Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 63: Nhớ Đến
... Được Tần Kiêu đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Tần Kiêu cụp mắt, không để cô thấy vẻ mặt của anh. Một đêm đó, Tần Kiêu không thể ngủ, cô ở trong ngực anh, đã sắp tới tháng Sáu nhưng màn đêm lại lạnh như nước, biệt thự xây ở sườn dốc, mùa hè khá mát mẻ. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cô dựa vào vai anh, tóc đen như thác, ngủ say sưa. Anh là một người liều mạng giữ chặt nắm cát, song cát vẫn không ngừng chảy qua như cũ, anh rất sợ ngày mà cô sẽ khôi phục trí nhớ rồi hoàn toàn hận anh, cũng sợ chẳng biết ngày nào thì cô sẽ rời khỏi anh. Đổng Húc là một tai họa ngầm, Vân Bố, Vạn Bạch Bạch và Nghê Hạo Ngôn cũng vậy. Còn người cha đang ẩn nấp của Tô Lăng và Văn Nhàn, tất cả mọi người đều không coi trọng tình yêu của anh. Mỗi một giây, một một phút anh và cô ở bên nhau, cả thế giới đều là địch của bọn họ. Anh không ngủ suốt đêm, khi trời sáng, Tần Kiêu đã có một quyết định. Hôm sau Tô Lăng mở mắt ra đã thấy anh đang mỉm cười nhìn cô, ngón tay Tần Kiêu vuốt tóc cô: "Chào buổi sáng." Trước mắt Tô Lăng choáng váng một lúc, sau đó cũng nở một nụ cười: "Chào buổi sáng." Tần Kiêu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Tô Lăng." "Dạ?" "Chúng ta đi lĩnh chứng đi." Cảm giác mù mờ của cô lúc mới thức hoàn toàn mất sạch, kinh ngạc nhìn anh: "Tần Kiêu, anh... Anh đừng có giỡn kiểu này chứ." Cô biết vị trí của mình, là tình nhân của Tần Kiêu, phải làm tốt chuyện của một tình nhân nên làm. Điều Tô Lăng luôn muốn chính là đợi ngày Tần Kiêu chán ghét cô hoặc tìm được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thì cô sẽ có thể rời đi ngay. "Tôi không đùa." Trong mắt anh chứa sự ấm áp: "Tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời, được không em?" Cô do dự, sau đó lắc đầu. Trong mắt Tần Kiêu u ám, lộ ra chút nguy hiểm, trên mặt anh vẫn cười, xoay người bao phủ cả người cô, hai cánh tay chống ở hai bên cô. Tô Lăng hơi sợ hãi: "Tần Kiêu... Cái chuyện kết hôn này phải cẩn thận, mấy lời nông nỗi trong phút chốc này..." Nụ hôn của anh rơi xuống, lời còn sót lại của cô cũng chỉ có thể nuốt vào. Trên người cô chỉ mặc đồ ngủ, đồ ngủ bằng lụa màu trắng, mềm mại trơn nhẵn. Nụ hôn của anh hướng xuống một mạch, đẩy quần áo cô ra, một mảng da thịt lớn ở trước ngực lộ ra. Tô Lăng khá hoảng sợ, đưa tay đẩy đầu anh. Anh chả quan tâm, cắn lên vai cô một cái. Cô mềm mại, ngoan ngoãn lên tiếng: "Đau quá." Anh cười khẽ: "Tôi sai rồi." Nhưng hành động của anh cũng chẳng có tí ý định nhận sai, nụ hôn đi tới trước ngực cô, cách một bộ đồ ngủ mà nuốt lấy nó. Người Tô Lăng run rẩy, cô cắn môi để mình không phát ra âm thanh. Song cô sợ muốn khóc. Lúc Tần Kiêu cởi váy của cô ra, cơ thể cô đã cứng đờ đến không thể tưởng. Một tay anh siết chặt cổ tay cô, Tô Lăng co quắp lại, cô phải kết thúc trò đùa này: "Tần, Tần Kiêu." Anh cũng không ngẩng đầu lên, đáy mắt đè ba phần ý lạnh, bảy phần tình dục xuống. Chân cô căng chặt, rốt cuộc vẫn sợ hãi: "Tôi không muốn." Anh ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn tình dục, con ngươi đen như mực, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô: "Tại sao không muốn, nếu em cảm thấy mình là tình nhân của tôi thì không phải nên làm vài chuyện mà tình nhân nên làm hay sao?" Cô lã chã chực khóc, đáng thương hệt như đóa hoa vừa nở rộ sẽ lập tức bị ai đó ngắt xuống, trái lại kích thích dục vọng muốn chà đạp của người khác. Anh cười một tiếng, ngón tay trượt vào trong. Tô Lăng giơ chân đá anh, một tay anh cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, quay lại hôn lên bàn chân cô. Ánh sáng màu tím chuyển động trên mắt cá chân, đôi chân ngọc kia đẹp đến mức khiến người ta không thở được. Cô run lẩy bẩy, cuối cùng giọng nói cũng có mấy phần lạnh như băng: "Tần Kiêu." Anh cười nhưng trên mặt lại không thể nén được cơn giận, ngước mắt nhìn cô. "Tô Lăng, em nhớ ra rồi." Giọng anh lạnh đi, không phải dùng giọng điệu nghi ngờ. Buồn cười làm sao, anh suy nghĩ cả một đêm, muốn nhân lúc này để đi lĩnh chứng trước, song cô đã nhớ lại. Lông mi cô ẩm ướt, ánh mắt nhìn anh có chút hận thù. Cô không chịu được: "Tần Kiêu, đồ điên này! Anh lại thôi miên tôi! Phải, tôi nhớ ra rồi, hôm qua đã nhớ lại tất cả. Tôi ghét anh, tôi hận anh! Anh, cái đồ điên này, cũng sẽ không có ai yêu anh." Hy vọng yếu ớt trong lòng Tần Kiêu vỡ ra thành từng mảnh vụn, đâm vào cuộc đời đớn đau của anh. Con ngươi Tần Kiêu lạnh đi: "Nếu đã nhớ thì tại sao còn muốn thiệt thòi bản thân mà lá mặt lá trái với tôi?" Tô Lăng quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy gương mặt này của anh chút nào. Tối qua sau khi cô nhớ lại thì ôm Tần Kiêu, mong anh có thể chủ động nói thật suy nghĩ của anh. Rõ ràng cô đã nói sẽ cố gắng tiếp nhận anh, tại sao anh còn muốn làm như vậy? Trong lòng cô vừa tức giận vừa đau khổ, cũng có chút tủi thân không thể giải thích được. Cô giãy ra khỏi tay Tần Kiêu, trong mắt chứa nước, trong lòng chua xót, bò tới mép giường. Anh lạnh lùng nhìn. Cô mắng anh vẫn mang theo sự nức nở: "Đồ lừa gạt, đồ lừa gạt!" Tần Kiêu không hề ngăn cản cô, chỉ là trong lòng đau đớn hệt như hàng ngàn cây kim đâm vào. Tô Lăng không mang giày, chân trần chạy nhanh xuống dưới lầu. Cô mở cửa ra, mang giày vào, lau nước mắt và chạy ra ngoài. Lúc đó là cuối tháng Năm, ở bên ngoài, sáng sớm mưa phùn như sương mù. Khóm tường vi kia dính nước mưa, hiện lên vài phần rực rỡ và sinh động dưới ánh nắng ban mai. Cô nhìn sang, sự khó chịu và tức giận trong lòng đan chéo vào nhau rồi bốc lên. Tô Lăng chạy đến cửa, vệ sĩ cầm đầu vội vàng chớp mắt, khoảng mười người đồng loạt bao quanh cửa. Người cầm đầu cười xòa: "Bà chủ, ngài định..." Tần Kiêu chậm rãi đi tới, anh cất lời, giọng nói lạnh lẽo không cho người khác lên tiếng: "Quay lại." Tô Lăng quay đầu, đôi mắt của cô đã được nước mắt gột rửa, mang theo ánh sáng mềm mại, trong suốt và ướt át, lúc nhìn anh không có nét ỷ lại như khi trước nữa chứ đừng nói là chút thân mật nào. Trong lòng Tần Kiêu đột nhiên quặn đau, còn có sự đau khổ. Tần Kiêu trầm giọng: "Quay lại đi." Tôi yêu em mà. Cô lắc đầu, chẳng quan tâm gì, lập tức muốn chạy ra ngoài. Tại sao tối hôm qua không vạch trần? Bởi cô càng sợ hôm nay Tần Kiêu biết chuyện cô sống lại thì tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi anh. Từ trong xương, anh là một người điên. Giây phút cô biết anh thôi miên mình, cả người đều lạnh ngắt. Mà cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, anh đừng lừa cô, nhưng anh vẫn là một tên lừa gạt như cũ. Song, mặc dù biết hết thảy những chuyện này, cô lại không thể vạch trần, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc anh lơ là cảnh giác, vậy thì cô mới chạy ra ngoài được. Nhưng Tô Lăng không ngờ Tần Kiêu sẽ nhạy bén như thế, gần như chỉ trong thoáng chốc anh đã nhận ra, ép cô chỉ có thể nói thật. Hậu quả của nói thât, chỉ có thể là... Cái tên điên này sẽ quang minh chính đại nhốt cô. Đám vệ sĩ kia ngăn cản Tô Lăng, cũng không dám đụng vào cô. Dù sao mọi người đều biết đây là thịt trong lòng Tần Kiêu. Bọn họ lo sợ nên trái lại đã để Tô Lăng chạy xa mấy mét. Tần Kiêu lạnh mặt đi tới, vác cô lên vai. Lúc này Tô Lăng thật sự hận anh, hết đánh lại đá. Khi anh xách người trở về, một chân đạp cửa. Cửa ầm lên một tiếng, Tần Kiêu lạnh mặt, đặt cô xuống ghế salon. Anh không nỡ quăng, sợ cô đau, nhưng Tô Lăng không nể nang gì mà cào ra một vết thương dài trên mặt anh. Vết thương rỉ máu, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô rồi lau sạch nước mắt của cô. "Đừng khóc." Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, trái lại khóe môi bị thương càng hợp với tính tình biến thái của anh hơn. Cô cố gắng nuốt tiếng nức nở xuống: "Giam cầm người khác là phạm pháp." Anh bật cười thành tiếng: "Ừ, thì sao?" Người như anh, chết cũng không sợ thì sợ phạm pháp cái gì. Ngón tay anh vẫn dính nước mắt của cô: "Tôi giết Trịnh Tiểu Nhã nhé?" Cô cắn răng, trong lòng có chút đau buồn. Anh đặt cằm vào hõm vai Tô Lăng: "Đừng nhìn tôi như vậy, đừng nhìn tôi như vậy được không em? Tôi không... Sẽ không đi giết người. Tôi muốn giữ lại cái mạng này để trải qua cả đời cùng em. Tôi nhớ hết cả, phải làm một người rất tốt thì em mới thích tôi." "Nhưng anh cũng nói là sẽ không ép tôi, anh..." "Suỵt..." Anh ôm chặt lấy cô: "Ngoan, đừng nói." Cô thầm cười khẩy, anh cũng sẽ sợ sao. Tần Kiêu biết cô không muốn thấy mình, anh cũng không quan tâm xử lý vết thương mà vội vã ra ngoài. Lúc ra cửa, anh đã ra lệnh là trông coi Tô Lăng cẩn thận. Tô Lăng chán nản ôm đầu gối, chẳng hiểu tại sao bỗng dưng mọi chuyện biến thành như vậy. Làm lại một lần nữa, rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều thứ nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn giam cô bên cạnh anh, liều mạng buộc chặt cô ở cùng anh. Rõ ràng lúc trước vẫn vô cùng tốt, rốt cuộc là từ ngày nào mà Tần Kiêu lại không có cảm giác an toàn chứ? Buổi trưa cô không muốn ăn cơm, chả có tí khẩu vị nào. Lúc xế chiều thì Tả Ấn đến. Tả Ấn mặc bộ âu phục màu xám tro, đeo kính gọng vàng. Bây giờ Tô Lăng cũng không muốn gặp anh ta, bạn của Tần Kiêu đều là cá mè một lứa với anh. Vả lại người này thật sự có bản lĩnh, anh ta có thể ép cô thôi miên nên trong lòng Tô Lăng rất cảnh giác. Tả Ấn nhìn ánh mắt không thân thiện của cô bèn cười khổ: "Cô Tô, tôi rất xin lỗi vì chuyện lúc trước. Nhưng cô càng biết rõ tính tình của cậu Tần hơn tôi, không phải tôi thì là người khác thôi." Cô thoáng im lặng, trái lại đồng ý với cách nói này: "Bác sĩ Tả, anh có thể giúp tôi chuyển lời ra ngoài không?" "Chuyện này không được, cậu Tần cũng sẽ không nể nang tôi đâu." Cô lập tức chẳng muốn nói chuyện với anh ta nữa. "Tôi đến kiểm tra sức khỏe của cô, lần trước thôi miên khiến ký ức của cô hỗn loạn, bây giờ cơ thể có khó chịu không?" Tô Lăng lặng lẽ lắc đầu. Cô sẽ không làm khó dễ bản thân, cũng sẽ không muốn sống muốn chết. Cơ thể khỏe mạnh thì đời này cô mới có thể sống lâu một chút. Tả Ấn hỏi cô một vài chỉ số, đánh giá ban đầu là đo nhiệt độ cơ thể, không có vấn đề gì. Tả Ấn thở phào nhẹ nhõm, song nhớ tới tình hình trước mắt thì Tả Ấn thổn thức lắm luôn. Tần Kiêu đang dùng thủ đoạn tàn ác để đối phó với Văn Nhàn, Văn Nhàn đâu phải đối thủ của Tần Kiêu, mấy hôm nay hoảng sợ tới luống cuống tay chân. Nhưng làm sao cũng không thấy Tô Lăng, có sức cũng chả có chỗ dùng. Ngược lại Văn Nhàn muốn lợi dụng tin tức của dư luận để Tần Kiêu kiêng dè, song Tần Kiêu đã đóng chặt con đường này từ lâu. Chỉ cần Tô Lăng vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần cô chẳng biết gì, anh chính là một người không có điểm yếu, Thần ngăn giết Thần, Phật cản giết Phật. Tiếp tục như vậy thì không cần hai tháng, Văn Nhàn vẫn sẽ bị Tần Kiêu làm cho mất hết quyền lực. Mà bây giờ chả biết Tần Kiêu làm gì Trịnh Tiểu Nhã mà khoảng thời gian trước cô ta bỗng tuyên bố rời khỏi showbiz, cũng không dám xuất hiện trong cuộc sống của Tần Kiêu nữa. Không vớ đến cái chức bà Tần được, trái lại còn lỗ cả bản thân. Tả Ấn rất tò mò: "Trên đời này thật sự có chuyện sống lại hả? Cô nói cô bị Trịnh Tiểu Nhã đẩy xuống lầu, sau đó linh hồi trôi thẳng tới đây?" Tô Lăng không định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta, đây chính là ghét ai ghét cả đường đi lối về, bị ghét chung với cậu Tần. Tả Ấn mỉm cười: "Lúc tôi tới thì có mang quà cho cô Tô đó." Thật ra đó cũng do Tần Kiêu chuẩn bị, là hình của bà ngoại Tô Lăng lúc trẻ, Tô Lăng ngẩn ngơ, nhận lấy rồi nhìn. Khuôn mặt đầy vết nhăn đã biến mất, trong hình là người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng rực, khí thế mạnh mẽ, giỏi giang và trải đời. Tả Ấn sâu xa bảo: "Xem ra là một vị tiền bối rất đỉnh ha." Anh ta không quấy rầy Tô Lăng lâu, tạm biệt rời đi. Tần Kiêu ở công ty làm việc, thấy Tả Ấn vào thì ngước mắt. Tả Ấn nói: "Chưa ăn cơm nhưng chịu phối hợp kiểm tra sức khỏe, chứng tỏ chỉ là tâm trạng không tốt, không đói bụng." Tần Kiêu mím môi rồi cụp mắt. Tới nay trên bàn làm việc của anh vẫn còn bày con thỏ màu hồng kia. Tả Ấn đã thấy dáng vẻ liều lĩnh tới độ coi trời bằng vung của Tần Kiêu thời trẻ trâu, dù biết anh không phải thứ tốt lành gì, nhưng do điều trị cho Tần Kiêu nên bây giờ Tả Ấn lại hơi thương xót anh. Tả Ấn điều trị tâm lý, vì vậy cũng có một đánh giá chung về chuyện của Tô Lăng. Tuy thủ đoán của Tần Kiêu quá ác liệt song Tả Ấn vẫn tán thành, tốt nhất là Tô Lăng không nên biết tình hình thân thế của cô. Cô sống hai đời, hiển nhiên sự cố chấp và khát vọng ở trong lòng cũng sẽ nặng hơn người bình thường, nhưng tất cả nhớ mong, cố gắng của cô chỉ là một ván cờ của người khác, nếu biết thì rất dễ sụp đổ. Người ngoài hời hợt, song không phải người trong cuộc thì mãi mãi cũng chả cảm nhận được nỗi đau cắt da kia. Đây không phải chỉ cần dùng sự mạnh mẽ để miêu tả là được, Tả Ấn thầm nghĩ, nếu người điều khiển anh ta cả hai đời lại là người mình tin tưởng nhất. Còn người yêu mình, người mà muốn độc chiếm mình đến mức gần như là biến thái lại có chút quan hệ máu mủ thì anh ta cũng chả chịu nổi. "Cậu dỗ cô ấy đi, đối xử tốt với cô ấy xíu, coi cậu làm việc ngày đêm, tôi nghĩ là chả tới nửa năm đâu. Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì từ từ nghĩ cách để cô ấy tiếp nhận... Haizz... Hôm nay cô ấy vừa tức vừa... Ghét cậu, bớt dẹo qua dẹo lại trước mặt cô ấy nha?" Tả Ấn thầm nghĩ, hôm nay anh ta đúng là bậc thầy lý lẽ của gia đình. Lúc Tần Kiêu trở về biệt thự, bầu trời đã đầy sao. Anh rửa mặt xong mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô ra, ánh trăng dịu dàng rơi vào người cô, lông mi của cô còn treo vài giọt nước bé xíu, gối nằm ướt một mảng nhỏ. Tần Kiêu nhìn gương mặt cô, nhớ tới lời cô nói lúc trước: "Tôi không thông minh cho lắm, nếu anh gạt tôi, có lẽ tôi sẽ không biết. Nhưng nếu có một ngày tôi biết, tôi sẽ đau lòng và buồn bã." Trong lòng anh cũng đau, như bị ai nghiền nát vậy. Anh nằm bên cạnh cô, khẽ khàng ôm cô vào trong ngực, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt ở hông mình. Nửa tháng trước, cô đều chìm vào giấc ngủ trong ngực anh. Ngây thơ, nhút nhát khiến người khác hài lòng. Nhưng giờ phút này, khóe mắt cô vẫn còn nước mắt chưa khô, hoàn toàn biết anh là một người thế nào, đời này cũng sẽ không thích anh nữa sao? Lúc năm giờ sáng hôm sau, Tần Kiêu lập tức ra ngoài một cách lặng lẽ. Anh đắp kín chăn cho cô, nhìn cô một hồi rồi yên lặng rời đi. Khi đó mặt trăng còn chưa mất hẳn, mặt trời cũng chưa mọc, ngước mắt nhìn xung quanh, vẫn là một vùng tối tăm. Chỉ có bóng người của anh, cô độc lẻ loi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương