy đóng lại, anh vẫn còn giữ nguyên nụ cười ấy. Dáng vẻ tươi cười kia…… thật là mê người, thật tiêu hồn, nhưng lại khiến Tiểu Lộc sợ đến nổi da gà.

Suốt cả buổi chiều, toàn bộ thời gian Tiểu Lộc đều chôn mình ở trong phòng hội nghị nhỏ, cà phê liên tiếp hết ly này đến ly khác.

Bị khói thuốc lá xông lên như sương khói tràn ngập khắp trong phòng hội nghị, cả tổ của Tiểu Lộc đều tập trung vào công việc, hơn nữa còn có Tiểu Bát liên tục làm gián đoạn đi ra đi vào, cứ như cúng tuần cho người chết??? , tựa như cái chợ.

“Phiền muốn chết, rõ ràng chỉ cần tìm ngôi sao cầm cái máy chụp hình đi qua lại một chút là xong rồi.” Tiểu Lang đưa ra ý kiến không chút gì gọi là có tính xây dựng, bị cả tập thể nhìn với ánh mắt khinh bỉ, lập tức ảo não cúi đầu.

“Vậy nếu không thì giống như ipod đi, đầu tiên cho phát bài hát nền, sau đó không ngừng cho đặc tả máy chụp ảnh là được rồi. Dù sao, mấy cái máy chụp ảnh đó không phải có rất nhiều màu sắc lắm sao, liên tục chuyển cảnh nha.”“

“Sao chép đáng xấu hổ!”

“Ơ……”

Đủ loại ý kiến không ngừng đưa ra, không ngừng lại bị bác bỏ, suốt cả buổi chiều, một cái gần như gật đầu cũng chưa có.

Tiểu Lộc đã quá lười nhác không muốn nói chuyện, lơ đãng đưa tay chơi đùa máy chụp hình, bất tri bất giác nhớ tới Khưu Sinh. Đã sáu giờ rời, ngoài cửa sổ bầu trời dần dần bao phủ một tầng mây xanh thăm thẳm, không biết có phải anh vẫn còn đang làm việc không? Có ăn cơm hay không? Hạng mục kia sau lại giao cho Nguyễn Linh phụ trách, hai người bọn họ gặp mặt có thể cảm thấy ngại ngùng hay không?

“Tiểu Lộc, cậu có ý kiến gì không?” Nói ra thì toàn bộ các nhân viên thực tập trong cùng tổ với Tiểu Lộc đều có quan hệ rất tốt, mọi người đều có thói quen gọi cô là Tiểu Dương, bởi vì khoan dung như tên gọi Tiểu Dương.

Bởi vậy Tiểu Lộc lại có thêm cái tên Tiểu Dương, thêm vào đó trong tổ của Tiểu Lộc còn có một đồng nghiệp nam mê gái rất thích cười mà bị đùa giỡn xưng là Tiểu Lang, cho nên tổ của Tiểu Lộc vẫn bị người trong công ty coi là vườn bách thú.

“A? Tôi sao?” Đang suy nghĩ đến mê mẫn, đột nhiên bị cắt ngang, Tiểu Lộc ngây người, cười cười xấu hổ, “Thoáng cái nghĩ không ra cái gì thích hợp, cậu cũng biết…… Cái gì cũng nói theo ý khách hàng, thật đúng là khó tìm ra cách.”

“Ha ha, đừng hỏi Tiểu Lộc, tôi thấy hồn của cậu ấy đã sớm bay mất rồi. Người vừa mới kết hôn mà, nhất định là nhớ tới ông xã rồi.”

“……” Bị người khác nói toạc ra tâm sự trong lòng, mặt Tiểu Lộc bỗng chốc đỏ ửng lên, không thể thốt lên lời nào phủ nhận.

“Tôi vốn nghĩ đàn ông làm nghề nhiếp ảnh đều không đáng tin cậy, hôm nay ở ngoài cửa thang máy thấy bọn họ vợ chồng son, ôi chao, thật ân ái muốn chết, hệt như tách không ra. Khó trách cậu ấy không có tâm tư làm việc, hễ rãnh ra là muốn dành nhiều thời gian ở cạnh chồng, muốn làm phụ nữ độc lập cũng không được rồi.”

Trọng tâm câu chuyện, chẳng hiểu tại sao lại cuốn quanh Tiểu Lộc. Dường như mọi người đều đã quên cái gì là chính sự, bắt đầu phát biểu ý kiến riêng của mình, dạy Tiểu Lộc cách nắm giữ trái tim đàn ông, cuối cùng….lại diễn biến thành phản ánh người đàn ông sau khi thay lòng đổi dạ.

Tiểu Lộc nghe thế nào cũng đều cảm thấy những phản ánh này đều rất giống với Khưu Sinh, nào là lạnh lùng, không kiên nhẫn, thiếu đời sống tình dục, càng nghe cô càng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đang đi đến hồi kết thúc.

“Ai nha! Bảy giờ rồi, tôi quên bén là ông xã đi công tác, tôi phải đến nhà trẻ đón con gái tôi đây!”

Sau tiếng hét lớn của Lãnh phu nhân, cuộc hội nghị không ra hội nghị xem như được chấm dứt, cuối cùng cũng không ai đưa ra được ý tưởng gì gọi là sáng ý. Tiểu Lộc chạy một mạch ra khỏi phòng họp, lấy di động ra gọi cho Khưu Sinh, cô quyết định tiếp thu ý kiến của những người từng trải, cứu lại hôn nhân của mình.

“Còn chưa hết giờ làm?” Qua thật lâu, Khưu Sinh mới nhận điện thoại, mở đầu lại là một câu chấn vấn với thái độ không tốt.

“Hả…… Đúng vậy, vừa mới họp xong, anh còn đang làm việc à? Ăn cơm chưa?” Vừa nghe đến giọng điệu này, Tiểu Lộc liền vứt bỏ ý tưởng cứu vớt hôn nhân, mặc kệ cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng phí công, hoàn toàn không ý nghĩa gì hết.

“Chưa.” Lại là câu trả lời thực ngắn gọn.

“Bảy giờ rồi, mau kết thúc công việc đi, làm cái gì giờ này còn chưa ăn nữa……”

“Chờ cô.”

“……” Anh, anh lại có thể cố chấp mà chờ cô đưa đi ăn cơm sao chứ? Vẫn là cô bỏ tiền mời à?! Tiểu Lộc càng lúc càng cảm thấy bản thân mình căn bản không giống bà xã của anh, là bảo mẫu, tuyệt đối chính xác!

Tiểu Lộc vừa định nổi nóng, chợt nghe thanh âm truyền đến điện thoại bắt đầu hỗn độn. Đầu tiên là một nhân viên nào đó hét to thất thanh “Khưu Sinh cẩn thận”, sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất, bùm bùm, một trận hỗn loạn, cuối cùng…… là tiếng nói quen thuộc của Khưu Sinh, trầm thấp làu bàu mắng câu: “Con mẹ nó……”

Anh, mà lại mắng thô tục?!

Vừa thoáng kinh ngạc, rất nhanh sau đó Tiểu Lộc lập tức hoàn hồn, nhận thấy đây không phải là lúc để cô quan tâm đến chuyện này, chuyện quan trọng là thật ra bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Điện thoại bị ngắt ngang, Tiểu Lộc lập tức vội vã nhấn lại dãy số điện thoại của Khưu Sinh, bên kia lại phát ra tiếng báo hiệu tắt máy.

Không phải Khưu Sinh bị gì chứ? Không phải sẽ chết chứ? Phim Hàn quốc không phải đều diễn ra như vậy sao?

Chết sao, cô vừa mới kết hôn, chưa gì đã làm quả phụ?!

Lúc gần như lâm vào tình trạng tuyệt vọng, Tiểu Lộc chợt nhớ tới Cổ Húc Nghiêu, anh ta hẳn là cũng ở đó.

May mắn lần này cô không có thất vọng, Cổ Húc Nghiêu đã tiếp điện thoại rất nhanh.

Chỉ là, lời nói kia hoàn toàn có thể làm cho lòng người khác lạnh ngắt, “Tôi đang muốn gọi điện thoại tìm cô nè.”

“Khưu Sinh có chuyện?” Tiểu Lộc lúc này mới phát hiện, không phải chuyện chơi, giọng nói của cô thật sự tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng.

“Ai, đúng vậy……”

Thở dài, thở dài, thở dài! Đây là lúc nào, anh ta còn có tâm tư để thở dài, “Chuyện đó…… tình huống bây giờ thế nào rồi?”

“Đưa đến bệnh viện thành phố rồi, cô kêu xe nhanh đến đó đi, tốt nhất nhanh lên. À, cô cũng biết đó, bác sĩ thường hỏi ai là người nhà của bệnh nhân, cô có ở đó thì tốt hơn. Huống chi có tin dữ gì thì tôi cũng không cần phải là người truyền đạt, tuy tình cảm giữa hai người cũng không ra sao, nhưng dù gì cũng nên gặp mắt nhau lần cuối….”

Bệnh viện thành phố, bệnh viện thành phố!

Tiểu Lộc cấp tốc phóng đi, cảm giác muốn khóc chỉ chực trào ra.

Đến bệnh viện rồi mới nhớ tới, chỉ biết mỗi cái tên bệnh viện thì làm được cái rắm gì chứ, cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho Cố Húc Nghiêu lại không được. [http://caocaolatre.wordpress.com®]Biết đi đâu mà tìm đây? Nhà xác, phì, phì, phì, không thể có suy nghĩ không tốt như vậy được, thường thì nhân vật chính trong TV đều đến hỏi y tá.

Cho nên Tiểu Lộc thật lanh trí kéo một cô y tá lại, ““Thật ngại quá, cho tôi hỏi một chút….”

“Hỏi cái gì? Phiền muốn chết, không thấy tôi đang vội sao? Tôi bận rồi!” Cô y tá như ngòi nổ quơ quơ cái PSP trong tay, “Có phải muốn hỏi chừng nào thì có giường nắm không, mau thôi. Có mấy người vừa chết, chút nữa là đến phiên cô có giường nằm thôi.”

“Anh, anh, anh……” Lời này làm cho Tiểu Lộc sắc mặt trắng bệch, ngay cả một câu đầy đủ ‘Con mẹ nó’ cũng rống không ra .

“Anh anh cái gì, tôi còn rất nhiều việc bề bộn đây!” Vì thế, lại lần nữa quơ quơ cái PSP.

Người nhẫn nại có hạn độ, nhất là ở thời điểm nôn nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể chó cùng rứt giậu, cho dù là từ trước đến nay tự nhận lương thiện hiền lành cũng giống như Tiểu Lộc bây giờ vậy, “Đi chết đi con mẹ nó, thấy lão nương ta dễ khi dễ lắm phải không? Không chửi vài ba câu thì miệng bị kéo da non hả! Có đao không luyện đi luyện đi luyện tiện, thượng kiếm* không luyện đi luyện hạ lưu, kim kiếm** không luyện đi luyện dâm tiện, chúc mừng cô nha! Luyện thành cảnh giới cuối cùng, nhân tiện hợp nhất, tên gọi tắt tiện nhân! Đi ‘Tiện hiệp hội’ lĩnh thưởng đi, cô thành công rồi đó, tiện thánh.” (Yu: *: kiếm của vua, **: kiếm thường)

Mẹ đã dạy, mắng người xong, hoặc là thẳng tay đánh liền, đánh để nó không cách nào chống trả lại, hoặc là … chạy.

Tiểu Lộc chọn cách sau, mắng lớn tiếng một hơi, sau đó lập tức xoay người bỏ đi.

Không phải là tìm người sao? Bằng vào trí tuệ của cô chẳng lẽ lại không tìm được? Tiểu Lộc không tin là không được.

Sau khi quanh co vòng vèo nhiều lần, rốt cục, Tiểu Lộc nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc ở hành lang cách đó không xa.

Người nọ thân hình cao lớn mặc chiếc áo len sọc rộng thùng thình, tùy ý phối hợp với quần jean, cho dù đứng ở trong bệnh viện người qua kẻ lại, khuôn mặt kia vẫn là xuất chúng. Chỉ cần liếc mắt một cái liền níu chân người nhìn. Có thể có được loại khí chất này, có được mã ngoài này, có cách ăn mặc như vậy, toàn bộ có được những thứ này, tuyệt đối chỉ có Cổ Húc Nghiêu! (Yu: soái ca, iem yêu chàng *mắt mơ màng*)

“Sao giờ mới tới?” Nhìn thấy Tiểu Lộc thở hồng hộc chạy tới, Cổ Húc Nghiêu cười cười, trông thật ấm áp.

“Để, để sau này hãy nói…… Khưu Sinh đâu? Thế nào?” Còn kịp gặp mặt lần cuối không?

“Gãy xương, đang chuẩn bị bó bột.” Húc Nghiêu dùng cằm hất hất chỉ vào gian phòng đối diện.

“Gãy xương?!” Nói chơi sao, chuyện nhỏ xíu như hạt mè, vậy mà nói điện thoại như vẻ nghiêm trọng lắm ấy.

“Ha ha, cô rất đáng yêu, nhịn không được muốn đùa cô một chút. Thật không ngờ cô lại lo lắng cho Khưu Sinh như vậy, thật ngại quá, đùa hơi quá.”

Anh ta nhún vai, không chút gì là thấy có vẻ hối hận.

Nhìn bộ dạng như không có việc gì xảy ra của anh, thật khiến Tiểu Lộc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nhìn thấy trên tường có tấm bảng đề ‘Cấm ồn ào’, cô nhất định đã gào lên, nhất định sẽ xử hắn!

“Bà xã, mang cơm tới sao? Anh đói quá.” Trong phòng, tiếng của Khưu Sinh vọng ra.

Cũng giống như lần cùng anh ta nói chuyện qua điện thoại ở nhà hàng ăn Thái Lan, loại cảm giác tự nhiên này vô cùng thân thiết, khiến Tiểu Lộc hoài nghi là anh ta không phải gãy xương mà là đầu óc có vấn đề?

“Không mang gì cả, về nhà mà ăn! Đều do tên chết bằm Húc Nghiêu gạt tôi. Hắn dám trù anh chết, còn bảo tôi nhanh chân đến gặp anh lần cuối. Tôi nghĩ, anh sắp chết rồi, hẳn là không cần ăn gì …” Tiểu Lộc vừa trừng mắt nhìn Cổ Húc Nghiêu, vừa oán giận, định khai hết những ý đồ tàn ác của anh ta vạch trần trước mặt Khưu Sinh.

Nhưng mà, khi cô vừa vào phòng, đóng cửa quay người lại, sau khi nhìn thấy người ở bên trong, rốt cuộc, một chữ cũng không thốt nên lời.

Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, đông đặc lại, trong phòng bốn người đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau.

Mãi đến khi Khưu Sinh khẽ ho khan, mới phá vỡ cục diện bế tắc.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Thần Xuyên cũng theo đó lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Lộc, nhợt nhạt mỉm cười, ân cần thăm hỏi.

Tiểu Lộc khẽ nhếch môi, thốt không nên lời. Đột nhiên, cô rất bội phục gã đàn ông này, có thể tự nhiên như vậy, như thể bọn họ chỉ là bạn bè lâu năm mới vừa gặp lại. Cô có phải cũng nên mỉm cười hay không?

Nhưng mà thật khó khăn, Tiểu Lộc cảm thấy mặt mình tựa như đông cứng lại, không nặn ra được bất kỳ biểu cảm nào.

Có lẽ, thật là bởi vì ‘Đã lâu không gặp’, lâu đến nỗi làm cô cảm thấy lần cuối cô gặp gã đàn ông này là cả thể kỷ rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...