Mèo Trượt Chân

Chương 7



Đàm Tiểu Hữu và Liên Trạm đạt được thoả thuận, trước khi liếm phải đưa ra lời xin trước.

Đương nhiên phần lớn lúc xin đều bị từ chối. Chỉ có khi tiểu miêu yêu thực sự thất vọng, thất vọng đến mức tiu nghỉu, Liêm Trạm mới hơi mất tự nhiên gật đầu một cái.

Đàm Tiểu Hữu lập tức khôi phục sức sống nhào lên, treo trên người hắn, ngọt ngấy đi liếm môi hắn.

“Thầy tốt ghê, ” Đàm Tiểu Hữu cọ hắn, “Em thích mùi của thầy.”

Mười năm trước Liên Trạm đã nuôi thú cưng ba lần. Lần đầu tiên là con chim nhỏ, đối xử hờ hững với hắn, bị thương được hắn nhặt về, sau khi chữa khỏi vết thương liền chạy không thấy tăm hơi; con chó con thứ hai cũng ngoan ngoãn, có vẻ như đã từng bị người làm hại, mỗi lần được hắn vuốt ve đều run lẩy bẩy, dáng vẻ nén giận, về sau cũng bị bệnh, đi đời nhà ma.

Lần thứ ba nuôi mèo, lần này thời gian dài nhất, nuôi ba năm. Con mèo đối xử với hắn ngạo kiều lại thân mật, cuối cùng thọ hết chết già.

Từ đó về sau, hắn cũng không nuôi thú cưng nữa, nhưng sẽ cho mấy con mèo nhìn thấy ở ven đường ăn.

Độ thân thiện của hắn với động vật rất bình thường, nhưng có lẽ là bản tính thu hút, phần lớn con mèo trời sinh sẽ muốn lại gần hắn.

Mà hắn cũng vừa vặn… cực kỳ thích mèo.

Nhà trọ hắn mua cũng không tính là rộng, Đàm Tiểu Hữu theo hắn vòng tới vòng lui trong căn phòng nho nhỏ này, đầy mắt đầy lòng chỉ có một mình hắn. Mặc dù Đàm Tiểu Hữu quấn người hơi quá mức, nhưng trên thực tế Liên Trạm vẫn bị cậu quấn lấy rất thoải mái, như thể có loại cảm giác… mình lại nuôi một con thú cưng tiểu miêu yêu.

Trăm năm qua lần đầu ăn mặn, Liên Trạm ở nhà tu dưỡng một ngày, đồng thời ứng phó Đàm Tiểu Hữu, điều chỉnh được rồi yêu lực tăng mạnh.

Buổi tối lúc đi ngủ hắn làm một cái ổ khác trên sofa cho Đàm Tiểu Hữu, cất kỹ gối đầu và chăn, kết quả Đàm Tiểu Hữu nghe xong tính toán của hắn lắc đầu như trống bỏi, cuối cùng còn ỷ lại khả năng nhanh nhẹn, vọt vào trong phòng. Cậu chui vào trong chăn, lại cựa quậy, lộ ra cái đầu xù xì: “Em phải ngủ ở chỗ này của thầy…”

Liên Trạm bước tới duỗi tay xách cậu lên, kết quả cậu túm chăn chặt quá, cuối cùng xách cả chăn cả yêu lên, thành một cục to đùng, ánh mắt khá vô hại.

“…” Liên Trạm thở dài, buông lỏng tay.

Là thành công của mình! Đàm Tiểu Hữu đắc ý rúc vào trong chăn, nghe thấy thầy mở cửa ra ngoài, vào nhà vệ sinh, đợi thầy rửa mặt xong quay lại ngủ cùng mình. Nhưng đợi rõ lâu, tiếng thầy bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, lại chỉ đứng trong phòng khách.

Liên Trạm để cậu ngủ trong phòng, mình thiệt thòi một đêm, chen chúc trên sofa.

Đàm Tiểu Hữu thò đầu ra nhìn, thấy dáng người thầy cao lớn nằm trên sofa, có vẻ cực kỳ chật chội, không nói tiếng nào bước tới. Cậu ngồi xổm trước mặt Liên Trạm, Liên Trạm vờ ngủ, cậu lại méo miệng cũng muốn nằm lên ghế sofa, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không phải muốn ngủ trong phòng của thầy, là muốn ngủ với thầy…”

Hai cái tai mèo cụp xuống, cơ thể gầy gò như con sâu nhỏ, chen vào trong lòng thầy.

Ghế sofa thực sự rất nhỏ, một mình Liên Trạm ngủ đã miễn cưỡng, lại thêm cậu vào, căn bản không ngủ được. Khoảng trống còn lại của ghế sofa thực sự quá nhỏ, Đàm Tiểu Hữu còn chưa tìm được vị trí thích hợp, thoáng cái không cử động hẳn hỏi, suýt nữa rơi xuống đất.

Liên Trạm kịp thời túm được cậu, “chậc” một tiếng, đành phải cầm chăn quấn cậu lại đi vào trong phòng.

Đàm Tiểu Hữu đã được như mong muốn, vui vẻ ôm thầy đi ngủ, dường như còn sợ hãi nửa đường hắn chạy trốn, cái đuổi quấn ngang hông hắn. Liên Trạm nghiêm mặt một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, trong lòng không vui hừ một tiếng, tay to điều chỉnh một tư thế thoải mái cho Đàm Tiểu Hữu, trong vô thức, lại ôm chặt hơn chút nữa.

Dù sao ngày mai cậu sẽ được đón đi, với bản lĩnh của Hồ Phỉ, chắc là rất nhanh có thể nghiên cứu ra làm sao để cậu có thể khôi phục bình thường.

Lúc kí ức của Đàm Tiểu Hữu đầy đủ cực kỳ ghét hắn, chắc hẳn sẽ phản ứng rất lớn nhỉ. Đố i với hình dạng này của hắn sẽ dung túng một buổi tối… cũng không biết ra làm sao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...