Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 141-142



Chương 141: Hành động ám sát 2

Mộc Vũ từ ôm Thư Diệp chuyển thành cõng cô trên lưng, chỉ có như vậy hắn mới có thể cùng cô leo qua khỏi bức tường cao sừng sững kia.

“Cố gắng lên, chúng ta sẽ không sao đâu!” An ủi Thư Diệp đồng thời Mộc Vũ cũng đang tự an ủi bản thân mình, tuy bề ngoài trông hắn rất bình tĩnh nhưng thật ra tim đập, lòng hắn hoảng loạn không yên.

Toàn thân Thư Diệp đau nhức, phần bụng rớm máu, hoàn toàn không có chút sức lực nào trả lời Mộc Vũ. Mộc Vũ lấy một sợi dây thừng buộc chặt hai người với nhau tránh lúc leo lên cô sẽ rớt xuống đất. Mộc Vũ gắng sức cõng Thư Diệp trèo qua khỏi bức tường. 

Lúc này tất cả bảo vệ và vệ sĩ bên trong toà nhà đang bổ ra tìm kiếm hung thủ, mỗi người phân ra kiểm tra mọi ngõ ngách tìm kiếm hành tung của Mộc Vũ và Thư Diệp.

Mộc Vũ nhanh chóng nhảy xuống khỏi bức tường, sau đó ôm lấy Thư Diệp chạy về phía núi, hắn biết rõ bọn người kia chắc chắn sẽ tới đây tìm, nhưng hắn không còn chỗ nào tốt hơn để trốn nữa, nếu như trực tiếp lao ra ngoài, khẳng định sẽ chết chắc, nhìn cây cổ thủ ngàn tuổi trước mặt, hắn bỗng nghĩ ra một cách.

Hiện tại tính mạng cả hai người chỉ có thể dựa vào cái cây cổ thụ ngàn tuổi này, cõng Thư Diệp trèo lên cây xong, Mộc Vũ nhỏ giọng nói với Thư Diệp, “Nhẫn nại một tí, đừng lên tiếng, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.”

Chưa tới ba phút, đám người kia quả nhiên đã truy đuổi đến đây, bọn họ dùng ngôn  ngữ địa phương nói chuyện với nhau, hắn không tài nào hiểu được, nhưng cũng lờ mờ đoán được bọn họ đang chửi rủa. Hai tay Thư Diệp dằn lên vết thương, ngăn chúng tiếp tục chảy máu, nhưng máu cứ nhỏ từng giọt từng giọt xuống dưới đất.

“Hình như có tiếng gì đó ?” Một tên vệ sĩ trong bọn họ vểnh tai lắng nghe, cầm đèn pin rọi vào mấy góc khuất gần đó.

Một người khác cũng bắt chước tên nghe lắng tai nghe nhưng chẳng nghe thấy được gì, “Có nghe thấy gì đâu, có phải mày còn chưa tỉnh ngủ, nói mớ không hả?” Ba giờ khuya, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, đâu nghe thấy âm thanh gì, hơn nữa người có thể giết được sếp bọn họ nhất định không phải hạng thường, vả lại ông ta cũng rất giỏi võ nghệ, có thể ám sát được ông ta thì cũng đã cao chạy xa bay mất rồi, còn ở chỗ này chờ bọn họ đến bắt sao.

“Không phải mà, tao thật sự nghe tiếng gì đó.” Người nọ kiên quyết cãi lại, đồng thời cũng soi đèn pin khắp nơi để tìm kiếm.

Trên cây, Thư Diệp và Mộc Vũ ngừng thở, tuy nghe không hiểu đám người bên dưới đang nói gì nhưng cũng biết rõ tình hình bây giờ đang nguy cấp, hiểm nguy trùng trùng, cả hai không dám thở mạnh, tính mạng bọn họ như ngàn cân treo sợi tóc.

Đám vệ sĩ tìm kiếm ở đây khoảng mười phút lại không phát hiện điều gì bất thường cũng rút khỏi đây, mà Thư Diệp hiện giờ đã đau đến bất tỉnh nhân sự ngã vào lưng Mộc Vũ.

“Thư Diệp, tỉnh lại đi!” Mộc Vũ khẩn trương lấy tay vỗ vào người Thư Diệp mấy cái nhưng cô lại không hề có phản ứng gì. Hắn tức khắc trèo xuống dưới, tháo sợi dây thừng ra và đặt Thư Diệp nằm trên mặt đất. Máu thấm ướt cả bộ áo đen của cô, tuy Mộc Vũ hoảng sợ tim đập loạn xạ nhưng hắn vẫn cố gắng điềm tĩnh, hơn nữa hai người không thể ở lại đây lâu được, đám người kia có thể quay lại đây bất cứ lúc nào.

Mộc Vũ vội vàng bồng Thư Diệp đi đến chiếc xe hơi đã chuẩn bị sẵn, hắn không thể đưa cô đến bệnh viện được, người ta nhìn bộ dáng bọn họ bây giờ chắc chắn sẽ sinh nghi, hơn nữa một nghị viên Việt Nam bị ám sát chết dĩ nhiên sẽ kinh động lực lượng cảnh sát Việt Nam, bọn họ sẽ phái người tìm kiếm tung tích cả hai, cho nên hai người không thể nào tự chui đầu vào rọ, lộ diện trong nước Việt Nam này.

Trong tình thế cấp bách không biết phải làm sao, Mộc Vũ chợt nhớ đến đồng bọn của bọn hắn là Định Phong cũng đang chấp hành nhiệm vụ gần biên giới Việt Nam, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của Định Phong, giờ này chắc hắn ta đã làm xong việc. Mộc Vũ lập tức lấy điện thoại gọi cho Định Phong, “Chúng tôi đang gặp nguy hiểm, mau chóng đến đây chi viện.”

Điện thoại của mọi người trong Hạc bang đều lắp sẵn thiết bị định vị, chỉ cần một cuộc gọi thì cũng biết người nào đang ở đâu.

Điện thoại của mọi người trong Hạc bang đều lắp sẵn thiết bị định vị, chỉ cần một cuộc gọi thì cũng biết người nào đang ở đâu.

Mộc Vũ lái xe rời khỏi khu nhà của tên nghị viên rồi tìm một chỗ ẩn nấp, hắn vòng tay ôm Thư Diệp vào lòng, cầm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, hoảng hốt phát hiện máu từ cánh tay cô ồ ạt chảy ra, Mộc Vũ cẩn thận cởi bỏ bộ áo đen của Thư Diệp, sau đó xé một miếng vải băng bó lại vết thương trên tay cô, đồng thời cũng lấy một miếng vải khác quấn quanh vết thương trên bụng tránh cho cô mất máu quá nhiều.

“Ngàn vạn lần đừng xày ra chuyện gì, hãy cố chịu đựng.” Giọng Mộc Vũ trở nên run rẩy, cả môi và hàm răng cũng run bần bật, khuôn mặt cô ngày càng tím tái, hoàn toàn không còn chút máu nào, không còn chút sức sống. Mộc Vũ rơm rớm nước mắt, giờ phút này hắn thà rằng người bị thương chính là bản thân hắn, kề đôi má lên cái trán lạnh băng của Thư Diệp, từng giọt nước mắt rơi rớt xuống khuôn mặt Thư Diệp, “Hứa với tôi, đừng xảy ra chuyện gì.”

*******************************************************************************

Khoảng nửa tiếng sau, Định Phong lái trực thăng đến cứu bọn họ, một người xuống tiếp ứng lái xe Mộc Vũ đi để tránh để lại manh mối.

Mộc Vũ ôm chặt Thư Diệp leo lên dây thang của trực thăng, Định Phong đứng bên trong đưa tay ra đỡ lấy Thư Diệp từ tay Mộc Vũ.

Hắn ta vẫn như trước liều chết ôm chặt cứng Thư Diệp vào lòng không chịu buông, “Thưa anh Mộc Vũ, anh rất xứng đáng được phong là đệ nhất vệ sĩ !” Định Phong nhìn Mộc Vũ khinh khỉnh, sắc mặt khó coi, tên tiểu tử Mộc Vũ này quá đa tình, một ngày nào thế nào cũng chết trong Thư Diệp cho xem!

“Sao lại ra nông nỗi này?” Định Phong giờ mới chú ý đến máu trên người Thư Diệp, vội vàng thu lại ánh mắt khinh khỉnh lúc nãy, hắn còn cho là hai người bọn họ chỉ xui xẻo bị đám người kia bao vây mà thôi, may mắn là hắn đã làm xong nhiệm vụ của mình không có lập tức trở về nước, bởi vì một tên trùm người Việt Nam là bạn của hắn, mời hắn đến nhà chơi, hắn là người từng trải, đã ám sát rất nhiều người, với hắn mà nói, chuyện ám sát một người nào đó là việc rất dễ dàng, cho nên căn bản không có vấn đề gì lo lắng cả.

Cũng may mắn hắn và tên trùm đó như anh em, tin tưởng hắn hết mực cho nên mới có thể cho bọn họ mượn trực thăng, trực tiếp đưa Thư Diệp và Mộc Vũ đến nơi an toàn.

Mộc Vũ không nói gì, chỉ một mực ôm chặt cơ thể Thư Diệp, cảm nhận tiếng tim đập từng hồi yếu ớt của cô, chỉ có như vậy hắn mới có thể biết cô còn sống.

Chương 142: Thoát chết

Sau khi Mộc Vũ đưa Thư Diệp về Hạc bang, hắn lập tức gọi bác sĩ chuyên dụng của Hạc bang đến chữa trị vết thương cho cô, bởi vì mất máu quá nhiều nên Thư Diệp đã hôn mê hai ngày hai đêm, suốt thời gian này Mộc Vũ vẫn một mực bên cạnh chăm sóc cô.

Vết thương đau nhức khiến Thư Diệp ngay cả đang mê man cũng nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.

Mộc Vũ cẩn thận lau từng giọt mồ hôi trượt dài trên trán cô, yêu thương nắm lấy bàn tay cô áp vào mặt mình, “Hãy mau tỉnh lại đi, được không? Đều do lỗi của tôi cả, do tôi không tốt, không thể bảo vệ cô an toàn. Cô phải kiên cường vượt qua!” Hắn ăn năn, hối hận tận đáy lòng.

“Con trai, tới đây mau, không hay rồi!” Mẹ Mộc hớt ha hớt hải chạy xộc vào phòng.

Mộc Vũ tò mò nhìn bà, “Chuyện gì thế mẹ?”

“Tiểu Mặc bị người ta bắt đi rồi, thầy giáo nói lúc đang ở trường, có người tự xưng là ba nó đến bắt nó đi rồi.” Thầy giáo có một mình, thế cô sức yếu đánh không lại đám người hung hãn đó, đành phải nhìn Tiểu Mặc bị người ta bắt đi, sau đó lập tức gọi điện báo cho mẹ Mộc.

“Tiểu Mặc bị người ta bắt đi rồi, thầy giáo nói lúc đang ở trường, có người tự xưng là ba nó đến bắt nó đi rồi.” Thầy giáo có một mình, thế cô sức yếu đánh không lại đám người hung hãn đó, đành phải nhìn Tiểu Mặc bị người ta bắt đi, sau đó lập tức gọi điện báo cho mẹ Mộc.

Sắc mặt Mộc Vũ lập tức trở nên khó coi, không ngờ rằng Quý Vân Húc lại sử dụng kế này để bắt Tiểu Mặc đi. Hắn rất muốn đi cứu Tiểu Mặc, nhưng hắn hiện giờ không thể nào phân thân một lúc hai nơi được, phải đợi đến khi Thư Diệp tỉnh lại mới được.

Sau ba ngày hôn mê, Thư Diệp rốt cục đã tỉnh lại. Thuốc tê giờ cũng đã hết tác dụng, cảm nhận được vết thương trên người mình, Thư Diệp khẽ rên lên đau đớn và đưa đôi tay lần tìm xuống vết thương. 

“Tốt quá, cô đã tỉnh rồi!” Mộc Vũ mừng rỡ thốt lên, khuôn mặt nở nụ cười lâu rồi không thấy.

Thư Diệp cố gắng mở to mắt nhìn Mộc Vũ, đôi mắt thâm quần cùng gương mặt đầy mệt mỏi lại lo lắng của hắn làm Thư Diệp xót xa, cố đưa tay sờ đôi má hốc hác của Mộc Vũ.

“Tôi lại làm anh lo lắng nữa rồi.” Thư Diệp gắng gượng nói ra từng chữ, nếu như không có Mộc Vũ, lần này chắc hẳn cô đã mất mạng.

Mộc Vũ lắc đầu, hai hàng nước mắt chảy dài từ khoé mi vì vui sướng, “Chỉ cần cô tỉnh là tôi vui rồi.”

“Tiểu Mặc đâu?” Thư Diệp hỏi, tuy là cô không muốn Tiểu Mặc nhìn thấy mình tiều tuỵ như bây giờ, nhưng cô rất nhớ nó, hơn nữa cô đã suýt vĩnh viễn không nhìn thấy được Tiểu Mặc.

Mộc Vũ không biết phải trả lời thế nào, tay chân đột nhiên luống cuống hẳn lên.

“Tiểu Mặc không có ở nhà sao?” Thư Diệp hỏi lần nữa, nhạy cảm phát hiện ra nét mặt Mộc Vũ có gì đó rất lạ, “Đã xảy ra chuyện gì?” Cô nhất thời kích động, muốn đứng dậy đi tìm Tiểu Mặc.

“Cô nghĩ ngơi cho khoẻ đi, chút nữa tôi sẽ dẫn Tiểu Mặc đến cho cô.” Mộc Vũ thấy Thư Diệp đã tỉnh rồi, hắn cũng phải đến Quý gia mang Tiểu Mặc về đây.

*******************************************************************************

Tiểu Mặc lại bị bắt về Quý gia, nhìn một đám người quen có lạ có ngồi trước mặt mình, trong lòng Tiểu Mặc thật sự không thích.

“Con phải về nhà, con không muốn ở lại đây với các người.” Tiểu Mặc bực bội khóc thét lên trong phòng khách Quý gia. Đám người này thật đáng ghét, sao lại cứ bắt nó đến đây chứ?

“Đây là nhà của con, sau này Tiểu Mặc cứ ở lại đây.” Viên Phàm kiên nhẫn dụ dỗ nó.

Tiểu Mặc hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của bà, vẫn khóc rống lên, “Con nhớ ba mẹ, con phải về nhà, các người đều là người xấu cả!” Nó hiện tại rất nhớ Thư Diệp và Mộc Vũ.

“Ba con gì chứ? Đó mới là ba của con!” Viên Phàm lúng túng chỉ về phía Quý Vân Húc.

“Ba con gì chứ? Đó mới là ba của con!” Viên Phàm lúng túng chỉ về phía Quý Vân Húc.

Quý Vân Húc cau mày nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Tiểu Mặc, nét mặt nó y hệt Thư Diệp trước kia, trong đầu hắn nháy mắt xuất hiện khuôn mặt của Thư Diệp, con trai cô hiện tại bị người ta bắt đi thế mà chẳng hề lo lắng cuống cuồng như ai, xem ra cô yêu đến điên loạn rồi! Ánh mắt vừa nãy còn khinh thường giờ lại trở nên nham hiểm hung ác, trừng trừng nhìn Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc bị vẻ mặt hung thần ác sát của Quý Vân Húc làm cho hoảng sợ càng khóc lớn hơn, “Chú đó không phải ba con! Ba con tên là Mộc Vũ!”

Quý Vân Húc nhếch miệng cười trào phúng, không muốn quan tâm đến lời nói hồ đồ của Tiểu Mặc. Điều quan trong nhất bây giờ chính là trả thù Thư Diệp, hắn muốn trả thù cô vì đã đối xử tàn nhẫn với mình, mặt khác hắn không muốn chứng kiến Thư Diệp và Mộc Vũ anh anh em em, nhìn mà thật chướng mắt. Thông qua Tiểu Mặc, hắn có thể điều khiển được Thư Diệp.

“Thiếu gia, bà chủ, bên ngoài có một người tên là Mộc Vũ nói muốn gặp thiếu gia.” Mẹ Trần từ ngoài bước vào, cung kính báo lại.

Tiểu Mặc vừa nghe hai chữ Mộc Vũ liền mừng quýnh la lên, “Là ba!” Ba của nó rốt cục cũng đến tìm nó rồi.

Được phép vào nhà, Mộc Vũ lúc này mới tiến vô Quý gia.

“Ba!” Tiểu Mặc vừa nhìn thấy Mộc Vũ, trong tíc tắc nó vùng khỏi tay Viên Phàm, chạy vọt đến trước mặt Mộc Vũ. Mộc Vũ cũng đưa tay bồng nó lên, ánh mắt nhìn Quý Vân Húc hằm hằm!

“Nhất định sau này anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã làm hiện giờ, tôi khuyên anh một câu, tự mà lo cho thân mình đi.” Mộc Vũ đoán chắc nếu như Quý Vân Húc biết được Thư Diệp là người vô tội, hắn ta nhất định vô cùng hối hận vì những gì mình đã gây ra cho Thư Diệp.

Quý Vân Húc ngẩng đầu khinh khỉnh nhìn Mộc Vũ, “Vậy anh nói thử xem tôi phải hối hận về chuyện gì? Những gì tôi nói với báo chí đều là sự thật, không hề có một tí gian dối nào hết, mắc gì phải hối hận!” Vẻ mặt ngạo mạn xấc xược không ai bì nổi của hắn làm người ta hận không thể lập tức róc xương lóc thịt lột da hắn ra.

“Anh cho rằng Tiểu Mặc gọi anh là ba thì anh chính là ba của nó à? Tôi cũng muốn khuyên anh một câu, tự lo cho thân mình đi. Đừng đóng vai ba của người khác nhập tâm đến như vậy, mắc công sau này lại thất vọng tràn trề!” Quý Vân Húc cay cú nói thêm.

Mộc Vũ im lặng, hắn không muốn ở lại đây dù là một phút một giây nào nữa và hắn cũng đã nói hết những gì cần nói, việc cấp bách bây giờ là phải đem Tiểu Mặc về cho Thư Diệp. Đang định ôm Tiểu Mặc xoay người rời khỏi đây, lại nghe tiếng Quý Vân Húc vang lên sau lưng, “Anh cứ mang nó trở về đi, nhưng các người sẽ nhanh chóng biết được hậu quả mà thôi!”

Mộc Vũ không thèm nghe những lời uy hiếp của Quý Vân Húc, cùng Tiểu Mặc đi trở về Hạc bang.

Quý Vân Húc khoé miệng nhếch lên đầy nham hiểm, hai mắt tràn ngập lửa giận bấm điện thoại gọi cho Thư Diệp.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...