Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 47: Sau tất cả vẫn là vợ chồng
Nghe thấy hắn nói cảm ơn, cô một dây khá bất ngờ, thoáng qua cười gật đầu đồng ý, chắc là đã lâu lắm rồi mới nghe được tiếng cảm ơn này, trong lòng cũng thư giãn được 1 chút, cảm giác như trái tim ấm áp lên được chút chút.Trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pin, sau khi cất hộp y tế đi, cô pha 2 ly trà, sau đó lấy cái chăn mỏng quấn quanh người rồi lười biếng ngồi xuống cái ghế sofa đối diện hắn ôm Jun vào lòng. Không khí lại một lần nữa chìm vào trong tĩnh lặng, mỗi người 1 suy nghĩ riêng tưHắn một chút lại một chút én lút liếc cô, trong lòng nóng nảy hồi hộp, có rất nhiều thứ muốn nói với cô, nhưng tới cổ lại bị cái gì đó nghẹn họng rồi nuốt lại vào bụng. Hắn rất khó mở lời, muốn nới với cô lại sợ cô càng ngày càng tránh hắn, muốn làm cô chú ý tới hắn lại sợ cô càn ghét hắn hơn, hay đơn giản như làm cho cô ghen sợ rằng cái nhận được chỉ là lời chúc phúc!Từ khi gặp lại cô, trái tim hắn luôn đập loạn lên à không đúng hơn là chỉ cần nghe thấy tên của cô thôi, nhớ lại mọi chuyện trước kia, hắn lại chả còn tí dũng khí nào để nói chuyện trước kia hay là lời xin lỗi, giống như là rất xấu hổ với hành động của mình vậy. Khi nhìn cô đi cùng người đàn ông khác, hắn đã rất tức giận chỉ hận không thể đánh chết hắn ta.Hắn rất muốn....rất rất muốn....cô yêu hắn thêm lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không để cô buồn phiền hay lo lắng, sẽ càng không khiến cô khóc vì hắn sợ rằng..sợ rằng một ngày nào đó có sẽ rời xa hắn chẳng bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữaGần trong trong gang tấc mà biển trời cánh mặt- Lần trước em đi gặp honey có phải là gặp Vũ Trung không - hắn hỏi cô - Không phải, mà anh biết anh ấy sao - cô nói lấy tách trà uống một ngụm- Có, lần trước thấy trên báo, anh ta nói em và anh ta là người yêu, đó là sai đúng chứ - hắn cười nói, trong lòng hy vọng câu trả lời như mong muốn của mình- Ừ, chúng tôi làm người yêu của nhau cũng được gần 6 năm rồi - cô nhướng mày nói- À.... - hắn à, lòng chua xótHoá ra chắc chỉ có hắn mong đợi thôi, hoá ra cô không hề yêu hắn, hoá ra chỉ là hắn tưởng tượng rằng cô còn có chút tình cảm với mình,..bỗng hắn muốn lên tiếng, muốn nói rõ ràng với cô tình cảm của mình, giống như hắn không muốn cô rời xa hắn, hắn không hiểu là mình có cái tình thân này ở đâu- Anh.... - hắn nói- Mẹ - cùng lúc Hạo Minh chạy ra ôm cô- Ừ con trai, sao không ngủ tiếp đi - cô ôn nhu xoa đầu thằng bé- Con hết buồn ngủ rồi - Hạo Minh cười nói sau đó ôm cổ JunNhìn Hạo Minh chơi đùa vui vẻ, nụ cười trên môi cô càn lúc càng đậm hơn. Hắn ở một bên nhìn cô cười, lười vừa nói tự nhiên lại không thể nói nữa, như là bị rút hết dũng khí, hắn tự trách bản thân mình quá nhu nhược, tới 1 lần muốn rõ ràng với cô mọi chuyện cũng không làm nổi- Mẹ, ba và mẹ gặp nhau như thế nào vậy, con có chút tò mò nha, mà con chả bao giờ thấy ba và mẹ tình cảm nồng thắm như trong phim Hàn gì cả - Hạo Minh chu mỏ lên nóiSau lời nói của con trai, cô có chút khó xửa khổng thể giải thích được cho con trai bèn tìm một đề tài khác để trốn tránh việc giải thích này....Nhưng có lẽ, trốn trách cũng không phải là cách tốt nhất, có thể trốn được 1 lần 2 lần nhưng không cõ nghĩa là trốn được cả đời, nếu cứ như hiện tại, không rõ ràng với anh có lẽ cả hai sẽ dần trở lên khó xửa với đối phương hơn...có lẽ cách tốt nhất lên nói chuyện đàng hoàng với anh một lần.- Chuyện này là việc của ba mẹ bảo bối không nên nhiều chuyện - cô nhắc nhở Hạo MinhSau đó dụ dỗ thằn bé đi ngủ, đợi khi thằn bé ngủ hẳn, sau đó cô ra phòng khách thấy hắn vẫn ngồi đó mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cô ra hắn lại đưa tầm mắt về phía cô, chợt hai người nhìn nhau 1 lúc rồi cô lên tiếng- Có lẽ chúng ta cần nói chuyện - cô nói- Ừ, em cứ nói, anh sẵn sàng lắng nghe - hắn nóiKhi cô vừa nói câu đó, hắn cảm thấy mình không đáng làm đàn ông, lẽ ra hắn phải chủ động nói với cô, không nên để cô chủ động nói như vầy, hắn cảm thấy rất xấu hổ khi mình không có can đảm để nói với cô mọi chuyện, cảm giác lúc này đây thật nhục nhã....- Chuyện trước kia, có lẽ tất cả đều là sai lầm của cả hai người chúng ta, Hạo Minh vốn dĩ không có hề có lỗi trong chuyện này - cô nói giọng trầm thấp- Không phải, chính xác hơn người có lỗi là anh - hắn nói, mắt nhắm lại khoé mắt cay cayĐúng vậy ! Lỗi hoàn toàn là ở hắn mà ra, không có liên quan tới cô, không hề, là do hắn trước, là do hắn muốn ly hôn với cô nhưng sau đó mới nhận ra rằng bản thân mình yêu cô tới nhường nào, chỉ vì Kiều My mối tình đầu không thể quên mà hắn lại không thể phân biệt rõ ràng là bản than mình có yêu cô hay không, chỉ là 1 chút lầm lỡ của bản thân mà bây giờ bọn họ thành ra như này...- Cũng không thể trách anh được, một phần cũng là do tôi không hiểu chuyện, không biệt anh đã có người trong lòng - cô nóiLời nói không cảm xúc giống như là người nói câu đó không phải là cô mà là một người hoàn toàn khác, giống như là một người ngoài cuộc bình phẩm về câu chuyện của hai bọn họ.- Anh...thật sự xin lỗi em - hắn nóiHắn rất muốn ngay bây giờ đây nói cho cô biết hắn vẫn rất còn yêu cô nhưng không thể mở lời được, nhỡ cô hỏi vì sao hắn nên trả lời thế nói, chả lẽ là anh chỉ biết anh còn yêu em à. Thật sự quá khó nói ra- Không sao, không sao, đó chỉ là quá khứ, giờ là hiện tại, tôi muốn làm lại từ đầu, là một con người mới, sẽ không yếu đuối gây phiền phức cho anh hai và mẹ nữa....tôi cũng 24 tuổi chứ ít gì - cô cười nói, sống mũi ngày càn cay cay, lòng của cô chỉ có chữ đắng mà thôi- Chúng ta làm lại từ đầu nhé....là bạn - thực ra hắn muốn nói là làm vợ chồng nhưng sợ cô không đồng ý sẽ từ đó tách biệt hơn với hắn nên hắn nghĩ bạn có lẽ sẽ tốt hơn- Từ đầu là bạn sau đó thành vợ chồng rồi lại là bạn, buồn cười nhỉ - cô cười cười lau khoé mắt đã ngấn nước- Ừ, buồn cười thật - hắn nói nhưng trong lòng lại nghĩ không buồn cười chút nào- Ừ vậy là bạn sẽ tốt hơn, nhưng còn Hạo Minh thì sao, chúng ta không thể để thằn bé không cha không mẹ - cô hỏi hắn- Chúng ta cứ tiếp tục ba mẹ của con còn việc chúng ta là bạn vẫn là bạn - hắn cười nói { tác giả : thế thì đừng là bạn cho rồi cuối cùng cũng là vợ chồng [bạn -> vợ chồng -> bạn -> ba mẹ ( cũng là vợ chồng ) ] cuối cùng thì chị Linh vẫn lọt vào hang sói }- Ừ thế cũng được - cô cười nóiCứ như vậy cả hai người làm hoà nhau, cả buổi tối hôm đó ngồi nói chuyện phiếm, chuyện từ đầu cũng lôi ra được, cứ như là hai người bạn lâu lắm không gặp nhau vậy!...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương