Minh Nhiếp

Chương 1: Tỉnh Mộng



Trên đời không có người đàn ông nào mặc áo sơ mi trắng lại hấp dẫn hơn anh, ánh mắt khi cười rộ lên đẹp hệt trăng rằm. Anh thích bế bổng cô lên hết lần này đến lần khác mà cô thì luôn tươi cười rạng rỡ hai tay ôm chặt cổ anh nhẹ nhàng in dấu môi lên má anh. Anh chính là ánh sáng của đời cô, là tất cả những gì cô có.Phía dưới là dòng nước đang chảy xiết, người phụ nữ kia nắm lấy cổ áo cô sau đó từ từ buông tay. Giây phút đó cô nghe được tiếng kêu sợ hãi của anh. Nước sông càng lúc càng mạnh nhưng cô lại bất lực. Xa xa thấp thoáng bóng áo sơ mi trắng cố gắng bơi về phía cô. Mặc cho ý thức dần dần mất đi nhưng cô vẫn cố gắng vươn tay ra, cô muốn anh, không thể không có anh cho đến khi được ôm gọn trong lồng ngực quen thuộc ấy cô mới dần không còn cảm giác sợ hãi nữa. Anh cố gắng đem dây thừng buộc chặt lấy eo cô. Cô thấy anh nở nụ cười vẫn ấm áp như vậy nhưng anh lại cách mình càng ngày càng xa.

“Anh trai…Anh trai…”

“Em sao vậy, Mẫn Minh! Lại mơ thấy ác mộng sao!” Lôi Nhiếp ôm cô vào lòng dây áo ngủ tuột xuống để lộ ra làn da mịn màng trắng bóc vì khẩn trương mà xuất hiện một vài mảng hồng hồng. Trên người cô là mùi hương thơm mát khiến cơ thể Lôi Nhiếp lại một lần nữa có phản ứng vừa định cúi xuống thì người trong lòng đã tỉnh lại.

Nhận ra bản thân đang nằm trong lòng Lôi Nhiếp, anh ta sao lại vào được đây! Cô vội giãy ra sau đó chui vào trong chăn.

“Anh rể! Anh vào đây bằng cách nào!”

“Mẫn Minh! nói cho anh biết em vừa mơ thấy cái gì!” Lôi Nhiếp nhẹ nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trên trán cô đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn hít.

Mẫn Minh có chút hốt hoảng lui người về phía sau nói

“Tôi phải rời giường. Anh rể! Anh ra ngoài trước được không?”

“Mẫn Minh! Em lại không nghe lời rồi! Anh đã nói đừng gọi anh là anh rể nữa, cứ gọi là Nhiếp giống như trước đây.” Lôi Nhiếp có chút không hài lòng vì sao cô lại lạnh nhạt như vậy! Ngoài Viêm Viêm không ai có thể đến gần cô.

“Anh vốn chính là anh rể của tôi chẳng lẽ không nên xưng hô như vậy! Còn nữa anh có thể đem chìa khóa phòng tôi trả cho mẹ Trần hoặc đưa cho tôi luôn cũng được.” Mẫn Minh chìa tay ra liếc nhìn sắc mặt Lôi Nhiếp dần dần biến đổi, trong lòng có chút sợ hãi.

Từ lúc nào anh ta ngày càng trở nên đáng sợ như vậy!

“Mẫn Minh! Vì sao em không thể giống như trước! Khi đó em rất ngoan lúc nào cũng ở trong lòng anh gọi hai tiếng “Anh trai”. Lôi Nhiếp không để ý đến sự giãy giụa của cô một lần nữa kéo cô vào lòng.

Kháng cự không có kết quả khiến Mẫn Minh có điểm phát run không hoàn toàn vì sợ hãi mà vì bản thân thực sự sai lầm rồi. “Anh trai” không phải gọi anh ta. Không ai có thể thay thế anh trai trong lòng cô. Mẫn Kha là người xuất sắc nhất, là ánh dương trong lòng cô. Ngày anh rời bỏ thế gian này cũng là ngày cuộc đời cô hoàn toàn tăm tối. Cô nhìn Lôi Nhiếp lặng lẽ nói:

“Xin lỗi anh! Đáng lẽ tôi không nên coi anh là anh ấy.”

Nhìn người con gái thôi không còn giãy giụa trong lòng mình, Lôi nhiếp cúi xuống hôn lên trán cô nói:

“Mẫn Minh! Em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn không hiểu nhưng có một điều em phải nhớ tất cả mọi việc anh làm cũng đều là vì em.”

Dường như hiểu được ẩn ý trong lời nói, Mẫn Minh hơi nhíu mày. Đã từ lâu cô không còn quen với nụ hôn của anh mà hiện tại bản thân cũng đã mười bảy tuổi không còn là đứa bé con nữa. Anh ta nên giành thời gian cho Viêm Viêm thì hơn tại sao suốt ngày cứ nhìn cô chằm chằm cơ chứ!

Cảm nhận được cơ thể cô hơi cứng nhắc anh mới buông lỏng tay đứng dậy mở tủ quần áo chọn một chiếc váy viền tơ lụa đặt bên gối cô.

“Hôm nay mặc cái váy này đi! Đây là món quà anh đi Paris đích thân chọn cho em đấy.”

Mẫn Minh không trả lời. Cho dù anh ta có muốn cô mặc chiếc váy đó thì cũng phải ra ngoài trước chứ bằng không cô làm sao thay!

“Anh rể! Anh xuống tầng trước đi lát nữa tôi sẽ xuống.” Mẫn Minh thật sự không thể nhịn thêm được nữa mà anh ta lại không có ý định đi ra ngoài nếu còn tiếp tục như vậy chắc cô nghẹn chết mất. Mẫn Minh liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, trong lòng càng ngày càng bất mãn.

“Kem đánh răng anh đã chuẩn bị cho em rồi, nước ấm cũng đã có không được dùng nước lạnh rửa mặt biết chưa.” Lôi Nhiếp rốt cuộc cũng đứng dậy đúng lúc này một cái đầu nhỏ thò vào cửa phòng, một chân đi dép lê chuột Micky một chân để không.

“Dì nhỏ! con đói bụng rồi nhưng không có dì nhỏ ăn cơm không ngon.” Thằng bé không chút khách khí vứt nốt chiếc dép lê còn lại nhảy lên giường còn không quên hôn chụt một cái lên môi Mẫn Minh. Nhìn sắc mặt ngày càng tối sầm của người dưới giường cậu bé không tự giác nhích lại gần Mẫn Minh hơn.

Cậu sợ người ba này. Mặc dù năm nay đã bốn tuổi nhưng số lần được ba bế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy ở trước mặt Mẫn Minh hay Mẫn Chính Huy ông ta không bộc lộ nhưng cậu bé biết người cậu gọi là ba này không thích mình lại càng không thích mẹ mặc dù cậu cũng không thích mẹ mình chút nào.

“Viêm Viêm! Đi ra ngoài dì nhỏ còn phải thay quần áo.” Lôi Nhiếp tiến đến muốn đem Viêm Viêm trong ổ chăn kia bắt lấy nhưng thằng nhóc lại không chút sợ hãi quấn chặt lấy người Mẫn Minh như bạch tuộc.

Lôi Nhiếp cảm thấy bản thân sắp phát hỏa. Tuy rằng đây chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa thằng bé còn gọi anh là ba. Vì không muốn bản thân thất thố Lôi Nhiếp đành đi ra ngoài, ít nhất anh không thể để cho Mẫn Minh nghi ngờ.

“Hôm nay đến ngày anh cho tôi thuốc rồi đúng không! Tôi chỉ sợ anh quên mất.” Mẫn Kỳ đứng ở góc rẽ mái tóc dài che mất gần nửa khuôn mặt trên mặt không có một chút sức sống chiếc áo ngủ rộng thùng thình càng lộ rõ thân hình gầy trơ xương do sử dụng thuốc phiện thời gian dài.

“Cô biết không! Hiện tại trông cô không khác gì một con quỷ. Đúng là không thể ngờ một Mẫn Kỳ không ai bì nổi trước kia lại có ngày phải hút thuốc phiện giữa ban ngày ban mặt thế này.” Lôi Nhiếp nói xong rồi dứt khoát rời đi.

“Lôi Nhiếp! Tôi xin anh, xin anh hãy cho tôi thuốc đi được không!”

Mẫn Kỳ từ phía sau vội vàng ôm lấy Lôi Nhiếp đang chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông này cô không thể dây vào. Năm đó chỉ vì muốn giữ lại đứa bé trong bụng bất đắc dĩ phải gả cho anh ta không nghĩ tới người đàn ông này lại đáng sợ như vậy. Người ngoài cho rằng anh ta là người chồng tốt, người cha tốt nhưng chỉ có cô mới rõ nhất anh đáng sợ cỡ nào, đặc biệt lần trước khi cô phát hiện anh ta lẻn vào phòng của Mẫn Minh anh ta vì thế mà bóp cổ cô ánh mắt đằng đằng sát khí nếu không phải cô biết điều nói không chừng đã sớm mất mạng. Cha cô có lẽ cũng cảm giác được chủ nhân trong căn nhà này đã sớm bị anh ta thay thế.

“Mẫn Kỳ! Nếu không phải vì Mẫn Minh chỉ bằng chuyện năm đó cô làm cô đã sớm phải chết trăm ngàn lần rồi. Về sau cách xa tôi ra một chút nhìn thấy cô là tôi thấy ghê tởm.” Lôi Nhiếp gạt tay Mẫn Kỳ ra bị cô chạm vào người anh lại muốn đi tắm rửa.

“Thuốc! Tôi chỉ muốn thuốc… Lôi Nhiếp cầu xin anh!” Mẫn Kỳ biết anh đã tức giận trừ bỏ Mẫn Minh anh ta chán ghét bất luận kẻ nào đụng chạm vào người mình. Kết hôn hơn bốn năm anh ta cũng chưa từng đụng đến cô.

“Trong ngăn kéo thư phòng liều dùng cho một tuần. Vài ngày tới cô cũng đừng ra ngoài gây chuyện cuối tuần này tôi còn có một bữa tiệc cô biết phải làm gì rồi đấy.”

Chẳng quan tâm trả lời anh Mẫn Kỳ nhanh chóng chạy đến thư phòng. Không phải chỉ lại diễn thêm một vở kịch! Mẫn Kỳ cô là ai! Điều cô giỏi nhất không phải là diễn kịch đó sao! Đối địch với anh ta không phải chuyện gì hay ho huống hồ anh ta cũng cho cô tự do tuyệt đối chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng tư cá nhân. Nếu chẳng may bắt gian tại giường anh ta cũng sẽ bình tĩnh nói “Tiếp tục đi! Tôi không quấy rầy”. Ngày đầu tiên kết hôn cô đã biết anh ta căn bản không yêu cô mà cô lúc ấy cũng chỉ muốn cho đứa bé trong bụng một người cha mà thôi nhưng không ngờ chính điều đó lại khiến mình rơi vào vạn kiếp bất phục.
Chương tiếp
Loading...