Mệnh Quý Phụ

Chương 29:



Ân Huệ nghĩ nghĩ, hỏi: “Con dâu hiểu được một ít, vậy con dâu nói cho ngài một chút về bức họa này?”

Ôn phu nhân lập tức cao hứng lên, giống học sinh hiếu học gặp được phu tử, vẻ mặt mong mỏi.

Ân Huệ bị biểu tình của bà mẫu chọc cười, cũng là người làm tổ mẫu, tính tình còn giữ một phần thiên chân chất phác như vậy.

Còn về Ân Huệ, từ nhỏ đi theo mấy sư phụ mà tổ phụ mời về dạy dỗ đọc sách, thơ từ ca phú cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, thậm chí còn học quá một bộ kiếm pháp cho nữ tử. Cũng không phải nàng khắc khổ hiếu học, mà là tổ phụ tổ mẫu quá mức yêu thương nàng, Ân gia lại giàu đến chảy mỡ, không thiếu tiền dưỡng những nữ tiên sinh đó. Ân Huệ hứng thú cũng là luôn luôn biến đổi, thí dụ như nàng thời điểm bảy tuổi thích đọc sách, liền đi theo nữ tiên sinh dạy học, thời điểm tám tuổi muốn học kiếm, nữ tiên sinh dạy kiếm liền bận rộn, đợi cho tới lúc mười tuổi hiểu chuyện, mới mỗi dạng đều nghiêm túc học tập.

Trong nhà bảy tám nữ tiên sinh, mãi cho đến khi Ân Huệ muốn xuất giá, đường tỷ cũng không cần, mấy nữ tiên sinh mới mang theo tiền thưởng phong phú vui sướng rời đi.

“A Huệ hiểu được thật nhiều.”

Nghe xong Ân Huệ giảng giải, Ôn phu nhân chỉ cảm thấy chưa đã thèm, con dâu mạo mỹ, thanh âm cũng mềm nhẹ êm tai, nàng thực thích, trong lòng cũng cao hứng vì nhi tử cưới được một vị cô nương tài học uyên bác như vậy, chân chính xứng đôi.

Ân Huệ cười cười, liền ở thời điểm nàng chuẩn bị cáo từ, người của Từ vương phi bên kia đưa một con cá vược biển lại đây.

Ân Huệ liền hỏi Ôn phu nhân: “Cá vược biển có thật nhiều loại phương pháp ăn, hấp, kho tàu, chiên, nướng, ngài thích ăn như thế nào?”

Ôn phu nhân nuốt nuốt nước miếng: “Ta ăn cá đều quen ăn kho tàu, bất quá cá vược là thứ tốt, A Huệ cảm thấy ăn thế nào càng tốt hơn?”

Ân Huệ cười nói: “Chúng ta khẩu vị bất đồng, vô pháp nói loại nào càng tốt hơn, chỉ có thể nói con dâu càng thích ăn cá nướng, nếu ngài ăn quen kho tàu, đêm nay để cho phòng bếp nướng cá xem?”

Ôn phu nhân hỏi: “Nướng như thế nào?” Nàng không kén ăn, ngày thường đều là phòng bếp làm cái gì nàng ăn cái đó, gặp được món đặc biệt không hợp khẩu vị, nha hoàn thấy sẽ cùng phòng bếp nói một tiếng, sau này cũng liền không làm lại.

Ân Huệ thích ăn, cũng biết nên làm như thế nào, để cho nha hoàn chuẩn bị giấy bút, nàng tự mình đem cách làm cá nướng ghi tạc trên giấy.

“A Huệ tay đẹp, chữ cũng đẹp.” Ôn phu nhân ngồi ở bên cạnh, nhìn con dâu ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống từng hàng chữ nhỏ tú mỹ, lời khen không trải qua đại não liền xông ra.

Không có biện pháp, ai bảo con dâu xác thật đa tài đa nghệ.

Ân Huệ được khen khiến tâm tình cũng càng tốt, đời trước Ôn phu nhân chính là dễ ở chung, hiện giờ nàng có biến hóa, mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung lên cũng càng nhiều thú vị.

“Đêm nay trước làm phòng bếp thử xem, nếu đầu bếp của ngài bên này làm ra tới không thể ăn, lần sau con dâu để người làm tốt đưa lại đây cho ngài.” Trước khi rời đi, Ân Huệ cẩn thận nói.

Trong lòng Ôn phu nhân ấm áp, vẫn luôn đem con dâu đưa đến cửa Tĩnh Hảo đường mới quay trở về.

Ân Huệ trở lại Trừng Tâm đường, đi nhĩ phòng xem Hành ca nhi trước.

Hành ca nhi mới vừa ăn xong, đã ngủ rồi, hài tử mặc một kiện áo ngắn hồng đậm, khuôn mặt béo đô đô, hai tiểu cánh tay đồng thời co lên trên, tư thế ngủ miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Ân Huệ lấy ra ngân phiếu tổ phụ đưa, một chồng thật dày, một trăm vạn lượng.

“Nhìn xem ông cố ngoại đối với ngươi thật tốt, ngươi mới lớn như vậy liền cho ngươi nhiều bạc như vậy, trưởng thành nhớ đến hiếu kính lão nhân gia.”

Thu lại ngân phiếu, Ân Huệ đối với Hành ca nhi ngủ say nói thầm.

Nàng dám cam đoan, ở toàn bộ Bình Thành, trong nhóm trẻ con bốn tháng tuổi, Hành ca nhi của nàng nhất định là có tiền nhất.

Đáng tiếc Hành ca nhi cũng không biết của cải của chính mình, hãy còn ngủ ngon lành.

Ân Huệ nhìn nhìn cũng mệt nhọc, cũng không để bụng cái gì nhĩ phòng hay không nhĩ phòng, liền ở bên người nhi tử nằm xuống, hai mẫu tử cùng nhau nghỉ trưa.

.

Yến Vương hôm nay từ tiền triều trở về tương đối sớm, đại thái giám Hải công công hầu hạ hắn đổi mới thường phục, cười nói: “Vương gia, hôm nay Tam phu nhân hồi môn, mang về tới một rương cá vược biển, buổi tối để phòng bếp làm một con?”

Yến Vương “Hô” một tiếng: “Ân Dung này, vừa ra tay chính là một rương đồ biển, bổn vương cũng hưởng phúc của hắn.”

Hải công công: “Đó là Vương gia tiết kiệm, không đành lòng hao tài tốn của, bằng không sơn trân hải vị còn không phải tùy tiện để ngài ăn.”

Yến Vương chỉ là thuận miệng trêu chọc Ân Dung, vốn cũng không có ý tứ thật sự xem Ân gia không vừa mắt, đổi quá quần áo, nói: “Liền hấp đi, gần đây thời tiết hanh khô, ăn thanh đạm một chút.”

Hải công công đã kêu tiểu thái giám đi truyền lời.

Yến Vương một mình ăn cơm chiều, ăn xong sắc trời vừa mới trầm xuống, Yến Vương nghĩ nghĩ, mang theo Hải công công đi Tây Lục sở.
Chương trước Chương tiếp
Loading...