Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 35



Trong không gian hoàn toàn không có ban ngày ban đêm, thời gian chỉ có thể dựa vào đồng hồ treo trên tường cùng với giấy căn cước trên cổ tay. Giấy căn cước nơi này không phải tấm thẻ, mà là một biểu trạng, mang ở trên cổ tay. Mà thứ này không chỉ có thể chứng minh thân phận của mình, còn có thể đa công năng làm thẻ ngân hàng, đồng hồ, di động… để dùng.

Diệp Bạch nhìn đồng hồ, cách giờ cơm còn có một lúc.

Lúc trước hắn đã tra xét Cố Chiêu, vừa nhìn ảnh chụp hắn đã xác định đây chính là ‘người nuôi mèo’ nhà mình không sai, từ trên weibo gần đây có thể phỏng đoán ra người còn ở chủ tinh.

Cũng sắp gặp mặt rồi.

Diệp Bạch có chút chờ mong, thuận tiện hồi tưởng một vài chuyện trước kia.

Bản đồ nhỏ luôn được hắn mở ra, tự nhiên biết có người lắc lư ngoài cửa của hắn, dường như còn để lại thứ gì đó, có điều trước mắt hắn không quá muốn đi ra ngoài nên cũng không quản. Nhưng lúc quân hạm đột nhiên rung lắc hắn không thể không để ý, sự tình dường như có điểm không đúng lắm, giống như có cơ giáp ra khỏi quân hạm.

Một giây sau, trong không gian bộc phát ra ánh lửa cực nóng.

Diệp Bạch: “…”

Hắn nhớ lại lộ trình mà mình biết, lúc trước hình như phỏng đoán qua được nơi này bọn họ sẽ hoàn toàn an toàn. Mà đối với Liên bang bên kia mà nói, nơi này lại là điểm khả thi cuối cùng của bọn họ. Bởi vậy xem bộ dáng này nhất định là đã bị tập kích, Thẩm Hạo đang mang theo thuộc hạ tiến đến ứng chiến, ánh lửa kia hẳn là đạn pháo đụng vào nhau tạo thành.

Dừng một chút, Diệp Bạch quyết định đi ra bên ngoài xem đó là cái gì.

Mở cửa vừa nhìn đã vui vẻ, hoàn toàn không phải thứ gì quan trọng như hắn nghĩ, mà chỉ là một cái bánh ngọt không nhỏ. Nghĩ đến nhân số của đối phương lúc để mấy thứ này, không nhiều không ít vừa đúng năm, hắn đã rõ ràng. Đoán chừng là những người đó muốn nói xin lỗi, lại bởi vì cái bảng hắn treo lên nên không tiện gõ cửa, đã nghĩ ra biện pháp này.

Mà về việc hắn thích ăn đồ ngọt, đoán chừng là đầu bếp nhà ăn nói.

Nhếch môi, Diệp đại miêu có chút vui vẻ.

Đến thế giới này đều sắp quên mùi vị của bánh ngọt rồi, nói thật mèo dường như cũng không đặc biệt thích ăn thứ ngọt ngấy thế này, nhưng hắn vẫn đặc biệt thích. Đời đầu tiên Cố Chiêu còn phân tích cái gì mà mèo không thể ăn đồ quá ngọt nên hạn chế đồ ngọt của hắn, sau đó thấy hắn thật sự không sao mới buông tha cho hành động này.

Diệp Bạch cảm thấy mỹ mãn bắt đầu ăn bánh ngọt.

Vừa ăn hắn vừa đi về hướng phòng điều khiển chính, đương nhiên sẽ không có ai giới thiệu cho hắn về phi thuyền này, nhưng hệ thống trên người rất nghịch thiên, trên bản đồ nhỏ đều hiện rõ ràng rành mạch tất cả. Diệp Bạch nghĩ rất rõ ràng, bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt, nhưng không có nghĩa là bên trong sẽ không có nguy hiểm, cho nên hắn mau chân đến xem.

Thuận tiện… ở nơi này ăn bánh ngọt lớn của hắn.

Rất nhiều tài liệu là lúc trước hắn chưa thấy qua, đoán chừng là kết quả của việc thời đại phát triển, Diệp Bạch nếm thử hương vị cũng không tệ lắm, cứ ở cửa phòng điều khiển chính chậm rãi hưởng dụng. Về phần đi vào thì hắn không nghĩ tới, thứ nhất yêu cầu này thực sự quá mức, đối phương chắc chắn sẽ không đáp ứng, thứ hai hắn lại không hiểu những thứ đó, đi vào cũng vô dụng.

Dù sao bên trong khẳng định lưu giữ người thạo nghiệp vụ, hắn chỉ cần coi chừng cửa là được.

Sự thật chứng minh phòng ngừa chu đáo là lựa chọn hết sức chính xác, à không… Trên phi thuyền đã có người lên đây, mà lúc này hiển nhiên không thể là người mình.

Diệp Bạch nhìn nhìn bánh ngọt lớn trong tay, cảm thấy trong một chốc không ăn hết được.

Trong tay những người đó chắc chắn có bản đồ, lên phi thuyền bằng khoảng cách gần nhất đi đến phòng điều khiển chính gần như là đường thẳng. Trong lòng đôi bên đều rõ ràng, chiến trường bên ngoài tất nhiên quan trọng, nhưng nếu không có quân hạm ở hậu phương áp trận, Thẩm Hạo không chống được bao lâu. Nhưng mà rõ ràng thì rõ ràng, Thẩm Hạo lại không thể lưu nhiều người coi chừng ở trong này.

Bởi vì thuộc hạ nhân thủ của anh ta cực kỳ không đủ.

Lúc trước chỉ cho là giao tiếp bình thường, sau đó thuận lợi quay về chủ tinh là được, một đường mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng đủ ứng phó. Nhưng không ngờ Liên bang bên kia biết được lộ trình của anh ta, sau đó khiến cho tình cảnh hiện tại của anh ta cực kỳ không ổn. Càng quan trọng hơn là… anh ta không dám cầu viện, bởi vì không rõ ràng gian tế kia rốt cuộc là ai.

Anh ta chỉ có thể gửi kỳ vọng vào hai người được lưu lại thủ ở bên trong có thể ngăn cản đối phương.

Mà bây giờ…

Diệp Bạch nhàn nhã tựa vào trên vách tường một bên cửa, lại vào lúc kẻ địch đầu tiên tiếp cận trực tiếp từ góc chết dùng một cái huyễn quang bước tới. Điểm kỳ dị của kỹ năng này là mang hiệu quả gây choáng, hơn nữa khoảng cách có tám mét, tên quân nhân phía trước bị hiệu quả này chấn trụ, chỉ là chính bản thân gã cho rằng đó là tinh thần uy áp.

Về vấn đề này, trong lòng Diệp Bạch rõ ràng, lại không có khả năng đi giải thích.

Lúc này chiếu theo chuẩn bị khiến những người đó hiểu lầm, bởi vậy thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng đó chỉ là một đao chém xuống. Tinh anh Liên bang kia cũng không kém, phản ứng lại trốn tránh không kịp nên vọng tưởng ngăn cản, kết quả tự nhiên súng gãy người vong. Dù là đao kiếm thông thường cũng không đỡ nổi đao của Diệp Bạch, càng đừng nói đến cái loại súng lục nhỏ này.

Năm vị khác lúc này đã kịp phản ứng cũng nhân cơ hội này hướng về phía hắn.

Diệp Bạch hơi híp mắt.

Hắn không thể không thừa nhận so với yêu thú, đám sát thủ do Liên bang phái tới đích xác tài giỏi, lúc trước ở trên Tinh Z bởi vì có Thẩm Hạo hỗ trợ mới có thể thuận lợi. Lúc này một người ứng đối vẫn có hơi áp lực, hơn nữa đối phương phối hợp ăn ý chiêu chiêu nối tiếp, đã không phải là vấn đề một thêm một bằng hai.

Nhưng hắn cũng không lo lắng.

Vốn là một đao chém xuống ngăn cản bước chân đi tới của một người trong đó, ngay sau đó rút lui một bước lại động cổ tay trộm súng ngắn, tiếp đó… nổ súng! ! !

Đối phương: “…”

Bọn họ sở dĩ không dám nổ súng là bởi vì vấn đề địa hình sợ ngộ thương đồng bạn, nhưng Diệp Bạch chỉ có một người hiển nhiên sẽ không lo lắng việc này.

Trong hành lang cũng không rộng, nếu bọn họ tự mình trốn đi thì tương đối dễ dàng, nhưng hiện tại lại đồng thời có năm người. Bình thường đồng đội phối hợp ăn ý vào lúc này có khả năng ngăn trở cước bộ của anh, khiến anh không thể làm gì. Diệp Bạch cũng không có ngắm trúng, chỉ tùy ý bắn hết đạn lại làm cho hai người trong số bọn họ chia ra trúng đạn ở cánh tay với trên đùi.

Sau đó thừa dịp rối loạn, tay kia vung một đao xuống chém một người.

Chờ công kích của đối phương toàn bộ hướng về phía hắn, lại dùng một cái lưu quang tù ảnh thuấn di đến hậu phương, kết quả là tính mạng của người này. Bởi vì vấn đề khoảng cách, đối phương hoàn toàn không nghĩ đến việc phòng thủ, lại càng không dự đoán được Diệp Bạch công kích trước nhất chính là gã, bởi vậy cơ bản chưa phản kháng đã bị một đao chặt bỏ đầu.

Đến tận đây, tiểu đội sáu người chỉ còn lại ba.

Đối phương hiển nhiên cũng hiểu được hắn không dễ đối phó, bởi vậy thần sắc chợt lóe, phái ra hai người ngăn trở, một người trong đó nhằm về phía phòng điều khiển chính.

Trước đó bởi vì Diệp Bạch dùng lưu quang tù ảnh hoán đổi vị trí, cho nên lúc này cũng không ngăn cản ở phía trước, ba người cho là hắn nhất định không kịp ngăn cản, lại không ngờ đối phương ném ra một thanh phi đao!

Phi đao! Phi đao! Phi đao! Đây là niên đại gì rồi còn có người dùng phi đao?

Đương nhiên, khối thân thể này mang chính là hệ thống trò chơi, mà trang bị trong trò chơi có ám khí, còn có kỹ năng tên Hồng khí trường không, chính là ném ám khí ra bên ngoài. Thương tổn cực thấp cho nên bình thường cũng không thường dùng, hơn nữa thân là Minh giáo chức nghiệp nội công cơ bản càng không dùng đến, nhưng đổi lại ở trong hiện thực thì không giống với lúc trước.

Nơi này cũng không có vấn đề thương tổn, chỉ cần đánh vào chính là miệng vết thương, chém tới đầu chính là mạng.

Bởi vậy gã kia không thể không trốn.

Phi đao ở giữa trái tim, không né thì sẽ mất mạng, nhưng bởi vì gã vừa tránh lại không cẩn thận đạp trúng bánh ngọt mà lúc trước Diệp Bạch vứt ở trên mặt đất, dưới chân vừa trượt suýt nữa ngã sấp xuống. Nhưng thân thủ tương đối khá, bởi vậy gần như nháy mắt gã đã ổn định thân hình, lại không ngờ lúc này hoàn toàn đủ để Diệp Bạch tiếp tục ném ra một cái phi đao giống trước.

Hai người còn lại: “…”

Chưa đến một phút đồng hồ, trong sáu người chỉ còn lại hai, hai người lập tức hiểu được Diệp Bạch không đơn giản, nhưng bọn họ không rõ từ khi nào Đế quốc lại có một nhân tài như vậy. Bởi vậy nháy mắt suy nghĩ qua đi, một người trong đó không muốn sống tấn công về hướng Diệp Bạch, mà trong lúc Diệp đại miêu nâng đao đỡ, một người khác…

Thuận theo góc rẽ hành lang chạy mất.

Người đó một đường chạy trốn nhanh chóng, vừa đi động tác dưới tay lại không ngừng, vội vàng phát tin tức của Diệp Bạch ra ngoài, rất sợ chậm thêm một giây mình cũng không còn cơ hội rời đi, càng không có cơ hội nói ra tất cả chuyện này.

Diệp Bạch không đuổi theo gã.

Diệp đại miêu chém xong người chỉ mang vẻ mặt đáng tiếc nhìn bánh ngọt bị giẫm đến nát vụn, thầm nghĩ: “Đáng tiếc.”

Tuy đầu bếp trong quân đội không phải đặc biệt làm thứ này, nhưng mà nguyên liệu tuyệt đối đầy đủ, hương vị không giống nhưng cũng không khó ăn, như kỳ tích vừa vặn đúng với khẩu vị của Diệp Bạch. Lúc trước hắn vốn đã cố ý đặt nó ở phía sau, nhưng không ngờ vẫn hỏng, biến thành bộ dáng như vậy, không thể ăn.

Có thể là bởi vì gã trước đó truyền tin tức trở về, lúc sau trên quân hạm không còn người ngoài đổ bộ.

Diệp Bạch vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng điều khiển chính.

Thẩm Hạo mang theo một đội nhân mã chạy gấp trở về, nhìn thấy thi thể đầy đất, cùng với thiếu niên đứng ở góc tường. Đối phương chọn vị trí nhìn như tùy ý, nhưng lúc trước bọn họ lại không chú ý tới đầu tiên. Trong đó nguyên nhân có thi thể tất nhiên rất rung động, chỗ đứng của thiếu niên cũng có nguyên nhân rất lớn.

“Yên tâm đi!”

Diệp Bạch mang vẻ mặt bình tĩnh bước qua mấy cỗ thi thể, đi ra ngoài, “Có người có lẽ kỳ vọng anh còn sống, cho nên dù thế nào, tôi cũng sẽ che chở anh an toàn trở lại chủ tinh.”

Thẩm Hạo: “…”

Sao lần này lại không phải là giao dịch, chẳng lẽ trong đó còn có chuyện gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...