Mệnh Quý Phụ

Chương 5:



Thời điểm Ân Huệ đối với bình phong xuất thần, Ngụy Chiêm rốt cuộc vòng lại đây.

Ân Huệ vô ý thức mà liếc qua.

Ngụy Chiêm cũng hướng nàng nhìn lại, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo một tia kinh ngạc, kinh ngạc nàng như thế nào còn ngồi ở chỗ này xuất thần.

Ân Huệ trợn tròn một đôi mắt đào hoa thanh triệt.

Ngụy Chiêm trước mắt này, quá tuổi trẻ, mày kiếm mắt phượng, mặt trắng như ngọc, mặt mày tuy lạnh nhạt, lại mơ hồ có thể nhìn ra vài phần ngây ngô thuộc về người trẻ tuổi, nơi nào còn là vị Thục Vương 30 tuổi kia túc mục kiên nghị mà tối hôm qua Ân Huệ nhìn thấy?

Ân Huệ ngơ ngác mà nhìn phía dưới cái mũi Ngụy Chiêm, Thục Vương 30 tuổi bắt đầu để râu, uy nghiêm càng lớn, nhưng mà giờ này khắc này, Ngụy Chiêm vẫn là Ngụy Chiêm, lại không có râu.

Nàng thất thố một lúc lâu, Ngụy Chiêm nhíu mày: “Vì sao nhìn ta như vậy?”

Ân Huệ lại tại đây nháy mắt bỗng nhiên cúi đầu, nhìn về phía trung y trên người.

Nàng rốt cuộc nhớ lại không đúng chỗ nào, tối hôm qua khi đi vào giấc ngủ, nàng mặc không phải bộ này, màu sắc hình thêu hoàn toàn bất đồng.

Lại xem gian nhà ở này, tuy rằng nhiều năm không ở qua, Ân Huệ vẫn là nhận ra được, đây là sân viện của phu thê bọn họ ở Yến Vương phủ.

Ân Huệ ngơ ngẩn mà đi hướng về bàn trang điểm, hai ngọn đèn cung cấp ánh sáng nhu hòa, đôi tay Ân Huệ đỡ lấy lưng ghế, tâm tình phức tạp mà nhìn chính mình trong gương.

Trong gương, nàng thoạt nhìn so với Ngụy Chiêm còn muốn non nớt hơn, 15-16 tuổi, tóc đen hỗn độn, gương mặt bởi vì mới vừa trải qua quá một hồi chuyện phòng the kịch liệt mà đỏ bừng mĩ diễm.

Ân Huệ sờ sờ chính mình mặt.

Trong gương cũng hiện ra nàng làm động tác đồng dạng.

Đột nhiên, một thân ảnh khác xuất hiện ở trong gương, Ngụy Chiêm mày nhăn đến càng sâu, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người nàng.

Trong óc lộn xộn, Ân Huệ gom lại trung y, bản năng muốn thoát đi nơi này, muốn ở một mình lẳng lặng suy nghĩ.

Chuẩn bị nước……

Đúng rồi, nàng còn muốn tắm gội.

“Ta đi tắm.” Ném xuống những lời này, Ân Huệ vội vàng rời đi.

Phía Tây là phòng tắm, bên trong có thau tắm, Ngụy Chiêm phần lớn thời gian đều là dội nước tắm, hiện tại thau tắm đang nổi lơ lửng một tầng cánh hoa.

Ân Huệ đi trước tiến gian tắm rửa.

Nha hoàn Kim Trản thuần thục mà hầu hạ chà lau cho nàng.

Ân Huệ nhìn Kim Trản không chớp mắt, đồng dạng biến thành Kim Trản15-16 tuổi.

“Phu nhân làm sao vậy?” Kim Trản kỳ quái hỏi.

Phu nhân……

Nếu là ở Cảnh Hòa năm thứ hai, nếu là ở Thục Vương phủ kinh thành, Kim Trản nên gọi nàng Vương phi.

“Ta mới co một ác mộng, rất mơ hồ, ngươi nói cho ta, năm nay là Hàm Ninh năm mấy tháng mấy?” Ân Huệ khó nén được run rẩy hỏi.

Nàng biết chính mình khẳng định trở lại trước khi cha chồng đăng cơ, nhưng cụ thể là Hàm Ninh năm mấy, nàng cần xác nhận.

Kim Trản thần sắc càng cổ quái, trước đó nửa canh giờ, Tam gia cùng phu nhân nháo đến động tĩnh lớn như vậy, phu nhân cư nhiên nói dối nói nàng là nằm ác mộng?

Nhưng Kim Trản vẫn là đúng sự thật trả lời nói: “Năm nay là Hàm Ninh năm thứ tám, hôm nay là mùng chín tháng bảy.”

Trong đầu oanh một tiếng, Ân Huệ suýt nữa không đứng thẳng được.

Nàng là mùa xuân Hàm Ninh năm thứ bảy gả cho Ngụy Chiêm, mùa xuân Hàm Ninh năm thứ tám sinh hạ nhi tử Ngụy Hành, nói cách khác, nàng về tới mười năm trước, nàng mới mười sáu tuổi, nhi tử cũng mới có mấy tháng?

Thân mình lau sạch, Ân Huệ một người ngồi ở thau tắm trung, làm Kim Trản lui ra.

Là nằm mơ sao?

Nước còn đang nóng, Ân Huệ khép hạ đùi, đau đến khiến nàng hít khí, một hồi mới vừa cùng Ngụy Chiêm kia, cũng chân thật vô cùng.

.

Ân Huệ vẫn luôn ở tắm phòng đợi cho đến khi nước lạnh mới ra ngoài, Kim Trản hầu hạ nàng thay trung y mới.

“Giờ nào rồi?” Ân Huệ thấp giọng hỏi.

Kim Trản nói: “Vừa qua khỏi giờ Tý.”

Nói xong, nàng tiếp tục thay thế chủ tử cài nút áo dưới nách.

Ân Huệ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lời Ngụy Chiêm nói một lần nữa vang ở bên tai: “Ta lần này vào kinh, khả năng tháng chín mới về……”
Chương trước Chương tiếp
Loading...