Mị Thiên Giai

Chương 29



Nàng đứng trước cửa một căn phòng,thật lắm quy củ,bắt người ta đợi ở đây lâu như vậy.

"Xin mời vào"

Vũ Văn giọng nói nhỏ nhẹ.

Vừa mới bước chân vào,đang định mắng tên Vương đó thì... Oh my ghost! Một hình ảnh quá diễm lệ. Chỉ thấy người đang ngồi trên chiếc ghế lót tấm da hồ ly mềm mịn,bộ hồng y đã được thay bởi bộ y phục màu trắng,mất đi phần tà khí nhưng phiêu dật như tiên,tóc đã được cài một chiếc trâm nhưng để tùy ý vài sợi rũ xuống,đặc biệt là nốt chu sa đỏ giữa trán,ánh lên tia sáng màu đỏ ,càng thêm vẻ tà mị.

Nàng đứng đó,nhìn chằm chằm vào hắn.

Lãnh Hoàng nhìn thẳng vào ánh mắt nàng,có chút kinh ngạc,nàng là người đầu tiên không say mê trước vẻ đẹp của hắn mà đơn giản chỉ là quan sát,đánh giá.

Phóng ra Mị thuật ,người trúng Mị thuật sẽ lạc vào trạng thái mơ hồ,sau đó hộc máu mà chết.Hắn muốn thử xem nàng có đúng là Huyền giai cấp 1 hay không?

Nàng từ từ tiến lại gần,mắt vẫn nhìn chăm chú vào hắn.

Vũ Văn và Mị Lâu đều tỏ ra khinh thường,hừ,cũng chỉ là trúng mị thuật của Vương gia mà chết thôi.Kiếm Nhất đứng một bên không biểu cảm.

Nhưng tất cả đều ngoài dự kiến của bọn họ,khi còn cách Lãnh Hoàng 2 bước chân,nàng liền dừng lại,lạnh lùng mở miệng:

"Cư nhiên rất nặng,đã ngấm vào từng kinh mạch "

Đúng,Ma khí đã ngấm sâu vào trong máu,hắn chắc đã dùng nội lực để ngăn chặn nên giờ chỉ còn lại nhiều nhất 3 phần,nhưng mình không thể nhìn ra một chút gì từ hắn,vậy võ công cao đến chừng nào?

Nàng đang mải suy nghĩ mà không biết ,3 người bên cạnh kinh ngạc không thôi,hắn là người đầu tiên không trúng Mị thuật của Vương gia.

Còn Lãnh Hoàng,tao nhã cầm ly trà,đôi mắt thâm sâu không thấy đáy,hắn,đừng làm ta thất vọng!

Nàng vừa suy nghĩ vừa nói,phá vỡ sự im lặng:

"Cần chữa trị ngay bây giờ"

Mình cần viết phương thuốc trước.

Bên kia,chiếc bàn có sẵn giấy và bút.

Nàng nhanh chóng ngồi vào bàn,dựa theo trí nhớ,viết ra,1 tháng ngâm thuốc,1 tháng uống thuốc.

1 khắc sau,đã viết xong.

Mị Lâu nhanh chóng cầm đơn thuốc,những nguyên liệu này,hắn đã từng dùng,nhưng không có tác dụng,hắn làm được sao?Nghi ngờ quay sang hỏi:

"Những loại thuốc này ta đã từng dùng,không hiệu quả,ngươi có khả năng sao?"

Nàng cười khinh bỉ,mắt lạnh lùng :"Ngươi xứng để hỏi sao?"

Nàng nói ra , ngạo khí ngập trời.

Hắn không thể nói được câu nào,vì khí chất của nàng,giống hệt vương gia,làm người khác phải quỳ xuống phục tùng.

Lãnh Hoàng nhìn nàng:"Vậy tối nay tiến hành"

Tối đến,nàng đi theo sau 3 người,đường đi thật phức tạp lòng vòng,cuối cùng dừng lại ở ngõ cụt.

Nàng cẩn thận quan sát,ở đây có một không gian khác,lớp không khí bị thay đổi.

Vũ Văn cầm viên đá thoạt nhìn như viên đá bình thường,đặt góc phải 2 cái,trái 3 cái,rồi rất nhiều nữa,haiz,quá phức tạp,mình chỉ cần chém 1 cái là được.

Không gian mở ra.

"Bước theo dấu chân của ta"

Nàng vâng vâng dạ dạ,nhưng nàng sớm vận không khí dưới chân,giờ nàng coi như đi trên không khí ,mắt đảo loạn xạ nhìn xung quanh.

Thoạt nhìn như khu rừng thu nhỏ,cây ở đây rất cao,thân nhẵn bóng,nhưng chúng được sắp xếp theo thứ tự nhất định,và vô số cạm bẫy dưới đất và trên không.

Kiếm Nhất hơi quay đầu nhìn nàng,hắn đã quan sát từ lúc nàng bước vào,nhưng không thể cảm nhận được tiếng bước đi ,nếu không vì hơi thở,chắc chắn sẽ không phát hiện nàng ở đây.

Lãnh Hoàng vẫn đi phía trước,quanh quẩn hơi thở vương giả .

Qua hàng cây,xuất hiên ngôi nhà gỗ nhỏ,mặc dù nhìn bên ngoải rất giản dị,nhưng bên trong lại xa hoa,lộng lẫy.

Ngôi nhà chia làm 2 gian,1 gian phòng ngủ,1 gian là nơi chữa bệnh,đặt một chiếc thùng gỗ rất to,chắc hắn đã nhiều lần ngâm thuốc.

Mị Lâu ở lại,2 người kia ra ngoài canh cửa.

Đứng trước mặt Vương gia trong phòng ngủ,nàng nhìn hắn,lạnh nhạt:

"Mời Vương cởi hết quần áo ra,ta cần nhìn xem thân thể"

Mị Lâu lạnh giọng:

"Thân thể Vương gia ngươi có tư cách gì để đụng"

"Vù"

Nàng phất tay,một ngọn gió tấn công về phía Mị Lâu,quá nhanh,hắn đập vào tường ,phụt ra máu tươi.

Nếu hắn không kịp dùng thần lực chống đỡ thì đã mất nửa cái mạng rồi.

2 người bên ngoài cấp tốc chạy vào,chứng kiến màn này.

"Được"

Rồi Lãnh Hoàng cởi bỏ lần lượt,chỉ còn tiết khố.Nàng phát định lực.

Người khác không thấy,nhưng nàng là Ma,nàng nhìn thấy tất cả.Thân thể hắn,mỗi chỗ bị Ma khí ăn mòn,đều hiện ra vố số lỗ màu đen,thịt bị hao mòn,đang toát ra tử khí.

Cẩn trọng lấy tay sờ vào người hắn,từng tấc thịt,mỗi chỗ sờ vào,kinh mạch lại đen chỗ đó,đúng như mình đoán,Ma khí đã ngấm sau vào từng kinh mạch.

Lãnh Hoàng nhìn động tác của nàng,đã bao lâu rồi mình không cho người khác đụng vào ,nàng là người đầu tiên.

Nàng thu hồi định lực,thoắt chạy vào gian phòng bên kia,thuốc đã chuẩn bị sẵn,mỗi loại đều đựng vào một chiếc bình,xoăn tay áo,đổ nước vào thùng,bốc từng nắm thuốc.

Nếu nhìn vào sẽ nghĩ là bốc tùy tiện nhưng Mị Lâu biết,mỗi loại thuốc đều bốc theo liều lượng nhất định.

Thiên Giai cẩn trọng bỏ thuốc vào trong thùng,chữa Ma khí,mỗi loại thuốc liều lượng phải vô cùng chuẩn xác.Chỉ cần sơ sẩy ít hoặc nhiều hơn 1 chút,thuốc sẽ vô tác dụng hoặc phản tác dụng.

Khi đã bỏ vào xong,chỉ thấy nước đang từ màu trắng chuyển sang đen,rôi đỏ,...cuối cùng là màu tím,sau đó nước còn sôi lên,nổi bọt nước rồi phẳng lặng.Lấy tay đưa vào,nhiệt độ vừa đủ.

Nàng quay lại hứng khởi:

"Vương gia,nên ngâm thuốc rồi "

Lãnh Hoàng tiến vào gần chậu thuốc,lúc sắp cởi mảnh vải cuối cùng liền nhìn nàng,Mị Lâu cũng thế.

Nàng nghi ngờ:

"Ta là thầy thuốc,không phân biệt nam nữ"

Mị Lâu á khẩu,nhìn Vương gia,chỉ thấy Vương gia nhếch mép,gạt tay bỏ ra,rồi vào thùng thuốc.

Còn nàng,nói thế thôi nhưng sắp xịt máu mũi rồi,thân hình hắn quá chuẩn,như siêu mẫu vậy,với lại nàng đang là thiếu nữ,tuy lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn......Nàng thề lúc hắn cởi mắt nàng nhìn hướng khác.

Như nghĩ ra điều gì đó,nàng quay sang phân phó:

"Ta cần một vị thuốc,1 tháng sau dùng để sắc thuốc"

Nàng cần phải tìm ra trong vòng 1 tháng,vì theo trí nhớ,nó vô cùng hiếm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...