Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 8



Mùa hè ban ngày tuy rằng nóng bức, nhưng đến tối từng trận gió nam thổi đến không ngừng mang đến cảm giác mát mẻ. Những cơn gió này hình như còn mang theo hương hoa cỏ của hoa viên Hạ gia đưa tới khiến lòng người càng thêm say đắm.

Thiên lương như thủy, bầu trời đầy tinh quang, trăng rằm sáng ngời một mảnh treo trên bầu trời, những ngôi sao vây quanh mặt trăng tạo thành mỹ cảnh lương thần

“Có lạnh không? Gió đêm lạnh lắm đấy.”

Cảnh Hồi Tuyết cúi đầu nhìn đất nhưng dùng dư quang ánh mắt lén nhìn Hạ Vô Trần, không dám ngẩng lên, nói cũng hơi lắp bắp “Không… không đâu.”

“Thân nhiệt ngươi rất thấp, mặc áo khoác này vào đi.”

Nhiệt độ cơ thể thấp bởi vì hắn vốn là một người chết, chẳng qua mượn được thần lực của Miêu Cương Thần tử mới có thể sống đến bây giờ. Mà Hạ Vô Trần từng cùng hắn hoan ái dĩ nhiên biết thân thiệt hắn thấp hơn người bình thường.

Hạ Vô Trần cởi ngoại y ra khoác lên vai Cảnh Hồi Tuyết. Trên áo còn vương lại chút nhiệt của Hạ Vô Trần, ấm áp vây quanh Cảnh Hồi Tuyết, khiến hắn không chỉ có thân thể, đến trong lòng cũng thấy ấm lên.

“Hạ Vô Trần?”

Hắn vừa gọi, Hạ Vô Trần liền lên tiếng trả lời “Chuyện gì?”

Cảnh Hồi Tuyết hỏi lần thứ hai “Ngươi thực sự không nghe thấy vừa rồi ta lẩm bẩm cái gì hả?” Bởi vì hắn rất sợ Hạ Vô Trần nghe được những lời vừa nãy. Nếu thực sự bị nghe được chắc hắn xấu hổ vô cùng muốn chui xuống đất cho xong.

Hạ Vô Trần đúng là không có nghe hắn nói gì, cười cười “Ngươi vừa chửi ta rất khó nghe có phải không? Lại một điều tử chân thọt quỷ hai điều quỷ chân thọt tử loạn lên chứ gì?”

Cảnh Hồi Tuyết đỏ mặt. Hắn không hy vọng Hạ Vô Trần chỉ nhớ rõ miệng hắn nói ra toàn những lời hư hỏng như vậy, liền vội vàng thanh minh “Ta bạo mồm bạo miệng chứ thực ra không hề có cái ý đó đâu. Hạ Vô Trần, ngươi đừng bởi vì vậy mà ghét bỏ ta, ta … cũng có chỗ tốt mà, thật đấy! Như là…”

Thấy hắn không nêu ra được điều gì, Hạ Vô Trần bật cười nói “Như là gì? Đem bình hoa, bố liêm nhà ta trộm đi, còn bí mật mang theo người mấy cái tiểu bàn tử hả? Hay là thấy ăn ngon, lại không cần tiền nên liều mạng ăn một bụng đầy ứ, hoặc là nói người khác không được liền chửi loạn một trận?”

Hắn vốn chỉ là nói đùa thôi nhưng Cảnh Hồi Tuyết nghe xong thì thất thần, đầu cúi lại càng thấp. Trong lòng Hạ Vô Trần sợ rằng hắn chỉ toàn là khuyết điểm, không có cái ưu điểm nào. Hiện tại đến hắn tự nghĩ cũng nghĩ không ra bản thân có điểm nào tốt.

Hắn khó khăn nói “Ta biết ta xấu, nhưng ta có thể sửa, thực sự, Hạ Vô Trần, vì ngươi ta có thể sửa, bởi vì chúng ta là… là hảo huynh đệ, ta không muốn bị ngươi coi thường, vậy nên ta muốn sửa.”

Đáp lại hắn Hạ Vô Trần chỉ ôm sát hắn vào, nhìn xuống nở nụ cười: “Cái đứa ngốc này, có gì mà phải sửa chữa chứ, ngươi như vậy là đáng yêu lắm rồi.”

Cảnh Hồi Tuyết ngẩng đầu lên mặt đầy lo lắng hỏi “Thật sao? Ngươi nghĩ ta cũng đáng yêu?”

Đột nhiên nghĩ mình hỏi như vậy có vẻ trắng trợn quá, hắn lập tức cúi đầu như cũ, rất nhỏ giọng hỏi “Ta nói ngươi cái này, nếu quả thực có người yêu người khác chỉ qua lời nói, ngươi nghĩ người đó có thể yêu một người như ta không?”

“Ai yêu ngươi không bị người mắng chết mới là lạ.”

Cảnh Hồi Tuyết nghe được hắn nói như vậy, nhất thời thấy như muốn khóc.

Nhưng mà Hạ Vô Trần lại tiếp tục nói “Có điều ta nghĩ ngươi như vậy cũng đáng yêu, hơn nữa chỉ có ta cảm thấy ngươi tốt, người khác không thấy được tự nhiên sẽ không tranh giành với ta đúng không?”

Nghe vậy, cảm giác nước mắt như chực chảy ra hoàn toàn tan biến. Cảnh Hồi Tuyết trong lòng tràn đầy vui sướng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vô Trần. Vừa nhìn lên thấy hắn cũng đang nhìn mình, tim lại bắt đầu rối loạn, lập tức cúi đầu càng thấp hơn.

Hạ Vô Trần đưa tay nâng cằm hắn lên, trêu chọc nói “Đêm nay sao ngươi lại yên lặng như vậy? Nãy giờ chưa được nghe ngươi mắng ta câu nào đó.” Đôi mắt thì nhìn hắn chằm chằm.

Cảnh Hồi Tuyết định mở miệng rồi cuối cùng lại quanh co nói không nên lời.

Hạ Vô Trần dùng ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng của hắn, cười nhẹ “Ta đã quen bị ngươi mắng rồi, ngươi mà còn không mắng ta, ta phải hôn ngươi một cái.”

Lời mắng không ra khỏi miệng được, đôi môi bị vuốt khẽ run rẩy, trong mắt lưu chuyển chút thủy quang, khiến trong lòng Hạ Vô Trần không kìm nén được khẽ động, huyết dịch có chút rối loạn khó hiểu. Đoán rằng hắn lâu lắm rồi không cùng ai thân thiết, thân thể mới có xung động sinh lý. Hắn nhịn không được nâng cằm Cảnh Hồi Tuyết lên, bao phủ lấy đôi môi bên dưới.

Cảnh Hồi Tuyết đã từng cùng hắn hoan ái nhiều lần, môi cũng bị đã bị hắn hôn không ít, chỉ là trước đây không hề giống bây giờ, hắn tự động hé môi ra khát cầu. Hạ Vô Trần bỗng nhiên đẩy lưỡi vào, đeo đuổi tất cả bên trong miệng hắn. Hắn hai tay nắm chặt vai Hạ Vô Trần, hơi thở gấp gáp dịu ngọt.

Thanh âm của hắn khiến lửa nóng trong ngươi Hạ Vô Trần lập tức bừng lên. Cảnh Hồi Tuyết bị hắn ôm chặt, xấu hổ phát hiện ra thân thể Hạ Vô Trần có phản ứng, khiến hắn vừa thẹn lại vừa nóng.

Hạ Vô Trần cười cười: “Thế nào, sao lại xấu hổ? Không biết đã cùng nhau bao nhiêu lần rồi ngươi vẫn còn ngượng?”

Trên mặt Cảnh Hồi Tuyết nhuộm một sắc hồng, hắn run rẩy vươn tay ngượng ngùng ôm lấy cổ Hạ Vô Trần mà hôn lên đó.

Hạ Vô Trần bị sự chủ động của hắn làm cho kinh ngạc. Khuôn mặt Cảnh Hồi Tuyết đã đỏ hết lên, từ trong ra ngoài toát ra biết bao là kiều mị, khiến hắn kinh diễm không thôi nhìn chăm chăm, chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên một đạo dục hỏa kỳ dị.

“Chúng ta quay về phòng đi.” Cảnh Hồi Tuyết tựa đầu vùi vào cổ Hạ Vô Trần, mấy chữ này khiến hắn từ đầu đến chân không ngừng nóng lên, không dám ngẩng đầu lên, chỉ vội vàng giải thích; có điều giọng càng lúc càng nhỏ, nhưng cũng đủ để biết rằng hắn nguyện ý. “Bởi vì nơi này có… có muỗi.”

“Đúng vậy, không thể để ngươi bị muỗi đốt được” Hạ Vô Trần bị hắn kích thích sắc dục khó nhịn, thấy hắn đồng ý đương nhiên là cực kỳ hài lòng.

Hắn ôm lấy Cảnh Hồi Tuyết, tiếp tục hôn lên môi hắn, nhanh chóng quay trở về phòng.

***

Cảnh Hồi Tuyết thấy khí lực toàn thân như bị rút hết. Trước đây bị Hạ Vô Trần cường ngạnh áp trụ hoan ái cũng không mệt như thế này. Có lẽ là thân thể hắn càng ngày càng yếu, cách lúc chết không còn bao xa. Thế nhưng nếu như Hạ Vô Trần nói thương hắn thì tất cả căn bản không thành vấn đề.

Hắn vùi mặt vào khuôn ngực xích lõa của Hạ Vô Trần, đầu gối lên cánh tay.

Hạ Vô Trần kéo chăn trùm lấy hai người, trên môi hiện ra nụ cười thỏa mãn. Cảnh Hồi Tuyết thấy hắn cười như vậy, xấu hổ không dám nhìn, càng không dám hồi tưởng lại vừa nãy phiên vân phục vũ cùng những hành động bản thân không kìm nén được làm ra.

“Thật khỏe a! A Tuyết, ta nếu như mỗi ngày đều như vậy sợ rằng thuốc bổ phải uống không ít.”

Hắn nói những lời không đứng đắn này khiến mặt Cảnh Hồi Tuyết đỏ tươi như hoa đào.

Thấy thế Hạ Vô Trần cười nói “Ngươi trước đây rất là thích nói kia mà, sao đêm nay lại không nói lời nào? Có phải muốn ta hôn ngươi không?”

Môi hắn tiến tới, trong mắt đầy vẻ đùa giỡn. Cảnh Hồi Tuyết dĩ nhiên không cự tuyệt, Hạ Vô Trần liền hôn một cái mới thả hắn ra.

Cảnh Hồi Tuyết thở hổn hển đưa mặt tựa vào vai Hạ Vô Trần. Nhìn hắn dáng vẻ e lệ, Hạ Vô Trần tâm khẽ động, thế nhưng thân thể đã thỏa mãn, hắn lấy tay nhẹ nhàng xoa những sợi tóc rối do vừa nãy hoan ái, hài lòng nói “A Tuyết, sao hôm nay ngươi không nói lời nào? Có điều dù ngươi có nói hay không đều rất khả ái.”

Cảnh Hồi Tuyết cố lấy hết dũng khí, muốn nói với Hạ Vô Trần về chuyện mình có thể sẽ chết.

“Hạ Vô Trần, kỳ thực ta… ta… lúc còn rất nhỏ đã chết rồi, chết thật, không phải là giả đâu, giống như ta đã nói với ngươi, là do bị sét đánh chết.”

Hạ Vô Trần sờ sờ tóc trên đầu hắn, đối với lời hắn nói chỉ đạm nhiên cười, bởi Cảnh Hồi Tuyết thực sự chết rồi hay chưa cũng không quan hệ. Giờ hắn muốn ôm thì ôm, không muốn thì đưa về Miêu Cương. Vậy nên đối với mấy lời này thực sự không phải là cái gì trọng yếu. Hắn thấp giọng “Ai da! Ta đây không phải là đang cùng với một người chết tán dóc đấy chứ?”

Nghe Hạ Vô Trần đùa, Cảnh Hồi Tuyết nắm lấy tay hắn. Đây là đại sự đối với sinh mệnh Cảnh Hồi Tuyết, hắn không muốn Hạ Vô Trần coi thường nó.

Hắn vẻ mặt lo lắng nói “Hạ Vô Trần, là thật đó. Ngươi hãy nghe ta nói, ta là được Miêu Cương Thần tử…”

Hạ Vô Trần tựa như trấn an, cắt lời hắn “Được, được, ta biết ngươi nói là sự thực. A Tuyết, ta mệt rồi, đừng nói nữa có được không? Sáng sớm mai ta còn có việc phải làm, sớm đã phải đi rồi. Hết ngày ta về nghe ngươi nói tiếp có được không?”

Đối với thái độ qua loa lấy lệ của hắn, Cảnh Hồi Tuyết ở dưới chỉ nói “Đây là chuyện rất quan trọng nên ta mới muốn nói với ngươi. Hạ Vô Trần, ngươi…”

“Ta biết là rất quan trọng, A Tuyết, có điều ta buồn ngủ quá, ngày mai tiếp có được không?” Hạ Vô Trần xoay người một cái liền rơi vào giấc ngủ.

Cảnh Hồi Tuyết ngây người nhìn hắn đóng chặt hai mắt, trong lòng thấy lạ. Chẳng lẽ Hạ Vô Trần cùng hắn hoan ái nhiều như thế nhưng tuyệt không quan tâm đến thân thế của hắn? Người bình thường không phải đều rất muốn biết mọi chuyện về đối phương hay sao?

Thế nhưng Hạ Vô Trần đối xử với hắn rất tốt, mọi người đều nói Hạ Vô Trần cực kỳ thương hắn, hắn không nên nghĩ linh tinh. Có lẽ là Hạ Vô Trần thực sự mệt lắm rồi, bởi vì bọn họ triền miên đã lâu. Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, mặt hắn lại đỏ bừng lên, đưa mặt ghé sát vào ngực Hạ Vô Trần, phi thường nhỏ giọng nói hết ái ý, sợ Hạ Vô Trần biết.

“Ta yêu ngươi Hạ Vô Trần, hình như yêu đến rất sâu đậm.”

***

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hồi Tuyết quả thực dậy không nổi. Đêm qua hắn bị Hạ Vô Trần ôm vào phòng, đến sáng không nhận ra tỳ nữ bưng nước tới, thấy hắn ngủ trong lòng Hạ Vô Trần, kinh ngạc đến thiếu chút nữa đánh đổ hết nước. Mà Hạ Vô Trần toàn thân xích lõa xuống giường còn hôn lên mặt hắn một chút. Bọn họ đêm qua làm chuyện gì tỳ nữ còn đóan không ra sao?

Cảnh Hồi Tuyết cuối cùng cũng mặc được y phục ra khỏi phòng. Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà hắn thấy hạ nhân Hạ gia nhìn hắn với ánh mắt khác trước kia. Vì vậy hắn cúi đầu quay về phòng mình, toàn thân hình như nóng lên.

Tỳ nữ hầu hạ hắn đem táo bồn tới cho hắn tắm, còn cười nói “Cảnh thiếu gia, ta cho thêm dục hương vào trong nước, bảo đảm tắm rửa xong trên người còn có hương thơm ngát. Đây là mùi hương Thiếu gia thích nhất, hắn sẽ càng vì ngươi điên đảo thần hồn cũng nên.”

Cảnh Hồi Tuyết chỉ có thể cúi mặt xuống, nói gì cũng không nói nên lời, thế nhưng vị ngọt trong ngực chậm rãi lan tỏa.

***

Tắm rửa xong, tỳ nữ khích lệ Cảnh Hồi Tuyết đi gặp Hạ Vô Trần. Hắn bị đẩy ra khỏi cửa phòng xong cũng không dám đi tìm Hạ Vô Trần, sợ Hạ Vô Trần sẽ cho rằng mình tắm rửa thơm tho như vậy là vì hắn, mà cho dù không phải như thế nhưng da mặt mỏng nên cũng không dám đi.

Hắn đứng trước cửa phòng đứng một hồi lâu, do dự xem có nên đi tìm Hạ Vô Trần hay không, thì một người hắn hoàn tòan không ngờ lại tới tìm hắn, đồng thời yểu điệu hỏi: “Ngươi bây giờ có rảnh không?”

Lâm Thu Liên mà lại tới chơi, Cảnh Hồi Tuyết lấy làm kinh hãi, vô thức nói “Ta rỗi.”

“Theo ta tới một chỗ khác kín đáo, chúng ta nói chuyện, được không?”

Cảnh Hồi Tuyết không có lý do để nói không. Lâm Thu Liên ngửi thấy mùi hương trên người hắn, ôn nhu nói “Đây là mùi ái thiếp trước đây của đại sư huynh dùng, ai ai cũng cho rằng hắn thích vị đạo này lắm, kỳ thực thì đại sư huynh lại rất ghét.”

Nàng nói như thế khiến Cảnh Hồi Tuyết trở nên thất thần.

Hắn đối với Hạ gia không thông hiểu nên đều do Lâm Thu Liên dẫn đường. Lâm gia với Hạ gia là thế giao, nàng đối với nơi này biết rõ, đi vòng vòng một lúc đã tới một nơi rất ẩn mật trong hoa viên.

Vừa đến nơi, Lâm Thu Liên liền hướng Cảnh Hồi Tuyết mà quỳ xuống.

Nàng đột nhiên làm như vậy khiến Cảnh Hồi Tuyết ngạc nhiên xua tay “Ngươi đang làm cái gì?”

“Cảnh công tử, cảm tạ ngươi và đại sư huynh đã diễn màn kịch này, bằng không tướng công và ta vĩnh viễn cũng không có cách nào hòa hảo. Chúng ta vài ngày nữa sẽ phải đi, bởi vậy ta muốn đặt biệt tới nói lời cảm tạ với ngươi.”

“Diễn kịch?” Cảnh Hồi Tuyết nghe hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì.

Lâm Thu Liên gật đầu “Ta lúc trước khi thành thân đã yêu nhị sư huynh, thế nhưng cha ta lại thích đại sư huynh. Ông mở đại hội luận võ là tính để cho đại sư huynh nắm chắc phần thắng. Ngày ấy ta hẹn đại sư huynh tới vách núi để cầu xin, đại sư huynh đã hào hiệp đáp ứng. Nhưng hắn võ công cao như vậy, nếu lúc tỷ thí nhường thì chắc chắn nhị sư huynh sẽ biết ngay lập tức.”

Nói đến đây Lâm Thu Liên không khỏi nghẹn ngào “Vì vậy hắn nhảy xuống sườn núi, khiến chân mình bị thương, vậy là không cần phải tỷ thí nữa. Ta cảm niệm ân tình của hắn, túc trực bên giường chăm sóc lại bị người ta đồn đại là tình cũ chưa dứt. Tuy có thể gả cho nhị ca nhưng hắn rất để ý mấy lời đồn đại, cũng không thèm nhìn ta. Đại sư huynh nói sẽ nghĩ ra biện pháp giúp ta, không ngờ tới hắn lại nói mình có đoạn tụ chi tích. Cảnh công tử, nếu không phải hai người diễn kịch trước mặt tướng công của ta và tôi tớ trong nhà, tướng công ta làm sao chịu tin. Tất thảy đều đa tạ ngươi.”

Cảnh Hồi Tuyết toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh. Một nam nhân có thể vì một nữ nhân mà nhảy xuống sườn núi khiến chân bị què, tâm ý hắn chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Chắc chắn là yêu đến cực điểm mới có thể đến tính mạng cũng không màng mà làm như vậy. Nếu hắn đến mạng cũng có thể từ bỏ thì trước mặt người khác nói mình đoạn tụ chi tích càng không phải chuyện khó.

“Ta không biết đại sư huynh với ngươi có giao tình như thế nào nhưng ngươi bằng lòng giúp đỡ ta đến vậy, ta vĩnh viễn cảm niệm ân tình của ngươi.”

Lâm Thu Liên nhớ tới lần trước, không khỏi xấu hổ nói “Trước đây ta vẫn nghĩ đại sư huynh rất đáng sợ. Mọi người đều nói hắn rất tốt nhưng khi ta ở bên hắn luôn cảm thấy lạnh hết cả người. Hắn chưa bao giờ biểu hiện mình thích ghét cái gì, đến chuyện nhỏ như dục hương hắn cũng không bao giờ nói hắn ghét vị đạo này, khiến mọi người đều nghĩ hắn rất thích. Mãi đến khi đại sư huynh nhảy xuống sườn núi ta mới biết mình đã hiểu sai. Hắn là người tốt, từ khi chân hắn bị thương, ta mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi rơi lệ, hắn cũng khuyên ta đừng khóc. Ta vốn nghĩ đại sư huynh bề ngoài thân hòa nhưng kỳ thực là một con người máu lạnh. Sau này ta mới biết mình đã sai, hắn vì ta mà trả giá như vậy ta thực sự rất cảm tạ ơn hắn.”

Cảnh Hồi Tuyết mơ hồ nhìn Lâm Thu Liên. Nàng sau đó nói cái gì hắn một câu cũng không lọt vào tai, bởi vì trái tim hắn đang dần vỡ vụn.

Lâm Thu Liên cuối cùng đối hắn hạ bái “Cảnh công tử, đoán rằng ngươi là hảo bằng hữu của đại sư huynh mới bằng lòng giúp ta, giúp hắn như thế. Ta lần nữa cảm tạ ngươi, cũng xin ngươi hướng đại sư huynh biểu đạt lòng biết ơn của ta.”

Nàng e lệ nói “Bởi vì ta với tướng công vừa mới hòa hảo, giữa ta với đại sư huynh đã từng có lời đồn đại như vậy nên ta không dám một mình đi gặp hắn, không được hay cho lắm, chỉ có thể nhờ ngươi chuyển lòng biết ơn dùm ta. Vậy ta đi trước, Cảnh công tử.” Nàng đối hắn hành lễ xong rồi mới rời đi.

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, Cảnh Hồi Tuyết thấy như trời đất quay cuồng, thiên địa biến sắc. Hắn tê liệt ngồi xuống ngơ ngác nhìn mặt đất, không biết chính mình bây giờ muốn khóc hay là muốn cười.

Hắn bỗng nhiên ngửi thấy trên mình hương vị vốn là để lấy lòng Hạ Vô Trần, này đây vừa ngọt ngào vừa quyến rũ. Hắn lập tức như phát điên, cấp tốc đứng lên chạy đi tìm nơi nào có nước.

Hoa viên có có giả sơn giả thủy, bên trong còn có một cái tiểu trì. Cảnh Hồi Tuyết không chút suy nghĩ nhảy xuống, từ đầu đến chân ngâm vào trong nước, đến tóc cũng ướt. Mãi đến khi mùi hương kia biến mất hắn mới từ trong tiểu trì bước ra.

Nhưng thể lực hắn không như trước kia, đêm qua lại cùng Hạ Vô Trần tận tình hoan ái, chưa kể nhiệt độ cơ thể hắn vốn thấp giờ lại ngâm vào nước lạnh nên vừa bò được lên bờ hắn liền run lên cầm cập.

Cái cây bị hắn coi như Hạ Vô Trần vừa vặn lại ở ngay bên trái bờ. Hắn thấy cây kia thì như thấy Hạ Vô Trần, vậy nên vội vàng nhảy tới đối diện, thanh âm run rẩy kêu to: “May là ta không hề yêu ngươi, ngươi cũng không có yêu ta, may là… ha ha… may là như thế!”

Hắn vừa nói vừa run, thanh âm không ngừng dồn dập, mà hắn nói càng lúc càng nhanh, giọng cũng run rẩy.

“Ngươi đồ quỷ chân thọt, ta sớm đã biết ngươi không có ý tốt gì, vậy nên ta cũng có phòng bị. Ta nói cho ngươi biết, ta thích chính là tiểu cô nương khả ái, không phải ngươi cái đồ xú nam nhân chân thọt. Đêm qua ta bị ngươi cường liệt áp trụ chứ không phải là ta tự nguyện. Mỗi lần ngươi tới gần thì cái loại cảm giác tê dại này lại càng mạnh, ta bị cái cảm giác quái dị đó uy hiếp nên mới lên giường với ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng có hiểu lầm ta đối với ngươi hữu tình.”

Toàn thân hắn run rẩy, mặt tái mét, môi trắng bệch, vẻ mặt dường như sắp khóc đến nơi “Đêm qua ta một mình ngắm trăng đang yên lành, ngươi lại chạy tới nói muốn ngắm với ta, vậy nên chúng ta không tính là ngồi ngắm cùng nhau. Mùi hương trên người ta là tại tỳ nữ của ngươi mang tới bắt ta dùng, không phải tại ta đặc biệt muốn lấy lòng ngươi. Tóm lại, ta đối với ngươi chưa từng có cảm tình.”

Cảnh Hồi Tuyết bắt đầu thở dốc: “Đêm qua, lời nói của ta lúc ngươi đang ngủ ngươi nghìn vạn lần đừng có tưởng là thật. Ý của ta là… ta không thương ngươi. May mà ngươi cũng không yêu ta, Thần tử hẳn là đã tính sai người, vậy chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, ta sẽ lập tức quay về Miêu Cương, thỉnh Thần tử tính lại cho ta một người khác.”

Ôm chặt lấy ngực mình, Cảnh Hồi Tuyết thở không nổi, nhưng vẫn tiếp tục nói không ngừng, có điều giọng càng lúc càng yếu “Hạ Vô Trần, coi như ngươi cho tới bây giờ chưa từng có quan hệ gì với ta, ta cũng chưa từng có quan hệ gì với ngươi, chúng ta chưa từng biết nhau là được rồi.”

Đau nhức từ tim lan đến lục phủ ngũ tạng, đây chắc chắn là lần phát tác thứ hai, so với lần đầu còn đau đớn hơn nhiều. Giọt nước mắt theo hai gò má trắng bệch của Cảnh Hồi Tuyết chảy xuống.

“Ta không khóc, ngươi đừng nghĩ rằng ta khóc. Ta cả đời này cho tới bây giờ chưa từng khóc, không liên quan gì tới ngươi, ngươi đừng hiểu lầm.”

Hắn ôm lấy đầu, như vậy sẽ không có ai thấy hắn rơi nước mắt. Hắn nghẹn ngào nói “Ta thực sự chỉ thích tiểu cô nương xinh đẹp, ngươi nghìn vạn lần đừng hiểu lầm ta yêu ngươi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...