Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 21-25



Part 21 : Hãm hại

Viên Phàm nhìn thấy ánh mắt Tiêu Vũ Kì tràn đầy ngưỡng mộ, tảng đá trong lòng bà rốt cuộc cũng hạ xuống, lúc trên đường về đây, bà còn sợ rằng Vũ Kĩ không thích con trai mình lạnh lùng, xem ra bà quả thật là nghĩ nhiều rồi.

“Nhanh đem trà lên cho lão phu nhân và mọi người.” Trần mẹ đưa cái khay cho Thư Diệp, thúc giục cô mang lên.

Thư Diệp tò mò nhìn mẹ Trần, “Tại sao là tôi ?  Bưng trà rót nước không phải việc của tôi.” Mẹ Trần đúng thật khi dễ cô mà, chuyện gì cũng bắt cô làm, làm như bà ta là bà chủ không bằng, chỉ đứng đó mà chỉ huy người khác.

“Mày nói nhiều quá làm gì, thì cứ bưng trà lên đi, làm như mình là thiếu phu nhân vậy, lắm chuyện.”

Nếu cô mà là thiếu phu nhân, người này tiên cô đuổi chính là bà ta, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có gì mà hơn người khác chứ. Nhưng mà giờ cô đang ở Quý gia, không thể không phục tùng họ. Thở dài một tiếng, Thư Diệp đành phải cầm cái khay đi ra phòng khách.

“Lão phu nhân, mời dùng trà.” Thư Diệp lễ phép đem trà đến trước mặt Viên Phàm.

“Ta chưa bao giờ thấy qua cô, cô mới tới sao ?” Viên Phàm nhìn cô gái trước mặt chỉ khoảng chừng 10 mấy tuổi, mái tóc dài đen bóng, lại còn rất đẹp, cho dù là người hầu cũng không che dấu được vẻ đẹp thoát tục của cô. Đôi mắt sáng trong trẻo mê người kia càng làm tăng sự mị hoặc trên người cô gái này. Viên Phàm nghi ngờ cô gái trước mặt bà thật sự là người hầu Quý gia ? Hay là có ý đồ gì khác ?

Thư Diệp gật gật đầu, “Vâng.”, sau đó cô cũng không nói gì, lui về một bên.

“Mẹ, cô ta là người hầu của con, là con tìm về.” Quý Vân Húc biết Viên Phàm đang nghĩ gì nên thay Thư Diệp giải thích.

Lúc này Viên Phàm càng thêm kinh ngạc cùng tò mò, “Con ? Con sao lại cần người hầu chứ ?” Xem ra bà càng già càng không hiểu nổi tính tình suy nghĩ của con trai mình. Tính tình lạnh lùng đã đủ làm bà nhức đầu rồi, giờ lại thêm hành động tùy hứng này nữa, đúng thật là không biết phải thế nào !

“Con cần một người hầu thì cũng không cần mẹ cho phép.”  Vẻ mặt Quý Vân Húc lại lạnh tanh như lúc đầu, mẹ hắn quản hắn nhiều việc, hắn đã muốn giữ thể diện cho bà, chẳng lẽ việc mướn người hầu nhỏ nhoi vậy cũng không cần bà cho phép !

Viên Phàm không nói lời, chỉ nhìn Thư Diệp chằm chằm, cô gái này đúng thật rất đẹp làm người nhìn đến mê mẩn. Bà xoay đầu, vẻ mặt đăm chiêu cầm chén trà uống, nhưng có gì đó trong chén trà….

“Phanh” một tiếng, Viên Phàm quăng chén trà sang một bên, đồng thời hét lên kinh hoàng.

Mọi người tận mắt nhìn thấy một con gián còn sống bỏ ra khỏi chén trà đều thất thanh kêu lên.

 ”Người đâu, dọn dẹp ngay đi.” Chung Hiểu Dung lớn tiếng kêu.

“Mẹ, đừng sợ.” Thấy Viên Phàm đang run rẩy, Quý Vân Húc lập tức chạy tới vuốt lưng trấn an bà.

Chung Hiểu Dung mở nắp xem mấy chén trà khác, mỗi chén trà đều có một con gián. Chung Hiểu Dung tức giận ném chén trà vào người Thư Diệp, “Đồ chết tiệt, xem tao giáo huấn mày thế nào!”

Nước trà nóng và con gián trên người mình, Thư Diệp sợ tới mức la “a” một tiếng to, nhanh tay phủi con gián trên người cô xuống đất, đời này cô sợ nhất mấy con vật ghê tởm này, bàn tay cô lúc nãy chạm vào con gián cứ run run không ngừng, cô đột nhiên rợn người.

Chung Hiểu Dung bước nhanh đến, hung hăng tát cô một cái thật mạnh. “Đồ hạ nhân ác độc, hôm nay tao không dạy mày bài học, tao không phải họ Chung.” Chung Hiểu Dung giống như đánh nghiện, tát liên tục vào hai má của Thư Diệp, mọi người chung quanh chỉ đứng nhìn, không ai cầu xin cho cô cả. Mẹ Trần đứng ở một góc tươi cười vui sướng, “Về sau coi mày còn dám hỗn xược nữa không.”

“Cô sao lại làm vậy, có ý đồ gì?” Viên Phạm khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng hỏi. Quý gia chưa bao giờ xảy ra việc này, xem ra lần này trở về, bà nhất định phải chính đốn lại mọi việc. Cho dù là người của Vân Húc tìm về, bà càng sẽ quản giáo nghiêm minh hơn.

“Tôi không có ý đồ gì hết, không phải tôi làm, thật sự không phải tôi làm mà.” Khóe môi Thư Diệp chảy ra máu tươi.

“Đứa con gái chết tiệt này, còn dám cãi lại hả?” Chung Hiểu Dung lại vung tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Thư Diệp.

Hai má Thư Diệp giờ đây bỏng rát đau đớn, nhưng không có một giọt nước mắt nào chảy xuống.

“Đủ rồi. Người hầu của tôi thì tôi sẽ tự quản giáo, không cần chị cả nhúng tay vào.” Khuôn mặt Quý Vân húc lạnh lùng nhìn Chung Hiểu Dung, hắn cũng đi tới trước mặt Thư Diệp, thô lỗ kéo cô lên lầu hai, “Theo ta lên lầu.”

“Đủ rồi. Người hầu của tôi thì tôi sẽ tự quản giáo, không cần chị cả nhúng tay vào.” Khuôn mặt Quý Vân húc lạnh lùng nhìn Chung Hiểu Dung, hắn cũng đi tới trước mặt Thư Diệp, thô lỗ kéo cô lên lầu hai, “Theo ta lên lầu.”

Mọi người đều nhìn nhau đều chung một suy nghĩ, hắn đang muốn bảo vệ Thư Diệp sao?

Part 22: Bị giáo huấn

“Cô lên lầu cho tôi.” Quý Vân Húc lớn tiếng rống giận. Thư Diệp thấy Quý Vân Húc đang tức giận, cô sợ hãi cố gắng nắm tay vịn, không chịu cùng hắn vào phòng.

“Không cần kéo tôi, buông ra.” Thư Diệp sống chết giãy dụa. “Căn bản không phải tôi làm.” Cô biết dù có nói thế nào, Quý Vân Húc cũng sẽ không tin cô.

Quý Vân Húc thấy cô liều chết nắm chặt tay vịn, hắn càng rống to hơn, “Đi lên.” Hắn kéo mạnh tay Thư Diệp, ẵm cô lên, đá văng cửa phòng đi vào, ném cô xuống đất thật mạnh.

“Nói, tại sao làm như vậy ? Muốn trả thù tôi sao ?” Hai mắt hắn nheo lại giận dữ nhìn Thư Diệp, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Không phải tôi làm, tôi đã nói nhiều lần rồi, không phải tôi làm, tôi bị mẹ Trần hãm hại. ” Thư Diệp lớn tiếng phản bác. Mẹ Trần vì cái gì mà đối xử với cô như vậy ?

Quý Vân Húc đến gần cô, “Chính cô làm chuyện xấu mà còn đổ lỗi cho người khác sao ? Cô cũng giỏi lắm !”

Quý Vân Húc dùng sức tóm cổ Thư Diệp, làm cô không thể thở được, tay cô cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ mình, chân không ngừng đá hắn. Cô không thể chết ! Cô còn chưa nhìn thấy kết cuộc của Quý Vân Húc, cô không thể chết được !

Quý Vân Húc cứ nắm, một phút cũng không thả lỏng. Thật lâu sau, thấy sắc mặt Thư Diệp không còn chút máu, Quý Vân Húc mới buông tay, lạnh lùng nhìn cô, “Nghe cho rõ, mạng của cô là của tôi, tôi muốn cô chết lúc nào thì cô chết lúc đó, không cần sau lưng tôi làm trò này trò nọ, bằng không tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”

“Tôi cũng nói cho anh biết, tôi sẽ không ở đây, tôi sẽ rời khỏi Quý gia, rời khỏi nơi quỷ quái này, vĩnh viễn rời xa ác quỷ như anh.” Thư Diệp ho sặc sụa, khuôn mặt lạnh băng nhìn Quý Vân Húc. Cô chịu đủ rồi, vì cái gì mà ba cùng anh trai lại để cô chịu khổ như vậy ? Cô không quan tâm công ty có sụp đổ hay không nữa, cô chịu đủ rồi !

“Cô nói cái gì ? Lặp lại thử xem !” Gân xanh Quý Vân Húc nổi đầy mặt, bước tới nắm tóc cô. Cô chán sống sao ? Dám phản kháng lại hắn. Xem ra không giáo huấn cô cũng không được.

“Tôi muốn rời khỏi chỗ này, anh là đồ ác quỷ, khốn nạn ! Ông trời nhất định trừng phạt anh ! Anh cứ chờ mà bị quả báo đi !” Thư Diệp càng nói càng tức giận, cho dù hôm nay có chết thảm, cô cũng muốn nói thỏa lòng mình.

Giờ phút này Quý Vân Húc lại bình tĩnh lạ thường, “Mắng đủ chưa ? Mắng đủ rồi thì ngồi đó để cho tôi trừng phạt.” Quý Vân Húc vừa nói vừa rút dây nịt ra. Thư Diệp thấy thế, vội vàng phóng ra cửa, nhưng Quý Vân Húc đã nhanh hơn cô, đứng cản ở cửa, “Muốn chạy ? Không dễ vậy đâu ! Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô làm người hầu Quý gia thì phải thế nào !” Nói xong, hắn quất liên tục vào Thư Diệp.

Thư Diệp không cam lòng, cố sức né tránh, không hề giống như lần trước mà để yên cho hắn quất, “Tôi nói anh biết, cho dù tôi không rời khỏi Quý gia, tôi cũng sẽ trả thù các người ở tại nơi này, hôm nay là con gián, ngày mai sẽ là rắn độc.”

Chương 23 : Đau lòng

Lúc chập tối, mọi người đều quây quần ở phòng ăn để dùng bữa tối. Thư Diệp một mình trốn ở phía sau vườn hoa thút thít khóc. Ai có thể đến cứu cô rời khỏi đây ? Cô thật sự không thể ở đây được nữa. Thư Triết, em ở đâu, mau tới cứu chị !

Hiện tại ở Thư gia chỉ có mình Thư Triết là quan tâm cô, ba chẳng lo cho cô, mẹ và anh trai lại càng không.

Lúc đang ăn, Quý Vân Húc quét mắt nhìn đám người hầu phía sau, muốn tìm thân ảnh của Thư Diệp, mà lại chẳng thấy cô đâu, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, nhưng cũng không hành động gì, chỉ tiếp tục thưởng thức món ăn, nhưng mà ánh mắt hắn trở nên sâu xa khó nhìn thấu.

“Húc, ăn nhiều một chút. Con gầy quá, mẹ lo lắm. ” Viên Phàm một bên thúc giục Quý Vân Húc, mà hắn lại chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo, đầu óc hắn giờ chỉ theo bản năng mà ăn nhưng thật ra đã bay đi đâu xa lắm rồi.

“Con ăn xong rồi, các người từ từ ăn.” Giọng nói Quý Hải lạnh lùng cất lên, cũng không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của Chung Hiểu Dung cùng Viên Phàm, đứng dậy đi ra vườn hoa.

Đứa nhỏ này làm sao vậy ? Từ lúc trở về đến giờ dường như thay đổi, đối với bà nội cực kỳ lãnh đạm. Từ lúc nó tan học tới giờ cũng không tươi cười nói chuyện với ai, từ đầu đến cuối đều mặt mày chù ụ, giống như sợ mọi người đắc tội nó vậy. Trước kia chỉ có Vân Húc mới có bộ mặt này, hiện giờ luôn cả Quý Hải cũng thế. Viên Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, “Húc, Tiểu Hải giờ cũng học theo con làm mặt lạnh lùng rồi kia, con đúng là không xứng làm chú mà !”

Quý Vân Húc vẫn duy trì vẻ trầm mặc, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy khó chịu, buông chén cơm trên tay, đứng dậy đi thẳng về phòng mình.

Quý Vân Húc vẫn duy trì vẻ trầm mặc, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy khó chịu, buông chén cơm trên tay, đứng dậy đi thẳng về phòng mình.

“Húc, con chưa ăn xong mà ! ” Viên Phàm ngồi ở bàn kêu to. “Đứa nhỏ này, tánh tình đúng là kỳ cục, Vũ Kì, ngại quá, con đừng để ý, chúng ta tiếp tục ăn đi.” Viên Phàm quay đầu nhìn Tiêu Vũ Kì mà nói. Còn có khách ở trong nhà, cứ như vậy mà bỏ đi không nói tiếng nào, đúng thật là hết nói nổi.

“Dì, không sai đâu, chắc là Vân Húc thấy không được thoải mái, dì đừng trách anh ấy.” Tiêu Vũ Kì nhìn vẻ mặt xấu hổ của Viên Phàm, thông minh giảng hòa. Trong lòng anh ta chắc đang lo cho cô gái kia, lúc nãy Quý Vân Húc nhìn xung quanh tìm kiếm Thư Diệp, cô đều nhìn thấy cả. Cảm giác của cô đúng rồi, cô gái kia không đơn giản là người làm, một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy thì làm sao đơn giản là người làm cho được ?

****************************************************************

“Lau mặt đi.” Quý Hải đi đến trước mặt Thư Diệp, đưa khăn giấy cho cô. Từ lúc hắn tan học đến giờ, hắn liền chú ý cô ngồi ở vườn hoa lau nước mắt.

Thư Diệp nhận khăn giấy trong tay của Quý Hải, nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, nhanh chóng lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, cô không muốn Quý Hải nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện giờ của cô.

“Mình có nghe mọi người kể lại rồi, mình tin không phải bạn làm.” Ánh mắt Quý Hải chân thành và kiên định nhìn chăm chú Thư Diệp, lúc hắn trở về có nghe bọn người làm bàn tán về chuyện này, hắn tin Thư Diệp không làm như vậy, cô chắc chắn bị người ta hãm hại.

“Thật hả ?” Thư Diệp kinh ngạc nhìn Quý Hải, nước mắt lại muốn tuôn ra.

Quý Hải gật gật đầu, “Đúng vậy, mình tin bạn ! ”

Thư Diệp kích động không nói nên lời, thì ra cũng có người tin tưởng cô. Nước mắt lúc này cứ lăn trên má không ngừng.

Quý Hải nhìn vẻ mặt rơi lệ đáng thương cô, đau lòng vỗ tấm lưng đang khóc phập phồng cô. “Này, cho bạn nè, có chuyện gì không vui, thì cứ gọi điện thoại cho mình !” Quý Hãi đem điện thoại mình mới mua cho Thư Diệp.

Nhưng Thư Diệp lại không dám nhận lấy, Quý Hải thấy thế liền nhét đại vào tay cô, “Nếu là bạn bè thì đừng khách sáo với mình. Được rồi, đi ăn cơm đi.” Hắn biết cô từ chiều tới giờ không có hột cơm nào trong bụng mà cứ ngồi rúc ở đây mà khóc.

“Mình ngoại trừ nói cám ơn bạn, mình thật không biết phải làm sao để báo đáp bạn nữa.” Quý Hải là người duy nhất trong Quý gia đối xử tốt với cô, cô nhất định phải báo đáp Quý Hải.

Quý Hải trong lòng bỗng nhiên nhói đau, một cô gái tốt như Thư Diệp sao lại bị chú đánh đến mình mẩy đầy thương tích, “Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Quý Hải đỡ Thư Diệp đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.

Giọng nói Quý Vân Hùng lạnh lùng vang lên, “Thì ra cô ở chỗ này !” Hắn lúc nãy còn lên lầu 2 tìm cô, nghĩ cô đang trốn trong phòng mà khóc, không nghĩ cô lại ở vườn hoa liếc mắt đưa tình với Quý Hải.

Part 24 : Phạt đứng

Giọng nói Quý Vân Hùng lạnh lùng vang lên, “Thì ra cô ở chỗ này !” Hắn lúc nãy còn lên lầu 2 tìm cô, nghĩ cô đang trốn trong phòng mà khóc, không nghĩ cô lại ở vườn hoa liếc mắt đưa tình với Quý Hải.

“Chúng ta đi !” Quý Hải không quan tâm Quý Vân Húc đang gào to, dắt tay Thư Diệp đi qua người Quý Vân Húc.

Quý Vân Húc bất chợt bắt lấy tay Thư Diệp, lửa giận đang bốc hừng hực, hắn hất tay Quý Hải ra khỏi tay Thư Diệp, kéo cô đối diện mình mà hỏi, “Cô cùng nó đi ?” Uổng cho hắn còn lo cô không ăn cơm, nghĩ cô đang đau khổ, thì ra chỉ do hắn tự mình đa tình. Quá đủ rồi, hắn khi nào lại quan tâm người khác quá mức vậy !

Thư Diệp oán giận nhìn chằm chằm hắn, “Đúng vậy, tôi muốn đi cùng Quý Hải.” Cô không sợ hắn nữa, nếu có thảm thì cũng như hôm qua bị hắn quất vào người mà thôi.

“Tôi cho cô cơ hội lần nữa, cô xác định muốn đi cùng nó ?” Quý Vân Húc giận đến nỗi hô hấp không đều, hắn muốn nghe cô trả lời. Hắn làm gì phải chờ cô trả lời, bình thường nếu là như lúc này, hắn đã kéo cô lên phòng, sao bây giờ lại đứng đây mà dong dài với cô ?

“Chú, chú buông tay đi !” Quý Hải cố gắng bắt lấy tay Thư Diệp kéo đi.

“Cô ấy là người của chú, con buông tay ra.” Quý Vân Húc tận lực khôi phục bình tĩnh,  hắn chịu đủ những lời nói ngu xuẩn này rồi. Nghĩ vậy, hắn kéo xoạch Thư Diệp đi, “Cô về sau an phận cho tôi, đừng ở đây tơ tưởng cái gì hết.” Giọng nói lạnh tanh làm cho người ta phải rùng mình sợ hãi.

Thư Diệp bỗng nhiên kêu gào sau lưng hắn, “Buông ra.”

Thư Diệp bỗng nhiên kêu gào sau lưng hắn, “Buông ra.”

Quý Vân Húc kéo tay cô, cũng giống như Quý Hải, hắn dẫn Thư Diệp đến phòng bếp, “Mẹ Trần, chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”

“Cô ngoan ngoãn ngồi đây cho tôi.” Quý Vân Húc hung hăng đặt cô ngồi xuống ghế, ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn khuôn mặt quật cường của Thư Diệp , cô cũng chẳng yếu thế mà trừng mắt lại hắn.

“Nhị thiếu gia, đồ ăn đến đây.” Mẹ Trần nhẹ giọng nói với Quý Vân Húc, sau đó liền liếc mắt nhìn Thư Diệp một cái.

Quy Vân Húc không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy đồ ăn đến trước mặt Thư Diệp, “Ăn đi.” Tuy rằng lời nói không có tí gì ngọt ngào ôn nhu, nhưng ngầm ý Quý Vân Húc quan tâm cô. Kỳ thật cô ăn hay không ăn thì cũng sao cả, anh cũng chẳng sứt mẻ gì, nhưng thấy thân hình cứ ốm như que tre, lòng anh lại nhói đau.

Thư Diệp im lặng, nhìn cũng không nhìn đến đồ ăn một cái.

“Cô lại muốn chọc giận tôi sao ?” Quý Vân Húc nhẫn nại nói, hắn từ khi nào có tâm tình khuyên người ăn cơm chứ ?

Thư Diệp nghe lời hắn uy hiếp càng thêm tức giận, “Phanh” một tiếng, Thư Diệp hất đổ toàn bộ đồ ăn xuống đất.

Mắt thấy đồ ăn bị hất đổ, Quý Vân Húc nắm chặt tay, xem ra cô đúng là không được dạy dỗ tốt.

“Đi ra ngoài đứng cho tôi, không có lệnh của tôi, cô không được vào nhà. ” Quý Vân Húc lãnh đạm gào thét.

Part 25 : Gặp mưa

Mùa đông gió lạnh, Thư Diệp bị phạt đứng ngoài vườn hoa trong mưa gió bão bùng. Thân thể gầy gò lạnh đến phát run, nhưng cô vẫn không chạy trốn, vẫn đứng đó mặc cho mưa gió trút xuống người mình.

Quý Vân Húc, anh còn chiêu gì nữa không ? Cứ đem ra hết đi ! Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi nhất định không khuất phục. Anh có nghe không ? Tôi sẽ không khuất phục.

Nhưng nước mắt cô cứ theo nước mưa mà rơi xuống, vì cái gì số mệnh của cái lại bi thảm như vậy ? Hết tra tấn này đến tra tấn khác, mãi mãi không châm dứt.

Quý Vân Húc lúc này đang đứng trên lầu nhìn Thư Diệpn quật cường đứng thẳng trong mưa. Cô ta muốn như vậy thì cứ để cô ta chịu, có gì mà đau lòng ! Đúng là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, chưa thấy ai như cô ta ! Mái tóc Quý Vân Húc bị gió thổi bay, hắn cảm nhận được gió lạnh đến thấu xương.

“Xuống xem cô ấy sao đi !  Trời đang mưa gió thể này, sợ cô ấy không chịu nổi.” Không biết Tiêu Vũ Kì đã đứng bên cạnh Quý Vân Húc từ lúc nào. Nhìn anh đứng thật lâu ở ban công, cô tò mò không biết anh đang nhìn cái gì, vì thế liền đi đến ban công. Hẳn là ở trong lòng anh, cô gái này rất quan trọng.

“Chuyện của tôi không cần cô lo.” Quý Vân Húc hoàn toàn không nể mặt Tiêu Vũ Kì, thẳng thừng nói ra.

“Tôi không phải lo cho anh, nhưng trong lòng anh biết nói tôi lo chuyện không đâu, chẳng lẽ anh để mặc cô anh đứng trong mưa gió thế này mà không đau lòng sao ? ” Tiêu Vũ Kì nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Đứng dưới mưa suốt một tiếng đồng hồ, thân thể Thư Diệp lung lay sắp ngã xuống. Cô không còn giữ đủ tỉnh táo, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh của ba mẹ và Thư Triết, “Ba, ba nghĩ con có về nhà được không ?” Thư Diệp dường như cả giọng nói của mình cũng không nghe được, cơ thể đột nhiên gục ngã dưới dất.

Quý Vân Húc đứng trên lầu thấy Thư Diệp ngã xuống đất, liền tức tốc chạy xuống lầu. Hắn chạy đến ôm cô vào lòng, “Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.” Lúc này toàn thân Thư Diệp lạnh cóng, môi trắng bệch, ngón tay bị lạnh nên tím ngắt. Cơ thể Quý Vân Húc loạng choạng, cũng không biết phải làm sao, hắn không nghĩ nhiều, ôm lấy cô đi vào phòng tắm, đầu tiên phải cởi quần áo ướt sũng trên người cô.

Quý Vân Húc mở nước ấm đầy bồn tắm, cởi bỏ quần áo của cô, để cô vào bồn tắm. Toàn thân Thư Diệp đều phát run, cuộn mình nắm trong bồn tắm, mí mắt nặng nề không thể nào mở ra được.

Ánh mắt Quý Vân Húc từ đầu đến cuối đều dừng trên mặt Thư Diệp, hai má cô từ từ hồng lên, cơ thể cũng dần ấm lên. Hắn ẵm cô ra khỏi bồn tắm, cẩn thận lau sạch nước trên người Thư Diệp rồi đem cô đến bên giường. Hắn đi đến tủ quần áo lấy quần áo mặc cho cô, sau đó liền ôm cô đi đến bệnh viện.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...