Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 15



Nhật ký trang thứ 15.

Tôi thích hắn, là chuyện của tôi.

Hắn không thích tôi, lại là chuyện của hắn.

Hai sự việc thật ra không hề mâu thuẫn, lại hoàn toàn có thể tương thích.

Nói nhiều như vậy, thật ra chỉ muốn tìm cho bản thân một cái cớ.

Một cái cớ để có thể tiếp tục thích hắn

—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu Kỳ.

Một đêm trước kỳ thi giữa kỳ, không ngạc nhiên khi Vu Miểu Miểu lại mất ngủ.

Không chút buồn ngủ, cô trằn trọc trở mình rất lâu, cuối cùng dứt khoát từ trên giường bò dậy, mở đèn lên, tiếp tục luyện tập những đề trọng điểm mà Nhan Quyện khoanh tròn cho cô lúc trước.

Hậu quả của việc thức đêm chính là, Vu Miểu Miểu sáng hôm sau đến phòng thi với hai quần thâm dưới mắt.

Cho là đợt thi lần này khẳng định không có hi vọng gì, nhưng khi nhận đề thi Toán, Vu Miểu Miểu thề, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ gì được nấy như vậy.

Đây tất cả đều là công lao của Nhan Quyện.

Ngồi trong phòng thi yên tĩnh, Vu Miểu Miểu nhìn xuống giấy thi trên bàn, trong lòng nghĩ, Nhan Quyện có lỗi gì đâu, anh chỉ là không thích cô mà thôi.

Nếu như bởi vì cô thích anh, mà yêu cầu anh cũng phải thích mình, vậy thì quá là không nói đạo lý rồi.

Dẫu sao cô vẫn luôn cam tâm tình nguyện.

***

Kết thúc một ngày thi, Vu Miểu Miểu đeo cặp sách ra khỏi phòng học.

Đối diện liền đụng phải Nhan Quyện.

Đôi mày kiêu ngạo, động tác lười biếng. Trên tay anh chỉ cầm một cây viết bi, ngoài ra không còn gì khác, ngay cả cặp sách cũng không mang, đại khái là cảm thấy không cần thiết mang theo.

Vu Miểu Miểu kinh ngạc nhìn anh, ngay cả bước chân cũng dừng lại.

Cô cũng biết bản thân mình như vậy rất không có tiền đồ, nhưng chỉ cần là nơi có anh xuất hiện, tầm mắt của cô không có biện pháp dời đi.

Bên cạnh Nhan Quyện tụ năm tụ ba vây quanh bởi một đám người, đều là đi tìm anh đối chiếu đáp án.

Vu Miểu Miểu cắn môi dưới một cái, trong lòng suy tính xem có nên đi theo tìm anh so đáp án không.

Ít nhất còn có ý do để cùng anh nói mấy câu.

Bất quá, không chờ Vu Miểu Miểu lấy dũng khí để đến gần, liền nghe được tiếng Nhan Quyện trong đám người nói.

Cậu ấy đứng với tư thế đờ đẫn, tùy ý ấn bút bi trong tay, thờ ơ nói: "Các cậu đi tìm người khác so đi, đề thi tôi vừa làm xong liền quên rồi."

Thanh âm lãnh đạm quá đáng, trong nháy mắt làm cho Vu Miểu Miểu đang muốn tiến lên phải chùn bước.

Đám người vây quanh anh bên hành lang thất vọng than thở, đều biết Nhan Quyện người này cao ngạo, rất nhanh liền tản đi.

Cúi đầu nhìn chằm chằm mủi chân, Vu Miểu Miểu trong lòng vùng vẫy một hồi, vẫn là quyết định không đi qua tìm hắn đáp lời, vì vậy xoay người, theo đám người định rời đi.

Mới đi được vài bước, trong một mảng huyên náo, lại nghe được có người sau lưng kêu tên mình.

Thanh âm trong trẻo, lướt qua tai cô như đám mây trôi trên bầu trời.

Dưới chân giống như bị đông cứng lại, Vu Miểu Miểu chớp mắt mấy cái, suy tư rất lâu mới chắc chắn Nhan Quyện thật sự đang gọi cô.

Cô xoay người lại động tác rất chậm, sợ khi quay lại, phát hiện đây chỉ là một cơn ảo giác.

Nhưng không phải là ảo giác, bởi vì Nhan Quyện đang cất bước đi đến hướng cô, hơn nữa chủ động mở miệng hỏi cô ——

"Cậu thi Toán thế nào?"

Ngón tay giấu dưới tay áo đồng phục mơ hồ có chút run, Vu Miểu Miểu cố gắng bình phục tâm tình: "Từ khi mình lên trung học đến giờ, đây là lần mà tớ cảm giác thi tốt nhất."

Nói xong, cô chân tâm thật ý nói lời cảm ơn: "May nhờ có cậu trước khi thi giúp tớ tìm trọng tâm."

Hơn nữa tớ cũng đã đáp ứng cậu, nhất định sẽ thật tốt học tập, không để cho cậu thất vọng.

Nhưng là nửa câu sau, Vu Miểu Miểu vô luận như thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì ở trong lòng cô, đã nhận định Nhan Quyện đã có nữ sinh mà mình thích. Một người so với cô còn ưu tú hơn.

Vu Miểu Miểu không biết nên lấy tâm tình như thế nào đi đối mặt với Nhan Quyện, cô không có ý phá hoại tình cảm của anh, nhưng cũng không có cách nào thu liễm lại sự yêu thích của mình.

Cho nên lúc nói chuyện tỏ ra có chút cẩn trọng. Nhan Quyện thấy cô ánh mắt né tránh, khẽ cau mày.

Đã thành thói quen ở trước mặt hắn tìm đề tài, cho nên giờ phút này, Vu Miểu Miểu theo bản năng tiếp tục nói: "Mặc dù ba bài trước mình đều làm ra, nhưng mình cũng không dám bảo đảm là mình làm đúng."

Nhan Quyện nhớ lại một chút, sau đó nói: "Ba đề trước đều là dạng đề tôi giúp cậu khoanh vùng, vấn đề hẳn không lớn."

Vu Miểu Miểu ngây ngẩn.

Anh vừa rồi không phải nói với người khác, đề bài chỉ cần làm xong liền quên sao? Làm sao bây giờ lại...

Trong nháy mắt phảng phất tựa như tro tàn lại nhen nhóm, Vu Miểu Miểu có chút khẩn trương, đang muốn nói thêm gì đó với anh, lại thấy anh hướng lan can hành lang liếc nhìn xuống, sau đó quay đầu lại, nhanh chóng cùng mình nói lời từ biệt.

Cô đứng tại chỗ, ngoan ngoãn cùng anh nói tạm biệt.

Cho đến lúc Nhan Quyện xoay người, hướng ngược lại càng đi càng xa, cuối cùng, ngay cả bóng người đều vụt mất trong đám người trên hành lang, Vu Miểu Miểu mới dám đi tới chỗ anh vừa mới đứng, cũng nhìn theo xuống dưới.

Nữ sinh đó giống như con bướm nhẹ nhàng kiều mị, đang nhàm chán đứng dưới cây ngô đồng, một tay vờn sợi tóc lởn vởn, tựa hồ như là đang đợi người.

Vu Miểu Miểu cười một tiếng.

Cười cô tự mình đa tình.

***

Sau khi kỳ thi giữa kỳ "máu chảy thành sông" kết thúc, đại hội thể thao hằng năm của trường trung học Ngân Hoa sẽ diễn ra theo lịch trình.

Mẹ Vu tất bật ở trong phòng khách, đang giúp Vu Miểu Miểu cùng Lục Khải đem quà vặt bỏ vào trong cặp sách.

Vu Miểu Miểu từ trước đến giờ không thích mang giày thể thao, giờ vì 1500 mét chạy đường dài, không thể làm gì khác hơn là cởi giày vải ra, đổi lại một đôi giày thể thao màu xanh da trời.

Lục Khải ở một bên đã ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận giúp cô dùng ghim ghim số báo danh bằng vải lên áo khoác đồng phục, sau đó, không yên tâm dặn dò: "Miểu Miểu, em nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để bị đâm trúng."

Vu Miểu Miểu một bên thừa dịp mẹ không chú ý đem quà vặt từ trong cặp sách lấy ra ngoài, một bên không để ý trả lời: "Biết rồi ạ, anh cũng ghim trên áo khoác, làm gì dễ bị đâm trúng như vậy."

Lục Khải nhìn cô than thở: "Em nghĩ như thế nào vậy, lại báo danh chạy đường dài, em thân là một đứa con gái, chịu nổi sao?"

Vu Miểu Miểu đang thắt dây đeo cặp động tác dừng lại một chút, cũng rất sầu muộn: "Em chỉ là chậm một chút, kết quả những hạng mục khác đều bị đăng ký hết, chủ nhiệm lớp lại bắt buộc phải đăng ký một môn, hết cách nên mới..."

Tựa hồ là bị giọng điệu sống không còn gì vui của cô chọc cười, Lục Khải sờ đầu cô một cái: "Đừng sợ, cùng lắm đến lúc đó giơ tay bỏ thi."

Bận rộn hơn nửa ngày rốt cuộc chuẩn bị ổn thỏa, hai người ra khỏi cửa trong sự thúc giục của mẹ.

Trên đường gặp phải bạn học toàn bộ đều mặc đồng phục học sinh sạch sẽ chỉnh tề, bên trên ghim những số báo danh đại hội thể thao khác nhau, trong giỏ xe phía trước đựng đủ các loại đồ ăn vặt.

Đến nhà xe trong trường học Vu Miểu Miểu với Lục Khải liền tách ra hướng phòng học lớp 10 và lớp 12 đi tới.

Vu Miểu Miểu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Khải rất lâu.

Thật sự, cô rất muốn cùng Lục Khải hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến nữ sinh kia, nhưng lại không dám mở miệng.

Lúc Vu Miểu Miểu đi vào lớp học, bên trong phần lớn người và băng ghế ngồi cũng đã trống, còn lại vài bạn học đang di chuyển băng ghế đi ra ngoài.

Kiều Sênh đang ngồi trên bàn, hai chân đung đưa cùng Triệu Dập Nhiên một bên nói chuyện, thấy Vu Miểu Miểu đi vào trong nháy mắt sáng lên.

"Miểu Miểu, cậu rốt cuộc cũng tới rồi, vừa hay Triệu Dập Nhiên cũng ở đây, chúng ta cùng nhau đi xuống đi."

Trong giọng nói vô tư từ trước đến giờ của cô, mang theo chút ngượng ngùng.

Triệu Dập Nhiên hoàn toàn không cảm giác được, cười hì hì cùng Vu Miểu Miểu lên tiếng chào, nhiệt tình nói: "Một mình cậu di dời băng ghế sao, có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?"

Vu Miểu Miểu tầm mắt rơi vào trên người cậu, phát hiện hai bên tay trái phải đều xách theo một băng ghế, nhất định là giúp Kiều Sênh cầm.

Vì vậy hiểu ý lắc đầu: "Không có sao, tớ cầm nổi, chúng ta đi thôi." Kiều Sênh một bên tán thưởng nhìn nàng.

Ba người bọn họ đi tới sân thể thao tìm được khu vực của đội khối 10 lớp (1), đem băng ghế qua ngồi xuống.

Lúc này hội thể thao cũng sắp bắt đầu.

Như thường lệ, trước tiên sẽ có bài phát biểu trên bục cờ, sau đó là các hạng mục thể thao khác nhau theo trình tự bắt đầu.

Hạng mục Vu Miểu Miểu ghi danh chạy đường dài 1500 mét nữ là hạng mục sau cùng, cho nên cô không gấp chút nào, từ trong cắp sách lấy ra một viên kẹo mận ngậm trong miệng.

Trong vị ngọt mang theo chút chua.

Hương vị trái ngược, nhưng lại dễ ghiền.

Hơi cúi đầu, mặc tóc mái che đi lông mày, cô cẩn thận phóng tầm mắt xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc, cuối cùng chầm chậm rơi vào trên người Nhan Quyện cùng đội ngũ phía sau.

Băng ghế ngồi bị chủ nhân không để ý chút nào ném ở một bên, còn hắn thì biếng nhác ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, lỗ tai đeo tai nghe màu trắng, không biết đang nghe bài hát nào, thần sắc tựa hồ rất thoải mái.

Dưới trời xanh mây trắng, bóng người anh ấy đạm bạc, gần như trong suốt.

Vu Miểu Miểu luyến tiếc thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình lén nhìn trộm Nhan Quyện như vậy, giống như tên trộm không thấy được ánh sáng.

Đang suy nghĩ, bên cạnh Kiều Sênh đã ăn hết một túi khoai tây vỗ tay một cái đứng lên, không nói lời nào lôi cô đi ra ngoài: "Miểu Miểu, Triệu Dập Nhiên lát nữa phải chạy nước rút 100 mét, cậu cùng tớ đi căn tin mua cho cậu ấy chai nước đi."

Vu Miểu Miểu không có ý kiến gì, mặc cho cô kéo mình đi về phía căn tin. Một đường cãi nhau ầm ĩ đi tới căn tin cạnh sân thể thao, lại xếp một hàng dài để vào. Kiều Sênh một tay quạt gió, tay còn lại "Ba" một tiếng, nhanh chóng gọn gàng ném 2 đồng xu lên quầy, hào hứng nói:

"Dì, giúp cháu lấy một chai nước suối wahaha*, lấy trong tủ lạnh ấy ạ."

***nước suối 娃哈哈***

Vu Miểu Miểu bên cạnh nhìn cô, thần xui quỷ khiến lấy tiền ra, cũng theo đó nói một câu: "Dì, cháu cũng muốn một chai."

Điều hòa ở căn tin nhìn qua có vẻ cũ lắm rồi, đang lắc lư lảo đảo thổi ra bên ngoài những luồng gió không lạnh lắm.

Xuyên qua khe cửa sổ hơi hé mở, ánh mặt trời từ bên ngoài thẳng tắp chiếu vào, có chút nhức mắt, Vu Miểu Miểu không nhịn được đưa tay ra, che trước mắt mình. Kiều Sênh quay đầu nhìn cô, có chút hiếu kỳ: "Miểu Miểu, hạng mục của cậu còn sớm, bây giờ mua nước làm gì?"

Vu Miểu Miểu nheo mắt, đưa tay xuống, trấn định như thường nói: "Tớ khát."

Hai người mua nước xong một đường chạy bộ trở về sân thể dục, Vu Miểu Miểu cầm trong tay chai nước khoáng tỏa hơi lạnh ra bên ngoài, đột nhiên lo lắng lát nữa nó sẽ hết lạnh.

Dẫu sao, Nhan Quyện tham gia hạng mục chạy 3000 mét nam, cũng là hạng mục xếp tiếp theo.

_______________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Quyện: Cô ấy hôm nay có chút kỳ quái, cảm giác lúc nói chuyện với tôi không cao hứng lắm.

PS: Sau này thời gian cập nhật chương mới mỗi ngày là 11 giờ đêm, cho nên mọi người có thể để hôm sau thức dậy xem, moa moa moa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...