Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 60: Phiên ngoại 2: phản công? hỗ công!



Việc đặt tên cho đứa con mới sinh là một vấn đề, rốt cuộc nên theo họ cha hay là theo họ mẹ (?) đây?

Mộ Quân Duệ vốn chẳng để ý, Dận cũng vậy, nhưng chỉ cần Mộ Quân Duệ nghĩ đến con lấy họ “Vũ Linh” thì lập tức mặt đen. Mà Dận vẫn thích gọi con là “Cục cưng”, gọi riết thành quen, vì vậy tạm thời lấy tên là Mộ Cục Cưng.

Mộ Cục Cưng sinh ra, ở một mức độ nhất định đã mang đến cảm giác “gia đình” trọn vẹn đầy kì diệu cho hai nam nhân, đồng thời cũng mang đến phiền phức mang tên “gia đình”, mà Tây Kiêu vốn là người ngoài lại trở thành người bị hại nhiều nhất.

Vì sao đường đường một thần y như hắn lại phải làm cái việc cho em bé bú này! Tây Kiêu ai oán dùng bình sữa Mộ Quân Duệ đặc chế cho Mộ Cục Cưng bú, trong lòng oán hận nghĩ, nhất định vì Mộ Cục Cưng phun nước miếng lên người Vương gia mới phải chế ra cái bình này. Nam nhân lãnh khốc hay ghen này, ngay cả con trai mình cũng ghen!

Thực tế Tây Kiêu đoán đúng phân nửa, Mộ Quân Duệ quả thật khó chịu vì Mộ Cục Cưng nằm trên người Dận làm cái việc bình thường chỉ có mình mới có thể làm, dù là đứa nhỏ nhưng khi đói bụng nó lại quấn quít lấy Dận, cái miệng heo ủi vào ngực Dận! Mà Dận càng cưng nó, tuỳ ý heo con cục cưng “vô lễ” với hắn thì thôi, nhưng khi nghe cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh “chậc chậc”, Mộ Quân Duệ lại đen mặt, đây là một trong những nguyên nhân!

Một nguyên nhân khác là cục cưng vào một buổi tối bỗng nằm úp sấp trên ngực Mộ Quân Duệ phun nước miếng! Lúc này Mộ Quân Duệ mới quyết định gọi Tây Kiêu đến chăm con, nhân tiện chế ra một bình sữa. Bởi vì không yên tâm để cho những người khác chăm, mà bọn Tước Hồ lại làm việc bên ngoài, cũng chỉ có Tây Kiêu thích hợp nhất. Vì vậy Tây Kiêu mới có những phút ai oán như bây giờ.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên âm thanh buông sách xuống và tiếng trẻ nhỏ mút vào “chậc chậc”. Trong phòng đốt hương liệu có tác dụng khiến tinh thần sảng khoái, từng sợi khói tím nhẹ nhàng lay động, từ từ tản ra tràn ngập khắp không gian.

Hai nam nhân nắm quyền thiên hạ đang ngồi riêng hai bên xử lý công vụ chồng chất như núi, mà Tây Kiêu ngồi giữa ôm đứa nhỏ.

Đứa nhỏ này là heo sao? Tây Kiêu mặt nổi gân xanh nhìn Mộ Cục Cưng dùng móng vuốt ôm chặt bình sữa, vẻ mặt hạnh phúc hút hết bình thứ ba. Một bình, hai bình, ba bình… Chẳng lẽ đứa nhỏ này kiếp trước là quỷ đói ư? Trong lúc Tây Kiêu suy nghĩ lung tung thì Mộ Cục Cưng đã thành công giải quyết bình sữa thứ ba, tứ chi múp mụp, ợ ra hai bọt sữa, rồi nấc một cái trời long đất lở. Đứa nhỏ này, rõ ràng lớn lên rất đáng yêu như một cục bột tròn vo, cũng nhất định là một tiểu La sát phá hoại a! Tây Kiêu lại đen mặt, trong lòng càng tủi thân, vì sao đứa nhỏ này không tiểu trên người Vương gia và Quân Hoàng, mà vừa nằm trên tay mình thì liền tràn ra lũ lụt vậy! Uống nhiều sữa như vậy chẳng lẽ lại muốn…

Đang lúc Tây Kiêu cảm giác mình sắp suy sụp thì Dận buông ra một tấu chương thật dày đi tới, bảo Tây Kiêu đưa con cho hắn. Tây Kiêu sau khi đưa qua thì lập tức xin lui ra.

Dận cẩn thận ôm con. Hai nam nhân to xác chẳng hiểu gì về trẻ con cả, nhưng nghĩ đến đứa trẻ này là do mình sinh ra, Dận khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác đặc biệt thương yêu.

Mộ Cục Cưng thấy cha tới, đương nhiên vui vẻ vươn hai móng vuốt ra ôm ghì lấy cổ Dận không buông, vừa dùng sức mè nheo liên tục trên ngực Dận, vừa phát ra âm thanh “y y nha nha” thoải mái. Mộ Cục Cưng trước mặt cha mình rất ngoan, nhưng trước mặt người khác thì lại hoá thân thành ma vương hại đời!

Mộ Quân Duệ vẫn vùi đầu làm việc, nhìn như thể không phản ứng chút nào với chuyện phát sinh trước mắt, có điều nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện phía sau hắn sinh ra mấy cái hắc tuyến!

Mộ Cục Cưng như một con bạch tuột tám vòi cuốn lấy Dận, hai chân kẹp trên người, hai móng vuốt bấu lấy cổ áo, nhẹ nhàng kéo áo, lộ ra xương quai xanh nhẵn bóng. Hai con mắt tròn vo nhìn chằm chằm cổ áo cha mình, cọ đầu qua, cái miệng nhỏ nhắn cũng hết cọ rồi lại cọ.

Dận hơi cười, ôm con đến chỗ làm việc ban nãy, chơi đùa với Mộ Cục Cưng, dẫn tới một tràng cười nho nhỏ.

“Ôi…”

Mộ Quân Duệ không nhịn được xoa huyệt thái dương, hơi oán hận nhìn con mình. Người ta nói cha nào con nấy, công phu đeo bám Dận của Mộ Cục Cưng không hề kém cạnh Mộ Quân Duệ, chỉ có điều một dùng vô lại, một dùng đáng yêu mà tấn công.

Thằng nhóc khốn kiếp chết tiệt! Từ lúc ngươi sinh ra thì không có chuyện gì tốt, sai rồi, là từ lúc chưa sinh đã không làm được chuyện tốt gì. Hắn đã nhịn nhục gần mười tháng, rốt cuộc thằng nhóc khốn kiếp cũng sinh ra, nhưng lại hấp dẫn phân nửa lực chú ý của Dận. Thằng nhóc chết tiệt buổi tối còn hết lần này tới lần khác chen ở giữa làm bóng đèn! Nhìn bộ dạng vừa ý hiện giờ của nó, quả thật không đem cha nó đặt vào mắt!

“Dận, đưa con cho Tây Kiêu chăm là được rồi, lúc làm việc thì không cần mang tới”

Nhìn Dận đem ngón tay cho Mộ Cục Cưng gặm, tiểu tử kia lại say sưa “chậc chậc” mút vào, Mộ Quân Duệ nghĩ đến mình và người kia đã ba ngày chưa âu yếm, bất giác mang theo giọng điệu trách cứ, ngẩng đầu nhìn một chút một lớn một nhỏ rồi cúi xuống tiếp tục xử lý công việc trên tay.

Dận nghe vậy chỉ hờ hững đáp lời, ôm con đứng dậy ra cửa.

“Ngươi đi đâu vậy?”. Giọng điệu Mộ Quân Duệ mang chút nóng bức của ngày hè.

“Không quấy rầy ngươi xử lý công vụ, chúng ta ra ngoài”

Dận dừng bước, không rõ có ý gì. Mộ Quân Duệ hơi khó hiểu, với tính tình của Dận thì không có khả năng vì một câu nói lẫy mà giận.

“Cha con các ngươi muốn bức điên ta sao?”

Mộ Quân Duệ đặt bút lông xuống bên cạnh, hiện tại hắn viết chữ nhìn cũng ra hình rồi. Mộ Quân Duệ ba bước cũng thành hai vọt qua, vừa bá đạo vừa uất ức từ phía sau ôm lấy Dận.

“Ta làm Hoàng đế thật bất lực”

Dường như bởi mấy ngày không tiếp xúc mà hơi xa lạ, một dòng điện xẹt qua người, giọng Mộ Quân Duệ hơi run lên.

“Ngươi không muốn ta sao?”

Mộ Cục Cưng không hiểu rõ tình huống hiện tại, nhưng cũng dùng đôi mắt tròn vo trừng lão cha đang gây trở ngại cho hắn cùng cha gần gũi. Nếu nó có thể nói chuyện, có lẽ cũng sẽ không mấy êm tai. Hai móng vuốt buông tay Dận ra, chân nhỏ đạp một cái, dùng sức lực của một đứa trẻ còn đang bú sữa mà ôm cổ Dận trừng mắt với lão cha mình.

Thằng nhóc chết tiệt, đi xuống cho ta! Đừng gây rối đòn tấn công dịu dàng của ta, ngươi là con ta, phải nghe lời ta!

Lão già chết tiệt, nhanh đi đi! Cha là của ta, là của ta, là của ta, ngươi là lão già mắt đỏ kì quái!

Mộ Cục Cưng giống như thị uy mà há miệng cắn lung tung trên cổ Dận. Mộ Quân Duệ quả thật có loại xúc động muốn đem đứa nhỏ phạm thượng này ném vào chùa trên núi.

“Hay là ngươi có con rồi không cần ta nữa?”

“Có ai ghen với con như ngươi không?”

Dận quay đầu ngăn lại hai người đang đấu tranh gay gắt, mỉm cười đầy thâm ý, trêu chọc kề vào tai Mộ Quân Duệ nói. “Ta chỉ ôm con trở về thôi”

“Mặt trời cũng sắp lặn rồi”. Mộ Quân Duệ một tay sờ lên thắt lưng Dận. “Hôm nay về Hàm Lâm cung được không?”

“Tắm suối nước nóng sao?”. Trên lưng truyền đến một trận tê dại, không thể không nói công phu ve vãn của Mộ Quân Duệ là hạng nhất, giọng Dận đã nhũn ra, dù vẫn cố giả vờ như không có gì.

“Thời tiết này trẻ con tắm suối nước nóng dễ bị bệnh”

“Tạm thời giao Cục Cưng cho Ngọc Diệp đi”

Trong lòng Cục Cưng nào đó đang điên cuồng gào thét – đừng a a a a a….

……………………………………………………………….

Màn sương lờ mờ mang theo hơi ẩm dễ chịu, nước suối dịu ngọt phun ra bọt nước, bật ra hơi thở đặc thù của nam tử, cuồng nhiệt mà tràn trề, mạnh mẽ mà gợi cảm.

Tiếng rên rỉ kiều diễm phiên lãng trong suối nước nóng ngoài trời, hoa trắng lá xanh xuyên qua từng tầng sương trắng dường như cũng nhiễm sắc hồng tình ái mà phấp phới.

“A ưm… Duệ, chậm một chút”

Giọng nói trầm thấp mà hơi chênh vênh, khàn khàn phiêu lãng, Dận tựa lưng vào mỏm đá, phảng phất trở về thời điểm ở thác nước bên ngoài, dường như cảnh tượng cũng giống vậy, chỉ hơi khác một chút. Hai tay Dận vịn lên cánh tay của nam tử đang đứng, hơi hơi túm lấy tóc hắn, hai chân quấn lên thắt lưng mềm dẻo chống đỡ trọng lượng toàn thân, giống như sắp sụp đổ tới nơi…

Mượn nước nóng làm dịu, muốn được thể nghiệm càng sâu, Mộ Quân Duệ trong lúc thăm dò dường như hút ra linh hồn nơi sâu kín bên trong Dận, càng dùng sức khiến hai người dán vào nhau, kích tình bắn ra bốn phía. Nếu như có thể, vĩnh viễn tình nguyện không cách xa nhau…

“Ưm, Dận, hôn ta”

Vận động kịch liệt khiến hai người càng tuôn ra tình ý, Dận hơi ngẩng đầu, vươn tay kéo đầu Mộ Quân Duệ xuống, cực kì lưu luyến si mê hôn, lưỡi giao nhau phát ra âm thanh “chậc chậc”, tơ bạc theo khoé miệng chảy xuống, dẫn ra tình ý triền miên…

“A…”

Rõ ràng bình thường Dận cực kì nghiêm chỉnh, nhưng đụng chuyện thế này lại khiến người ta khó có thể chống lại mê hoặc. Mộ Quân Duệ nghĩ, Dận như vậy chỉ có mình mới thấy được, mới có được. Nam nhân đúng là đầy dục vọng ích kỷ.

Mộ Quân Duệ hơi xuất thần khiến Dận mất hứng, cả người bám vào Mộ Quân Duệ, dùng răng cắn cắn lên cổ Mộ Quân Duệ, từng trận tê dại kéo tới khiến Mộ Quân Duệ không nhịn được rên rỉ ra.

Nhanh khiến hắn thoát khỏi địa ngục đáng sợ mà giày vò này thôi!

“Ngươi muốn đùa chết ta sao…”

Đôi mắt tràn ngập dục vọng đẫm máu, tức giận kêu lên một tiếng, Mộ Quân Duệ ấn sâu vào, đem chính mình hoàn toàn chôn trong chỗ sâu nhất trong cơ thể Dận.

“A ưm…”

Nam nhân chưa bao giờ rơi lệ dường như không nhịn nổi kích thích mà tuyến lệ trong nháy mắt nứt ra, tiếng kêu như kim châm đâm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất, tựa như sắp đứt!

Thở hổn hển, Mộ Quân Duệ từ phía sau ôm Dận, bình ổn *** kịch liệt.

Thật ấm áp, Duệ luôn thích từ phía sau ôm hắn, dùng cánh tay vòng qua giống như một bức tường dày, vững vàng bảo vệ, lại mang đến tự do tuyệt đối, bền bỉ mà ấm áp. Dận hơi mở ra đôi mắt mông lung, trong mắt chiếu rọi hình ảnh một nam tử tuấn mỹ, mái tóc bạch kim dán chặt lên gương mặt có những dòng chữ đỏ như máu, vì *** mà càng thêm đỏ tươi, hơi rung động theo hô hấp, thật sự rất đẹp.

“Ta rất ích kỉ, trước giờ đều là ngươi cho ta, chiều theo ta..”

“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”. Mộ Quân Duệ không mở mắt ra, giọng nói biếng nhác thổi bên tai Dận.

Dận đột nhiên xoay người đặt Mộ Quân Duệ trên tảng đá bên suối, vùi đầu trên cổ Mộ Quân Duệ.

“Sao vậy?”. Động tác bất ngờ khiến Mộ Quân Duệ hơi kinh ngạc, thắc mắc vuốt lên mái tóc đen như mực của Dận.

“A…”. Dận vùi đầu vào cổ Mộ Quân Duệ, hít một hơi thật sâu mùi hương bá đạo mà cuồng dã trên người nam tử. “Có đôi khi ta nghĩ, có phải ta thao túng cuộc sống của ngươi không? Tình yêu của ngươi khiến ta rất hạnh phúc, nhưng lại khiến ta có cảm giác mình quấy rối cuộc sống của ngươi. Giống như đế vị hiện tại, ta thật sự không biết là đúng hay sai…”.

Giọng nói mang theo áy náy mơ hồ truyền đến một tia nức nở, thân thể đang ôm chặt lấy Mộ Quân Duệ cũng hơi run rẩy. Mộ Quân Duệ mỉm cười, nói rằng. “Ở bên cạnh ngươi chính là cuộc sống của ta”

“Duệ…”. Cho đến nay đều là ngươi chủ động, ta bị động, thay ta gánh vác khó khăn, thay ta tìm kiếm hạnh phúc. Điều này khiến ta cảm giác mình rất hạnh phúc lại rất ích kỷ. “Ta muốn ôm ngươi, được không?”

Để ta yêu ngươi, ôm ngươi, hôn ngươi…

Đôi môi trên cổ không yên phận mà liếm láp, Mộ Quân Duệ hơi kinh ngạc, nửa đùa nửa thật nói. “Đương nhiên, nếu ngươi không cần ta thì ta mới buồn”

“A…”

Thanh âm nhẫn nại chịu đựng, cũng để cho hai bên thích ứng.

“Rất đau sao?”

Dận từ phía sau trấn an thân người có chút cứng ngắc, giọng nói dịu dàng truyền vào tai Mộ Quân Duệ. Mộ Quân Duệ lắc đầu, hắn dường như có thể cảm nhận được tâm trạng thường ngày của Dận.

“Không sao, tiếp tục đi”

“A…”

Hai bên trút ra tiếng rên rỉ đầy yêu thương, Dận cúi đầu hôn tấm lưng không ngừng phập phồng trước mặt, từng sợi tóc bạch kim ướt át khiến hắn nhịn không được dùng trán cọ cọ. Hai tay đỡ lấy lưng Mộ Quân Duệ, triệt để ra vào.

Thật ấm áp, thật chặt. Hắn đúng là kém cỏi hơn Duệ nhiều. Dận ôm chặt Mộ Quân Duệ, từ phía sau lần lượt thiêu đốt, lần lượt ra vào, dẫn đến từng trận rên rỉ.

Thì ra đây là cảm giác ôm người khác, cảm giác Đế vương đệ nhất thiên hạ chìm đắm dưới thân mình, nhìn ánh mắt mê loạn và tấm lưng phập phồng của hắn, thưởng thức nhiệt độ trong cơ thể hắn, nhận lấy yêu thương kịch liệt của hắn.

Cảm ơn ngươi che chở ta, hãy để ta cũng che chở ngươi, để hai bên cùng yêu thương nhau.

“A…”

Phút cuối, mãnh liệt tiến thẳng, hai bên đều bắn ra, *** gào thét như lửa bốc tận trời.

“Mệt quá…”. Dận mệt mỏi nằm sấp xuống, ở phía trên hoá ra tốn sức như thế. “Hô…”

Mộ Quân Duệ bên cạnh cười lưu manh. “Cho nên sau này cứ ngoan ngoãn hưởng thụ đi”

Mộ Quân Duệ vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Dận, tóc đen như ngân hà đổ xuống.

“Hừ! Cảm giác bị ta thượng thế nào?”.

Hơi hé mắt nhìn chằm chằm Mộ Quân Duệ, lộ ra cảnh cáo – ngươi dám nói lung tung, xem ta phạt ngươi thế nào!

“A, rất lạ!”

Cảm nhận được tình yêu của ngươi, hoá ra cũng mãnh liệt như thế. Cho dù đã biết từ lâu, ta vẫn vô cùng hạnh phúc. Mộ Quân Duệ lắc đầu, một tay kéo Dận qua ôm vào lòng, thấp giọng nỉ non. “Cho nên hiện tại ta phải báo đáp ngươi a!”

Dận nói, ôm bao nhiêu cũng không đủ…

“Ta mệt…”. Bất giác mi mắt bắt đầu nặng trĩu.

“Không sao, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được rồi”. Bất giác bị tập kích.

“A! Tên khốn kiếp nhà ngươi, đủ rồi!”. Gào lên kích động.

“A… Hiện tại không phải ngươi còn sức mắng ta sao?”. Nhỏ giọng nỉ non đầy hưởng thụ.

……………………………………………………………….

Một ngày nọ, Mộ Cục Cưng ngủ trưa trong phòng cha, lúc tỉnh lại tuỳ tiện lục lọi, vậy nên tìm thấy một quyển sách.

Mộ Cục Cưng: A? Đây là con tôm sao? Phải hỏi Tây Kiêu mới được!

“Oa… oa”

Nghe được tiếng khóc, vú em (?) Tây Kiêu vội vàng chạy tới, phát hiện quyển sách trên tay Mộ Cục Cưng, thấy ánh mắt ham học hỏi của Mộ Cục Cưng bèn mở ra nhìn. 0-0! Trợn mắt há mồm!

“Long Dương bách khoa toàn thư”

Sách này lần trước Dận đi trộm hộp gấm ghi đặc thù của Tân đế về, sẵn tiện cầm theo nghiên cứu.

Thật lừng lẫy!

Tên là – nguồn gốc của phản công!

Tây Kiêu OS: Hoá ra vương gia…

Mộ Cục Cưng OS: Con chim ngốc họ Tây, mau giảng giải cho ta nghe a!

………………………………………………………………..

Lời Translator:

Tây Kiêu chắc không có gian tình với Mộ Cục Cưng đâu nhỉ ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...