Mệnh Quý Phụ

Chương 8:



Yến Vương phủ khí thế lại rộng rãi, cùng các phiên vương phủ đệ khác giống nhau, lấy chính viện ở trung tâm hướng về phía sau là các viện nhỏ, đem cả tòa vương phủ bố cục giống tiền triều hậu cung.

Tiền triều là nơi Yến Vương xử lý chính sự, triệu kiến quan viên địa phương, trang nghiêm túc mục, hậu viện là chỗ Yến Vương và gia quyến sinh hoạt, tinh xảo hoa mỹ.

Tẩm điện của Yến Vương ở trung tâm, phía tây phân cho thê thiếp cư trú, phía đông phân cho con cái dưới gối cư trú.

Ân Huệ một nhà ba người đi ra khỏi Trừng Tâm đường, hướng tây đi thẳng, thời điểm đi qua Di Chí đường, Thế tử gia Ngụy Dương cùng thế tử phi Từ Thanh Uyển sóng vai đi ra, phía sau đi theo là ba cái hài tử.

Ân Huệ cùng Ngụy Chiêm đồng thời dừng chân, hướng phu thê Ngụy Dương gật đầu thăm hỏi: “Đại ca, đại tẩu.”

Thế tử gia Ngụy Dương mặc một thân áo gấm màu trắng, vóc dáng hắn so với Ngụy Chiêm lùn hơn một ít, thần sắc ôn nhuận khí chất trầm ổn, rất có phong phạm huynh trưởng, cười đối với Ngụy Chiêm nói: “Bọc hành lý đều thu thập tốt chưa?”

Ngụy Chiêm đáp: “Đều đã thu thập thỏa đáng, lệnh tùy tùng dọn lên xe ngựa.”

Ngụy Dương gật gật đầu, tự nhiên mà cùng Ngụy Chiêm đi ở phía trước, nói chút hành trình công việc đi kinh thành.

Ân Huệ đi ở bên người Từ Thanh Uyển.

Từ Thanh Uyển là chất nữ nhà mẹ đẻ Yến Vương phi, cô chất hai người đều xuất thân từ nhất đẳng huân quý kinh thành, Trấn Quốc Công phủ. Từ Thanh Uyển thân thế hiển hách, khí độ cũng là đứng đầu mấy chị em dâu. Kiếp trước Ân Huệ gả đến Yến Vương phủ, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của Từ Thanh Uyển, ngôn hành cử chỉ không một cái nào không noi theo Từ Thanh Uyển. Trải qua một hai năm kiên trì cùng bắt chước, lễ nghi của Ân Huệ cơ hồ không chút nào kém hơn Từ Thanh Uyển, dĩ nhiên lại cũng trở nên không hề giống chính nàng nữa.

Bọn nha hoàn ngầm đều cười nhạo nàng bắt chước, thái độ Từ Thanh Uyển đối với Ân Huệ trước sau như một, khách khí xa cách, chưa từng ngạo mạn vô lễ, nhưng cũng chưa từng đem Ân Huệ xem ở trong mắt.

Ngày thường ngầm gặp mặt, trừ bỏ tiếp đón cơ bản nhất, Từ Thanh Uyển sẽ không chủ động cùng Ân Huệ nói cái gì, đều là Ân Huệ vắt hết óc tìm chút đề tài.

Hôm nay hai vị gia liền đi ở phía trước, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, huynh hữu đệ cung, Từ Thanh Uyển nói cũng nhiều chút, ôn thanh đối với Ân Huệ nói: “Tam đệ muội yên tâm, lần này đi kinh thành, ta cùng Thế tử gia sẽ chăm sóc tam đệ, ngươi ở trong nhà an tâm chiếu cố Ngũ Lang là được.”

Mấy cái tôn bối của Yến Vương phủ đều là dựa theo trường ấu xưng hô, nhi tử của Ân Huệ, Hành ca nhi đứng hàng năm, mọi người đều kêu hắn là Ngũ Lang. Từ Thanh Uyển sinh hai cái nhi tử, Đại Lang 6 tuổi là trưởng tôn, còn có Tam Lang mới ba tuổi. Lúc này hai anh em đều theo ở phía sau, có một cái nữ oa oa năm tuổi khác, chính là thứ nữ ( con thiếp thất) Mi tỷ nhi.

Bởi vì thành thân sớm, hiện giờ số lượng tôn bối của Di Chí đường nhiều nhất.

Ân Huệ nhìn xem Hành ca nhi trong lòng ngực nhũ mẫu, cười nói: “Làm phiền đại ca đại tẩu lo lắng.”

Thanh âm kia mềm nhẹ tùy ý, lại không giống trước kia cẩn thận câu thúc, phảng phất như nàng cùng Từ Thanh Uyển đều là xuất thân quý nữ giống nhau.

Một người hàng năm câu nệ đột nhiên tiêu sái, người quen thuộc nàng tự nhiên có thể phát hiện loại biến hóa này.

Từ Thanh Uyển cuối cùng nhìn Ân Huệ thêm chút.

Ân Huệ mặc kiện áo ngoài thêu hoa thiển bích, phối hợp với một cái váy dài màu trắng, dáng người thướt tha, thanh nhã khéo léo. Trang điểm cùng ngày thường không có quá lớn khác biệt, biến đổi chính là thần thái của nàng. Từ Thanh Uyển quen thuộc Ân Huệ luôn là người thật cẩn thận, một đôi mắt mỹ lệ bởi vì thời thời khắc khắc lưu ý cử chỉ của người khác mà mất đi hào phóng, lại bởi vì thường tự biết xấu hổ theo bản năng mà rũ mắt cúi đầu, không phóng khoáng như vậy, ngược lại càng phụ họa cho xuất thân của nàng.

Nhưng hôm nay Ân Huệ nói cười tự nhiên, ánh mắt bình thản, lễ nghi chu đáo rồi lại không hề lộ dấu vết bắt chước, phảng phất như một con chim họa mi co rúm nguyên bản bị nhốt ở lồng sắt, đột nhiên bay ra khỏi nhà giam, dưới ánh mặt trời bừa bãi bay lượn.

Khi Ân Huệ co rúm lại, mọi người thực dễ dàng bỏ qua mỹ mạo của nàng. Khi nàng trở nên thong dong hào phóng, mỹ mạo chân chính cũng hoàn toàn bày ra tới.

Từ Thanh Uyển thế nhưng xem đến ngẩn ra trong một cái chớp mắt. Nàng như thế nào bây giờ mới phát hiện, vị chị em dâu này cư nhiên có được tư sắc khiến người khác tâm động như thế?

Thế tử gia Ngụy Dương cùng nhóm đệ muội trong nhà không thân, tuy rằng nghe được Ân Huệ nói, lại cũng chỉ là cảm thấy lại bình thường, chưa từng lưu ý nhiều hơn.

Nhưng trong lòng Ngụy Chiêm khẽ nhúc nhích, chỉ là không thể quay đầu lại đánh giá Ân Huệ.

Mãi cho đến khi ánh mắt Từ Thanh Uyển từ trên mặt chính mình dời đi, Ân Huệ mới nhẹ nhàng mà thở một hơi.

Nắng sớm từ phía sau chiếu lại đây, trên mặt đất hiện lên bóng dáng lớn lớn nhỏ nhỏ. Ân Huệ xem qua những cái bóng dáng đó, lại nhìn về phía không trung nơi xa xanh thẳm, bầu trời trong vắt như vậy, giống như nàng lúc này không có bất luận cái tạp niệm gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...