Mở Màn Lưu Đày Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 17: Chương 17



Dựa theo vị trí trong ký ức, Tô Oản Nhan tránh trái tránh phải, nhanh chóng mò tới kho lương.

Từ trong không gian lắc mình một cái, nàng ở dưới tình huống không kinh động thủ binh ngoài cửa, xuất hiện ở trong kho lương.

Hắc hắc! Không hổ là kho lương cả nước, bên trong chứa đầy đủ các loại vật tư cùng lương thực, có chút lương thực đều là gạo cũ, còn có mấy con mèo đang vất vả cần cù bắt chuột.

Tên cẩu hoàng đế này, rõ ràng lương thực trong quốc khố nhiều đến mức cho chuột ăn, thế mà lũ lụt phía nam, dân chúng đang chờ cứu tế, hắn lại không mở kho cứu tế nạn dân.

Nếu cẩu hoàng đế tình nguyện thả cho chuột ăn, cũng không chịu phát cho dân chúng đang gặp tai họa, vậy nàng liền giúp hắn tích đức đi.

Tô Oản Nhan vung tay lên, số lương thực chất đầy chỉ mất ba giây ngắn ngủi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắc hắc, có nhiều lương thực trong tay như vậy, chờ nàng theo Quý Tiêu Hàn cùng nhau lưu đày, trên đường còn có thể trợ giúp những dân chúng chịu khổ chịu nạn kia, ai u, nàng thật đúng là người tốt!

Kho lương cùng kho gấm không phải mỗi ngày đều sẽ có người đến kiểm tra, Tô Oản Nhan không chút sợ bị người phát hiện.

Lại tránh đi một đội tuần đêm, Tô Oản Nhan dùng phương thức cũ dọn sạch kho gấm, thu hết vào không gian.

Cũng may trong không gian của nàng có rất nhiều sân trống, nếu không, thật đúng là không có chỗ cất giữ!

Nhoáng cái liền đến trước cửa ngân khố Nội Vụ Phủ, nàng nương theo núi giả che lấp, giấu toàn bộ bóng dáng của mình ở bên trong, có sáu người đứng ở cửa ra vào, thắt lưng mỗi người đeo trường kiếm, ánh mắt lợi hại, không có chút vẻ buồn ngủ.

Xem ra muốn lẻn vào thật đúng là có chút khó khăn!

Nhưng chỉ có vậy là có thể làm khó Tô Oản Nhan yêu tiền như mạng sao?

Nàng kiên nhẫn chờ ở nơi đó, chờ tới lúc nhóm hộ vệ thay ca, tinh thần nhân viên tương đối lỏng lẻo, lúc đó nàng lại thần không biết quỷ không hay lướt qua bên cạnh, chỉ cần nàng có thể kề vách tường, liền có thể lắc mình tiến vào.

Trời không phụ lòng người!

Nửa canh giờ sau, thời gian thay ca của các hộ vệ đã đến.

Tô Oản Nhan nương theo khe hở chỉ có một phút đồng hồ, thuận lợi đi vào.

Mới vừa tiến vào, liền thiếu chút nữa khiến cho Tô Oản Nhan kích động thét chói tai, thật không phải nàng không có kiến thức, tư khố của cẩu hoàng đế này tuyệt đối là kho chứa giàu có nhất nàng từng thấy cho tới bây giờ, những vàng thật bạc trắng kia thì không cần tỉ mỉ đếm, chất đầy hai gian phòng lớn, còn có những châu báu trang sức cùng kỳ trân dị bảo chuyên dùng để ban thưởng phi tần cùng các đại thần, còn có khế ước phòng ốc xếp thành rương, đều nhanh chóng xếp thành núi nhỏ trong không gian của Tô Oản Nhan.

Tô Oản Nhan hóa thân thành máy thu thập hình người, tay đều vung đến mỏi, trọn vẹn tiêu tốn nửa canh giờ, mới dọn sạch toàn bộ tất cả mọi thứ bên trong ngân khố Nội Vụ Phủ.

Đêm nay đến hoàng cung đi dạo, quả thực đại phát tài, về sau dù nàng không làm gì nữa, chỉ cần dựa vào những thứ này, đều đủ để nàng có thể hưởng thụ dàn mỹ nam cổ đại cả một đời.

Tô Oản Nhan lại kiên nhẫn đợi đến lúc thay ca, lắc mình rời khỏi ngân khố Nội Vụ Phủ.

Tiêu Nhị vẫn âm thầm đi theo bảo vệ, nhìn bóng dáng Tô đại tiểu thư vui vẻ rời đi, vẻ mặt nghi hoặc.

Tô đại tiểu thư đêm khuya đi vào hoàng cung một chuyến, cũng không thấy nàng lấy bao nhiêu thứ ra ngoài, chẳng lẽ xông vào hoàng cung chỉ để chơi?

Thân là một gã ám vệ, chuyện không nghĩ ra liền không nghĩ, hắn báo cáo chi tiết chuyện đã thấy với Vương gia, vẫn để cho Vương gia suy nghĩ đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...