Minh Uyên

Chương 28



Nhìn xấp tư liệu thật dày trên tay, Mặc Minh Uyên có chút đăm chiêu nhướng mày.

“Thế nào? Có kết luận?” Mặc Trầm Vân ngồi một bên uống trà, nở nụ cười tao nhã nhìn hắn.

“Ân!” Buông tư liệu, Mặc Minh Uyên nghi hoặc hỏi: “Mấy thứ này, từ đâu ngươi có được?” Tư liệu tỉ mỉ như vậy không thể thu thập trong thời gian ngắn.

Mặc Trầm Vân thần bí cười nói: “Đây là bí mật nga! Nhưng nếu Uyên nhi có thù lao, phụ thân cũng không phải người cố chấp!”

Trực giác nói cho họ Mặc nào đó “Thù lao” không phải thứ gì tốt, không thèm quan tâm nửa câu sau của nam nhân, lưu loát nói: “Quên đi, ta không quá muốn biết!”

Quỷ kế không thực hiện được, Mặc Trầm Vân cũng không nổi giận, cười tủm tỉm như cũ, “Vậy, hiện tại Uyên nhi có tính toán gì không?”

“Có thể làm gì bây giờ?” Mặc Minh Uyên đảo cặp mắt trắng dã: “Thân phận của hắn như vậy, hiện giờ trở mặt với hắn không tốt cho Thiên Khải. Huống chi, cấp trên cũng không chắc chắn hắn có hành động phản quốc, tất cả đều là ngờ vực, trước mắt, những gì chúng ta nói chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, ai sẽ nhận tội chứ!”

Nghe vậy, ý cười của Mặc Trầm Vân càng sâu, phượng mâu gợn sóng, vô cùng động lòng người: không hổ là bảo bối ta chọn, quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.

Mặc Minh Uyên đang cúi đầu trầm tư, không chú ý ánh mắt của Mặc Trầm Vân, một tay chống cằm một tay gõ mặt bàn. Tuy không thể áp dụng hành động ngoài sáng, nhưng không có nghĩa không thể âm thầm làm việc! Nếu không hành động, Thiên Khải sẽ bất lợi lớn.

“Uyên nhi, tiểu cô nương ngươi đưa về, sao gần đây không thấy?” Lúc này, Mặc Trầm Vân lại hỏi vấn đề không liên quan.

Ngẩng đầu nhìn y, trong mắt Mặc Minh Uyên hiện lên một tia cảnh giới: “Ngươi hỏi nàng làm gì?” Người này phát hiện cái gì sao?

Thấy sự cảnh giác trong mắt hắn, Mặc Trầm Vân lại xuyên tạc ý tứ, nháy mắt với hắn, nói: “Uyên nhi yên tâm, phụ thân không có di tình biệt luyến a!”

Ai lo lắng ngươi di tình biệt luyến chứ? Ngươi thích thượng người khác, ta còn vui vẻ nhàn hạ không kịp! Mặc Minh Uyên nhíu mày, “Vậy ngươi đột nhiên hỏi Phượng nhi làm gì?” Theo bản năng xem nhẹ một chút chua xót khi nghĩ đến Mặc Trầm Vân thích thượng người khác.

“Phượng nhi, gọi thực thân thiết a!” Nam nhân cười đến phong quang tễ nguyệt, nhưng lời nói ra đầy vị chua, “Ngay cả người quen biết không lâu Uyên nhi cũng gọi tên, lại không chịu gọi ta một tiếng phụ thân!”

Khó hiểu nhìn y, Mặc Minh Uyên tức giận nói: “Ngươi biết rõ ta không phải nhi tử của ngươi, sao ta phải gọi ngươi là phụ thân?” Làm thế để chiếm tiện nghi của hắn ư, vậy y cũng quá nhàm chán!

“Như vậy sẽ thân cận hơn!” Quan trọng nhất là, hai tiếng “Phụ thân” có thể nhắc nhở hắn, cả đời hắn đều là người của mình. Quan hệ huyết thống ràng buộc so với quan hệ tình nhân, càng không gì phá nổi! Đáy mắt Mặc Trầm Vân hiện lên một tia chấp nhất.

“Ta gọi ngươi là Vân chẳng phải còn thân thiết hơn!” Mặc Minh Uyên càng muốn đối nghịch với y.

“Vân? Cũng không tệ! Vậy Uyên nhi nhớ rõ về sau phải gọi ta như vậy nga!” Mặc Trầm Vân kinh hỉ cười nói.

Mặc Minh Uyên đen mặt: không cần đâu! Gọi phụ thân còn dễ nghe hơn!

Họ Mặc nào đó không biết ứng đối thế nào, liền ngậm miệng không nói.

Mặc Trầm Vân cũng không tiếp tục dây dưa, trở lại vấn đề vừa rồi, “Uyên nhi mở một gian tửu lâu mà? Hôm qua phụ thân hiếm khi rảnh rổi, liền đến tửu lâu của Uyên nhi ủng hộ, kết quả, lại thấy được Liệt cô nương.”

Khó trách đột nhiên hỏi đến người đã sớm bị hắn quên đi. Mặc Minh Uyên hiểu rõ, khiêu mi, nói: “Phượng nhi ở trong phủ quá nhàm chán, ta để nàng đến Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu hỗ trợ. Thế nào, không được sao?”

“Nếu là tửu lâu của Uyên nhi, đương nhiên Uyên nhi muốn thế nào đều được!”

Như vậy cũng tốt, tránh cô nương kia ở trong phủ quấn quít lấy Uyên nhi. Nhưng với cá tính của Uyên nhi, không thể tốt với một người xa lạ như vậy! Xem ra mấu chốt là lai lịch của cô nương kia. Trung Quốc? Rốt cuộc là nơi nào? Tra xét đã lâu cũng chưa phát hiện địa danh này.

Hẳn Uyên nhi biết, nhưng hiện tại hỏi hắn, hắn cũng không nói. Không sao, còn nhiều thời gian, y sẽ làm Uyên nhi cam tâm tình nguyện nói ra.

*****

Dưới đại thụ xanh tươi râm mát, thanh sam thiếu niên cuộn mình trên cỏ, hai mắt nhắm nghiền. Tóc dài như thác rơi trên người, dưới ánh dương quang càng trở nên sáng lạn, đẹp tựa ảo mộng.

Trên đời, đâu còn nhân nhi chói mắt như vậy! Hài tử này là của y, dù là thân thể hay là. . . . . . Tâm. . . . . .

Nam tử xuất trần thoát tục khẽ cười, tùy ý ngồi bên cạnh thiếu niên. Dù động tác thô tục thế nào, xuất từ nam nhân này đều tao nhã thong dong, không vướng hồng trần.

Uyên nhi, con chỉ thuộc về một mình phụ thân mà thôi. . . . . .

Cúi người khẽ hôn lên mi thiếu niên, dịu dàng như với bảo vật trân quý nhất, bảo vật chỉ thuộc về y.

Lúc đầu là cảm thấy hứng thú.

Biết nhi tử ngang ngược của y mất trí nhớ, giống như biến thành một người khác, y tò mò, vội vàng trở về từ bên kia đại lục. Ẩn thân chỗ tối, nhìn hắn khinh thường bạn cũ, còn nghiêm túc xử lý chính vụ. Vẻ mặt lười biếng, động tác thờ ơ, lại ẩn ẩn lộ ra khí thế kẻ khiến khác không dám khinh thường. Sao có thể là Minh Uyên? Rõ ràng là một người khác!

Y quen không ít kỳ nhân dị sĩ, biết trên đời này có cái gọi là Tá Thi Hoàn Hồn, cho nên y chỉ giật mình vì thân thể nhi tử có một linh hồn khác trụ. Người lãnh tình như y cũng không để ý nhi tử có chết hay không, huống chi là nhi tử có ý đồ với mình.

Nhưng càng nhìn chăm chú vào người này càng cảm thấy chói mắt.

Vì thế, dựa vào việc La Diệp hiện thân, quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn. Hài tử trong thân thể nhi tử của y, trí tuệ, khôn khéo như vậy, dễ dàng liền giải quyết việc vương tử La Diệp mất tích, y rất thưởng thức.

Vốn tưởng rằng chỉ thưởng thức mà thôi.

Nhưng khi nghe hài tử này gọi y là “Phụ vương”, liền cảm thấy bực bội. Xưng hô như vậy, y không muốn nghe từ miệng hài tử này.

Lúc hài tử này dùng ánh mắt hứng thú nhìn Liệt Phượng Nhi, y không thể lừa gạt chính mình rằng, y chỉ thưởng thức hài tử này mà thôi. Muốn tiếp cận hắn, muốn ở bên cạnh hắn, muốn mình có vị trí bất đồng trong lòng hắn, muốn độc chiếm tầm mắt của hắn. Dù y chưa từng yêu, cũng biết, đây là —— yêu!

Thân thể này là nhi tử của y thì sao? Trên đời, không có gì phá nổi ràng buộc huyết thống. Càng chứng tỏ, không ai có quyền có được hắn hơn y. Đúng không?

Cho nên, Uyên nhi, hiện giờ ngươi không thương ta, không sao. Chúng ta, có cả đời, từ từ dây dưa. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Ân. . . . . .” Lông mi thật dài run rẩy, một lát sau, hai mắt hổ phách tràn đầy lưu quang chậm rãi mở ra. Vì mới tỉnh, con ngươi tràn ngập hơi nước, khiến thiếu niên tăng thêm vài phần trẻ con.

Thật sự đáng yêu!

“Uyên nhi tỉnh!” Thanh âm ôn nhu bỗng nhiên vang lên.

Nghe thanh âm hoàn mỹ như thế, Mặc Minh Uyên sững sờ, nhất thời thanh tỉnh. Trong lòng rùng mình: hắn cư nhiên không phát hiện y tới gần!

“Ngủ ngon không?” Bàn tay xinh đẹp vuốt ve tóc thiếu niên, nam nhân ôn nhu hỏi han.

Vốn ngủ ngon, ngươi vừa xuất hiện liền không tốt lắm. Mặc Minh Uyên trừng mắt liếc y một cái, tức giận nói: “Sao ngươi ở đây?” Tức giận với bản thân nhiều hơn, cư nhiên không biết nam nhân tiếp cận? Hắn, quả nhiên. . . . . .

Bắt đầu không phòng bị hơi thở của nam nhân?

“Bởi vì Uyên nhi ở đây a!” Nam nhân nào đó buồn nôn đáp.

Lạnh ~~~~~~

Sờ sờ cánh tay nổi da gà, Mặc Minh Uyên gạt tay nam nhân, xoay người đứng lên, rời đi.

Đối phó với sự vô lại của Mặc Trầm Vân, không cần phản ứng là tốt nhất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...